Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 64: Chương 64: Về chuyện thiệp mời hôn lễ




Edit: Lune

Cố Cẩm Miên nghiêm túc nhìn Cố Thâm.

Nhìn Cố Thâm cùng bọn người bọn cậu đều thấy có điểm giống nhau, tổng thể bề ngoài giống anh cả hơn, cũng có khí chất điềm tĩnh nhưng vẫn có thể làm người khác sợ hãi, song tính cách lại hoàn toàn khác với anh cả.

Thường nói càng về già tính nết càng giống trẻ con nên ông thật sự khá bướng bỉnh và ngạo kiều.

Ngay cả Ân Mạc Thù cũng nói không rõ ông là người thế nào, cho nên lúc mọi người không để ý đến, rốt cuộc ông đã làm gì mà lại biết Ân Mạc Thù 27 tuổi sẽ chết?

Lẽ nào ông ấy cũng tự thức tỉnh, cũng biết nội dung nguyên tác?

Vậy thế giới này chẳng phải thành một cái sàng rồi à?

Cố Cẩm Miên thử hỏi lại: “Bố nghe ai nói thế, lời này khác nào rủa người ta, không thể nói bừa được.”

Cố Thâm lẩm bẩm hai tiếng: “Bố không nói bừa, dù sao con cũng không thể kết hôn với cậu ta, con mà kết hôn thì hai năm sau sẽ thành quả... Hừ!”

Cố Cẩm Miên: “...”

Đừng nghĩ là cậu không nghe ra, vừa rồi định nói là quả phụ chứ gì.

“Bố không nói rõ thì con không tin đâu.” Cố Cẩm Miên chơi xấu: “Con thấy bố không muốn cho con kết hôn với anh ấy nên mới cố ý nói bừa thì có.”

Nói xong, Cố Cẩm Miên lập tức muốn đi.

Cố Thâm đột nhiên ôm chặt lấy cậu: “Bé ngoan, con đừng kết hôn với cậu ta được không, xin con đó.”

Cố Cẩm Miên: “...”

Này sao lại giống người cha lúc say rượu kia của cậu thế chứ.

Cố Cẩm Miên bỗng thấy mềm lòng nhưng vẫn cứng rắn kéo tay ông ra: “Nếu bố không nói rõ, con sẽ không vì một câu bịa đặt vô căn cứ mà không kết hôn với anh ấy.”

Cố Cẩm Miên không dám nhìn thẳng vào ông, dứt lời đi thẳng về phía Ân Mạc Thù.

Trong lòng cậu thầm xin lỗi người cha này, giữa việc khiến ông tức giận và Ân Mạc Thù lo lắng, cậu muốn chọn Ân Mạc Thù.

...

Cố Cẩm Miên vừa xuống xe đã bị Cố Thâm kéo ra vườn, còn Ân Mạc Thù vào phòng khách với Thi Nghi. Cửa sổ sát đất trong phòng khách đối diện với vườn hoa, Ân Mạc Thù không nhìn qua đó nhưng cũng không ngồi xuống ghế.

Trước kia Cố Cẩm Miên chưa từng nghĩ Ân Mạc Thù sẽ cảm thấy bất an, nhưng giờ cậu không cho là vậy.

Cậu chạy nhanh như chớp vào trong, sau đó giơ tay che lỗ tai Ân Mạc Thù mà thì thầm ngay trước mặt Thi Nghi cùng Cố Thanh Dương: “Không biết bố em nghe ở đâu mà lại biết Ân Mạc Thù sẽ chết ở tuổi 27, vì thế mới không cho em kết hôn với anh.”

Nói rõ ràng mọi chuyện thì mới không khiến người ta suy nghĩ lung tung.

“Chuyện này không tồn tại nên phản đối không được thành lập, đúng không?”

Ân Mạc Thù khẽ cười, kéo tay cậu xuống rồi nắm trong tay mình: “Đúng.”

Lúc Cố Thâm đi vào, vừa thấy cảnh này đã tức đến độ mặt mũi đen xì, ông giận dữ ngồi xuống cạnh Thi Nghi: “Tôi có còn là chủ gia đình không hả!”

“...”

Thi Nghi đặt chén trà xuống, Cố Thanh Dương dời mắt khỏi nhóm chat ngẩng đầu lên, bọn họ đồng thời thầm nghĩ, ngoài trên sổ hộ khẩu ra thì ông (bố) là chủ gia đình lúc nào?

Thi Nghi và Cố Thâm ngồi trên ghế sô pha bốn chỗ ở giữa, Cố Thanh Dương ngồi một trên ghế sô pha đơn bên trái, còn Cố Cẩm Miên kéo Ân Mạc Thù ngồi với mình trên ghế sô pha hai chỗ bên phải.

Chỉ có mỗi Cố Cẩm Miên tỏ vẻ đồng ý với ông: “Vâng vâng vâng, bố là chủ gia đình.”

Cố Cẩm Miên: “...”

“Bố không thấy con coi bố là chủ gia đình lúc nào!”

Cố Cẩm Miên: “...”

“Con có biết bố đã một tay dọn phân một tay dọn nước tiểu nuôi con lớn không, có biết bố đã phải nỗ lực vì con đến nhường nào không.” Cố Thâm vừa giận lại tủi thân: “Con có biết mấy năm nay bố...”

“Im miệng!” Ông còn chưa nói xong đã bị Thi Nghi ngắt lời: “Ít lấy đạo đức dùng thân phận cha mẹ mà áp đặt lên con cái đi!”

Cố Thâm lập tức im miệng.

“...”

Chưa được bao lâu, Cố Tịch Quân và Cố Lịch Phàm cũng về.

Dù sao thì cha chứ không phải Cố Thanh Dương nên bọn họ vẫn phải về sớm một chút để ăn cơm cùng ông.

Cả gia đình chuyển đến bàn ăn.

Cố Cẩm Miên nhìn thoáng qua Ân Mạc Thù, sau đó mở miệng trước khi mọi người động đũa: “Bố mẹ, anh cả anh hai anh ba, con muốn kết hôn với Ân Mạc Thù vào ngày 16 tháng 4!”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn cậu.

Ân Mạc Thù ngẩn người, vội vã nói: “Thật xin lỗi, nói đột ngột quá nên con chưa kịp chuẩn bị gì.”

Thi Nghi là người phản ứng lại đầu tiên, bà kích động đến mức giọng cũng cao vút: “Chuẩn bị gì chứ, cũng có phải ngày xưa đâu mà cần dạm ngõ! Chú quản gia đâu rồi, mau xuống hầm lấy chai rượu ngon nhất ra đây!”

“Ái chà, lời nguyền độc thân nhà chúng ta cuối cùng cũng bị phá vỡ.” Cố Thanh Dương cười hì hì.

Cố Tịch Quân cụng ly với Ân Mạc Thù: “Chúc mừng em.”

Cố Lịch Phàm mãi mới phản ứng lại, hắn sụt sịt rồi nói với Ân Mạc Thù: “Đúng là lời cho cậu, em trai tôi tốt bao nhiêu chứ, nhưng đúng là cậu thích hợp nhất!”

Cố Thâm đột nhiên đập mạnh đũa xuống bàn: “Tôi không đồng ý! Không đồng ý!”

“...”

Cố Tịch Quân nói: “Bố à, nhà chúng ta luôn tự do dân chủ, bố có quyền phản đối nhưng phải nói rõ lý do.”

Sáu đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía ông.

Cố Thâm: “...”

“Cậu ta là nghệ sĩ, nghề nghiệp này... ừm không ổn định, cũng không đáng tin.” Cố Thâm nói ra lý do một cách gượng gạo.

Cố Cẩm Miên đang định phản bác lại bị Ân Mạc Thù giữ chặt.

“Đây là kỳ thị nghề nghiệp, phản đối không có hiệu lực.” Cố Tịch Quân nói.

Cố Thâm: “...”

Ông lại vắt hết óc nghĩ ra lý do, Ân Mạc Thù đẹp trai, dáng chuẩn, cũng không có scandal gì, ngay cả gia thế cũng cực kỳ xứng với nhà ông nên quá khó để nghĩ ra lý do phản đối.

Thi Nghi cười nhạt: “Nghĩ không ra chứ gì, em thấy anh đang cố tìm cảm giác tồn tại thì có, anh phản đối cũng vô dụng.”

Thi Nghi nói với những người còn lại: “Nào, bỏ phiếu biểu quyết, chúng ta mỗi người một phiếu, đây là việc lớn cả đời của Miên Miên nên một mình nó năm phiếu, ai đồng ý cho bọn nó kết hôn thì giơ tay.”

“...”

Ngoại trừ Ân Mạc Thù không tham gia và Cố Thâm không giơ tay, tất cả những người khác đều giơ tay không hề do dự.

“Chín với một, được rồi, tiếp theo chúng ta bắt đầu thảo luận việc chuẩn bị hôn lễ.”

“...”

Sau đó mọi người bắt đầu thảo luận thật.

Thi Nghi nói: “Mẹ sẽ chuẩn bị đồ cưới cho hai đứa, cả đồ cho phù rể cũng thế.”

Cố Lịch Phàm nói: “Vậy anh sẽ tìm địa điểm tổ chức.”

Cố Tịch Quân: “Anh sẽ bố trí khách mời.”

“Nhẫn, còn nhẫn nữa?” Thi Nghi kích động: “Cái này quan trọng nhất vì phải đeo cả đời!”

Ân Mạc Thù cười nói: “Cái này chắc chắn phải để con chuẩn bị.”

Cố Cẩm Miên nắm bắt cơ hội để bày tỏ ý kiến của mình: “Em muốn nhẫn kiểu một cái có mặt trên là ổ khoá, một cái là chìa khoá.”

Mọi người nhìn cậu mà không biết nói gì.

Cố Thanh Dương nói ra tiếng lòng của mọi người: “Sao em quê mùa vậy?”

“Anh thì biết cái gì.” Cố Cẩm Miên nói móc hắn, sau đó nhìn Ân Mạc Thù đầy mong đợi.

Dĩ nhiên Ân Mạc Thù sẽ chiều theo ý cậu: “Được.”

“...”

“Thật ra mẹ có biết một vài nhà thiết kế tài năng, có thể thiết kế đẹp.” Thi Nghi bắt đầu tìm cách bù vào cho con trai mình.

Một bữa cơm trôi qua vô cùng náo nhiệt và vui vẻ, trừ một người.

Sau bữa ăn, Ân Mạc Thù đi đến trước mặt Cố Thâm, hỏi ông: “Con có thể biết vì sao ngài muốn phản đối được không?”

Cố Thâm hừ một tiếng: “Bọn họ đều đồng ý cả, dù sao tôi phản đối cũng không có hiệu lực, cậu còn đến hỏi tôi làm gì?”

Ân Mạc Thù: “Bọn con kết hôn nên đương nhiên sẽ hi vọng được cả nhà chúc phúc, nhất là bố.”

Trong lòng Cố Thâm cảm thấy thoải mái hơn chút, ông liếc hắn một cái, ngập ngừng.

Nói người ta là con ma chết sớm trước mặt người khác, đúng là hơi quá đáng.

Ân Mạc Thù dường như đoán được ông đang nghĩ gì, hắn nói thẳng: “Lời nói có thể làm con tổn thương nhất là không đồng ý con với Miên Miên kết hôn, còn cái khác không sao ạ.”

Cố Thâm: “...”

Thi Nghi cũng qua đây: “Anh cứ nói thẳng xem nào, người một nhà giấu giấu giếm giếm cái gì.”

Cố Thâm do dự một lúc mới mở miệng: “Khương Tự Lâm nói với tôi rằng cậu đoản mệnh, 27 tuổi sẽ chết.”

Thi Nghi: “...”

“Thế mà anh cũng tin?” Bà rất muốn đánh vào đầu ông một cái, xem bên trong có phải toàn nước hay không.

“Đương nhiên anh sẽ không tin chỉ vì một lời của cậu ta, anh đã tìm mấy đại sư đức cao vọng trọng để tính ngày sinh tháng đẻ của cậu ta, là thật!”

Thi Nghi nhìn thoáng qua Ân Mạc Thù: “Xin lỗi Mạc Thù, ông ấy vốn là một ông già cổ hủ mê tin như vậy.”

Ân Mạc Thù gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Hai người phát hiện hắn không hề không vui, thậm chí dáng vẻ lại rất nhẹ nhàng, khóe miệng mang theo ý cười đúng mực: “Không sao, con hiểu.”

Làm cho Cố Thâm cảm thấy mình không có ý tốt.

Dựa theo lương tâm mà nói thì Ân Mạc Thù không có bất cứ khuyết điểm nào, nói hắn đoản mệnh ngay trước mặt mà hắn cũng không giận.

Ầy, lại còn nói điều tổn thương đến hắn nhất là phản đối hắn kết hôn với con trai ông nữa chứ.

Thi Nghi vẫn thấy áy náy, bà giải thích với Ân Mạc Thù: “Ông ấy mê tín lắm, năm đó chẳng phải Miên Miên suốt ngày đi theo Quý Nam à, ông ấy nghĩ có lẽ Miên Miên đã bị thứ gì đó ám vào nên mời rất nhiều đại sư đến xem, cuối cùng còn tự mình vào miếu trên núi để dọn dẹp cầu phúc nữa.”

Thi Nghi sờ soạng tóc Cố Thâm: “Nếu không phải năm ngoái mẹ kéo ông ấy ra nước ngoài, khéo đầu ông ấy giờ đã trọc lốc rồi.”

“Em nói chuyện này làm gì!” Cố Thâm ngượng ngùng lên tiếng.

“Ông ấy thương Miên Miên nhất, con đừng trách nhé.” Thi Nghi vẫn đang nói.

Ân Mạc Thù mỉm cười, nói: “Con cũng muốn đến miếu đó cầu phúc, mời đại sư nhìn xem, biết đâu lại có thể thay đổi số mệnh của mình.”

Hắn đã nói như vậy nên Cố Thâm không thể từ chối được nữa.

Ông cảm thấy số mệnh rất khó thay đổi, nhưng nếu có thể thì sao?

Người ta đã nói thế rồi, nếu ngay cả cơ hội này ông cũng không cho thì đúng là quá không có tình người.

Đúng lúc bọn họ có thói quen mỗi cuối năm sẽ đến miếu cầu phúc, cho nên năm nay sẽ đưa cả Ân Mạc Thù và Cố Cẩm Miên theo.

Cố Cẩm Miên nghe xong: “...”

Hình ảnh nào đó bỗng hiện rõ mồn một trước mắt.

Đã từng có một vị đại sư đức cao vọng trọng, 20 vạn một tiếng, trốn sau gốc cây nhìn trộm Ân Mạc Thù.

Hai người đi theo sau cha mẹ, còn nghe thấy Cố Thâm đang thì thầm: “Sắp sang năm mới, không biết có mạo phạm đến đại sư hay không.”

Cố Cẩm Miên: “...”

Cố Thâm hết sức cẩn thận dẫn bọn họ đến gặp đại sư, sợ khiến đại sư không vui nên ông bước lên nói qua với đại sư một chút.

“Có một con ma chết sớm, muốn xin ngài xem có cách nào cứu được hay không.”

“Làm sao ông biết là con ma chết sớm? Nếu thật sự là ma chết sớm thì chúng tôi cũng không có cách, cũng đâu phải thần tiên.”

Cố Thâm nghĩ đến tình cảm con trai mình dành cho Ân Mạc Thù, nghĩ đến thái độ chuẩn mực của Ân Mạc Thù nên kiên trì nói: “Mong ngài xem qua một chút, lỡ được thì sao.”

Cố Thâm có tiền, mỗi năm quyên góp không biết bao nhiêu tiền, hơn nữa còn từng dọn dẹp trong miếu nên thái độ của đại sư với ông cũng không cứng rắn nổi.

Nên đành bất đắc dĩ đi theo Cố Thâm đến gặp người.

Sau đó gặp được Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù.

“...”

Hai bên gặp nhau xong đều im lặng.

Ừm, thật ra Cố Cẩm Miên nghĩ đại sư lúc đó do nhóm thiếu gia nhà giàu cùng đạo diễn đề cử cho cậu và đại sư mà Cố Thâm dẫn bọn cậu đến gặp là cùng một người, cũng hết sức bình thường.

Dù sao cũng đều không thiếu tiền nên dĩ nhiên sẽ tìm đại sư nổi tiếng nhất.

Cố Thâm chạy đến cạnh Ân Mạc Thù, thở dài: “Đại sư, ngài xem đi, có phải cậu ta đoản mệnh không.”

Môi đại sư run rẩy: “Đoản, đoản mệnh cái gì? Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp ai có khí vận thịnh vượng như vậy!”

Cố Thâm: “?”

Cố Thâm: “Ngài nhìn lại một chút, nhìn lại đi.”

Nhìn cái gì mà nhìn, cười chết, hoàn toàn không dám nhìn nhiều.

“Thiên kiêu chi tử, phúc trạch nồng hậu, khí vận thịnh vượng, vượng thê vượng gia vượng sự nghiệp.”

Cố Thâm: “...”

Đại sư nói xong, cẩn thận nhìn thoáng qua Ân Mạc Thù, lấy hết can đảm tiến lên: “Có thể thêm WeChat được không?”

“...”

Lúc về, Cố Thâm bắt đầu tỏ ra hoài nghi cuộc sống.

Thi Nghi cười không khép được miệng: “Không phải anh nghĩ Miên Miên thoát khỏi Quý Nam là vì anh dốc lòng tu hành đấy chứ, là vì Ân Mạc Thù đó, nó gặp Ân Mạc Thù rồi thích Ân Mạc Thù!”

Cố Thâm: “...”

Thi Nghi không cười nữa: “Em đã nói với anh rồi, tâm tư Khương Tự Lâm không thuần khiết, anh lại đi tin lời cậu ta.”

“Anh đâu có tin hoàn toàn, chuyện liên quan đến Miên Miên nên anh mới không yên lòng đi tìm đại sư chứng thực, anh tìm mấy người cũng đều nói như vậy. Ai mà biết được, ai mà biết được...”

Cố Thâm nhìn Ân Mạc Thù qua gương chiếu hậu, im lặng.

Qua hồi lâu, ông mới lên tiếng: “Bố sẽ trả toàn bộ chi phí kết hôn cho hai đứa.”

Cố Cẩm Miên: “Chú Bạch nói chú ấy sẽ chi tiền.”

“Không được! Nhất định phải để bố chi tiền.”

“...”

Sau khi quay về, thái độ Cố Thâm thay đổi rõ rệt, mỗi ngày đều muốn gặp Ân Mạc Thù, lúc không gặp được sẽ kéo họ hàng đến nhà mình ăn Tết rồi thỉnh giáo xem trong hôn lễ cần làm những gì, thỉnh giáo công khai là phụ nhưng khoe khoang ngầm là chính.

Giao thừa còn cố ý gọi Ân Mạc Thù đến rồi kéo Cố Cẩm Miên lên phía trước.

“Ân Mạc Thù, con cầm tay Miên Miên đi.”

“Ân Mạc Thù, con hôn má Miên Miên đi.”

“Cuối cùng, con bắt tay bố lần nữa đi.”

“...”

Thi Nghi thấy ông còn hơn cả fan cp, Cố Cẩm Miên đều bị làm cho đỏ mặt.

Hết nắm tay rồi lại hôn má, Cố Cẩm Miên lại bị ông đẩy xáp vào người Ân Mạc Thù: “Đêm nay nhất định phải ngủ chung một cái chăn, biết chưa?”

Cố Cẩm Miên dở khóc dở cười, này là coi Ân Mạc Thù thành túi may mắn à.

Cậu và Ân Mạc Thù thật sự nằm trong cùng một cái chăn trải qua đêm giao thừa.

Ân Mạc Thù từ chối tham gia Xuân Vãn, cũng không tham gia bất kỳ hoạt động nào mấy ngày nay, cố ý ở ăn Tết.

Hắn chưa từng trải qua năm nào vui vẻ đến vậy.

Cố Cẩm Miên nằm trong chăn khen hắn: “Anh giải quyết chuyện này quá tuyệt.”

Cậu cứ nghĩ phản đối cùng xa lánh kiểu này sẽ khiến Ân Mạc Thù bất an, vậy mà Ân Mạc Thù lại chủ động tìm papa để hiểu rõ vấn đề rồi giải quyết vấn đề, thái độ lẫn tính tình suốt quá trình đều tốt vô cùng.

Ân Mạc Thù xoa đầu cậu, nói: “Tôi đang cố gắng học cách xử lý các mối quan hệ trong gia đình.”

Cố Cẩm Miên đã nói, nếu hắn không thích gia đình kia cũng không thể hòa nhập vào gia đình này, vậy bọn hắn sẽ cùng nhau xây dựng mái ấm của riêng mình.

Cậu đã cho hắn một gia đình, sao hắn có thể không chăm lo tốt cho nó được.

Cố Cẩm Miên nghĩ đến em gái hắn trong hiện thực, người đã khóc trong hôn lễ, không hiểu sao lại thấy bản thân mình quá hạnh phúc.

Cậu hôn má Ân Mạc Thù, nói: “Ân Mạc Thù, em rất thích anh.”

Cậu đã nói điều đó rất nhiều lần, gần như mỗi khi ở gần nhau hoặc cách hai ba ngày sẽ nói một lần, nhưng Ân Mạc Thù lại hiếm khi nói.

Thế nên Cố Cẩm Miên hỏi hắn: “Anh có thích em không?”

“Yêu.”

Cố Cẩm Miên ngây ra, cậu hỏi có thích không thì hắn lại buột miệng trả lời rằng yêu.

Cố Cẩm Miên: “Yêu thế nào?”

Cậu hỏi lập tức khiến Ân Mạc Thù ngẩn người.

Hiếm khi trông thấy Ân Mạc Thù như vậy, Cố Cẩm Miên chớp chớp mắt, giọng điệu ra vẻ dạy bảo người khác: “Yêu sâu sắc, yêu hết mình.”

Qua hai giây Ân Mạc Thù mới hiểu ý của Cố Cẩm Miên.

Sau đó Cố Cẩm Miên đã được hắn yêu một cách “sâu sắc và hết mình”, sâu đến mức cậu cảm thấy tê cả da đầu vì sợ.

Ân Mạc Thù giống như không nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ của Cố Cẩm Miên, hắn lau nước mắt vương trên đuôi mắt cậu, giọng nói khàn khàn lại nóng bỏng: “Tôi còn nhớ em giấu một cái hòm dưới gầm giường, hay là thử một chút?”

“...”

Về sau còn nói vớ vẩn nữa sẽ tự sát!

Hai người chào đón một năm mới với tinh thần phấn chấn.

Cố Cẩm Miên trêu người ta không thành còn bị yêu tới bến, triệt để ngoan ngoãn, cậu nói với Ân Mạc Thù với giọng điệu giận dữ: “Chúc mừng năm mới, từ năm nay trở đi, anh sẽ không còn cô đơn một mình nữa.”

Cậu quấn trên người Ân Mạc Thù hệt như bạch tuộc, ai cũng không gỡ ra được.

Năm mới đến, sự kiện lớn nhất của nhà họ Cố chính là d của Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù.

Nhà chính nhà họ Cố mấy chục năm nay chưa có việc vui như vậy, từ trên xuống dưới đều phấn khởi không thôi.

Nhà họ Bạch có muốn giúp cũng không xen tay vào được, bọn họ phát hiện, hóa ra trong nhà chỉ cày sâu một ngành nghề thật sự là chưa đủ, mà phải trải dài khắp các ngành nghề như nhà họ Cố.

Từ chuyện nhỏ như hoa tươi trong hôn lễ, bánh ngọt, bộ đồ ăn cho đến lớn như lễ phục, trang sức rồi khách, tập đoàn Cố thị hoàn toàn có thể giải quyết nội bộ.

Người nhà họ Bạch chỉ có thể mất mát quay về làm một ít công việc mang tính chất “hậu cần“. Ví dụ như bọn họ thăm dò được người tích cực nhất hiện giờ Cố Thâm, thật ra trước đó đã cương quyết phản đối cuộc hôn nhân này vì nghe thấy Khương Tự Lâm và đại sự nào đó nói Ân Mạc Thù đoản mệnh.

Đây quả thực là nhảy nhót trên thần kinh yếu ớt và nhạy cảm của hai vợ chồng Bạch Kỳ Thụy với Hạ Chỉ.

...

Một ngày nọ, người rảnh nhất trong nhà Cố Cẩm Miên đang cắn quả táo, đồng thời nhìn thấy tên của Khương Tự Lâm trên bản tin thời sự về kinh tế tài chính, giới giải trí và pháp chế.

Một bộ phim do anh ta đầu tư và tham gia ở nước ngoài liên quan đến việc rửa tiền, đội ngũ sáng tác của bộ phim này đều đã bị đưa đi điều tra.

Cố Cẩm Miên vừa tưởng tượng ra cảnh anh ba hoàn toàn tình ngộ, sau đó là tiết mục vì yêu Khương Tự Lâm mà bắt đầu rạn nứt với nhà họ Bạch.

Cậu lắc đầu, đúng là rảnh quá rồi mà.

Chuẩn bị cho một hôn lễ thật sự rườm rà hơn nhiều so với tưởng tượng, nhưng những điều này không là gì đối với họ, điều quan trọng và phức tạp nhất đó chính là khách mời.

Nhà họ Cố khó lắm mới có một đứa con trai muốn kết hôn, nhà họ Bạch lại là đứa con trai duy nhất muốn kết hôn, cho nên ý nghĩa của hôn lễ này không cần nói cũng biết.

Ai cũng muốn đến nên việc mời ai đến không phải là một vấn đề đơn giản.

Nhiệm vụ hạng nhất này được giao cho Cố Tịch Quân, nếu có ý kiến hoặc có ý tưởng gì có thể đến nói với hắn.

Ngày nào đó, Cố Cẩm Miên nghe thấy Ân Mạc Thù nói với Cố Tịch Quân: “Anh cả, phát cho Quý Nam một cái đi, hơn nữa thiệp mời này để tự em viết.”

Rồi lại ngày nào đó, Cố Cẩm Miên nghe thấy Bạch Kỳ Thụy nói với Cố Tịch Quân: “Tịch Quân, gửi cho nhà họ Ân mấy cái đi.”

Hạ Chỉ bổ sung: “Nhất là Viên Mạn Lệ.”

Cố Cẩm Miên: “...”

...

Tác giả có điều muốn nói:

Cố Cẩm Miên: Mấy người coi hôn lễ của con thành cái gì (chỉ chỉ trỏ trỏ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.