Anders Conway tiến vào văn phòng với cảm giác áp lực. Việc phải giải thích với một cảnh sát Liên bang lý do hai xe công vụ không thể tóm nổi một chiếc xe bỏ trốn sau khi gây tai nạn khiến ông ta chẳng thể ngồi yên trong bữa trưa. Màng tai Conway vẫn ong ong những lời mắng mỏ nhận được từ Lane Monday, trong khi muốn phẫn nộ với những can thiệp liên miên từ hai người bạn mới tìm thấy của Glory Dixon, ông không thể trách họ. Hiển nhiên họ thực sự lo lắng cho mạng sống và hạnh phúc của cô.
Việc khiến ông ta ngạc nhiên là họ tin câu chuyện của cô gái đó mà không mảy may nghi ngờ. Cô ấy sống cả đời tại Larner’s Mill và bị cho là một kẻ lập dị. Lý do hai người lạ bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời Glory và coi mọi lời nói của cô ta như Kinh thánh thật là khó hiểu.
Nhưng bản báo cáo của đội trưởng cứu hỏa trên bàn ông là bằng chứng mạnh mẽ rằng Glory Dixon có lý. Sau khi đọc, Conway không thể phủ nhận sự thật trong lời khẳng định của cô gái trẻ. Ông có tin cách cô ta trông thấy sự việc xảy ra hay không không còn quan trọng. Sự thật là, ai đó đã chọc ngoáy vào cái bếp ga, gây ra cái chết của cha và anh trai cô ấy.
Conway đi lại trong phòng, điểm lại từng chuỗi sự kiện liên quan tới Glory. Lời tuyên bố chính mình là mục tiêu của trận hỏa hoạn quả thiếu thuyết phục và Conway coi nó như một trạng thái mặc cảm tội lỗi bởi bản thân không chết cùng gia đình. Sau đó Glory muốn ông tin rằng cô ta vẫn bị đe dọa và lấy chuyện con chó vô tình bị bắn chết để thêm bằng chứng.
Conway khịt mũi và thầm rủa. “Đây đâu phải nơi mọi người đi dạo rồi giết chó cho vui.”
Ông rót cho mình một cốc cà phê và gắt lên vì nhận ra nước đã lạnh. Ai đó ra về và tắt cái máy pha, giờ chỉ còn một viền màu đen quanh thành ấm.
“Chó với chả cà phê, cút hết xuống địa ngục đi,” ông ta gầm gừ, đặt cạch cái cốc xuống bàn.
Nhưng đầu óc ông vẫn không ngừng suy nghĩ về sự kỳ quặc khi con chó bị giết ngay sau tất cả chấn thương tâm lý trong cuộc đời Glory. Ông không tận mắt nhìn thấy xác nhưng khá tin rằng nếu nó đã bị bắn thì cũng chỉ là tai nạn và không có ai đủ bản lĩnh để đứng ra nhận trách nhiệm.
Ông mân mê vài tờ trong tập hồ sơ trên bàn, nhìn chằm chằm khá lâu vào túi vật chứng chứa một mẩu vải nhỏ chắc chắn đã được lấy ra từ hàm răng con chó và chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cho đến giờ ông vẫn tự thuyết phục bản thân rằng có cách giải thích hợp lý khác cho những sự việc xảy ra với Glory, nhưng tối qua là một trường hợp hoàn toàn khác.
Nhìn chiếc xe nhắm đến cô và Wyatt Hatfield bất ngờ quay người lao tới, giống như xem cảnh quay ngoài trời của một bộ phim dở tệ. Mặc dù việc xảy ra thật khó tin ở Larner’s Mill, nhưng rõ ràng ông đã trông thấy ai đó định cán chết Glory.
“Nhưng chết tiệt, mình không thể đưa lời nói của một bà đồng ra trước tòa. Giá như mấy tay cấp dưới không để mất dấu cái xe khốn kiếp đó thì mình đã có một nghi can chính đáng để thẩm vấn. Biết đâu có thể chạm đến đáy cái mớ bòng bong này.”
“Ông gọi tôi à, cảnh sát trưởng?” anh liên lạc viên đáp lại từ phòng khác.
“Quỷ tha ma bắt, không, tôi không gọi!” Conway hét lên rồi nhăn nhó vì giọng nói của mình. Nếu không gắng kiềm chế mình lại, rất có thể ông sẽ được kết thúc gánh nặng này và được gửi ngay đến trại tâm thần.
Ông lại chửi rủa, lần này là chửi thầm, rồi nhét tập tài liệu trở vào ngăn kéo, nặng nề lê bước đến bên bàn làm việc, ngồi phịch xuống chiếc ghế thoải mái của mình và cảm nhận dấu ấn thời gian của tuổi sáu mươi hai. Giá mà mấy tay cảnh sát có thể theo kịp tên gây tai nạn bỏ trốn. Mọí thứ đều xoay quanh việc tìm ra kẻ tình nghi và hắn đã trốn thoát.
Dạ dày bỗng quặn đau. Cảm giác thiêu đốt quen thuộc thúc giục Conway bới tìm thuốc kháng axit trong ngăn bàn và ước rằng mình được về hưu sớm. Nhưng khi tìm thấy lọ thuốc, nó trống rỗng. Thầm nguyền rủa, ông quăng cái vỏ vào thùng rác và quay lại để nhắn nhủ anh cảnh sát.
“Tôi ra hiệu thuốc. Vài phút nữa sẽ về,” ông nói và thong thả ra khỏi văn phòng, không đợi anh liên lạc viên đáp lời.
Khi Conway đi bộ xuống phố, một chiếc xe bóp còi. Ông quay lại, vẫy tay trước khi nhìn xem ai đang gọi mình. Đối diện bên kia phố và ngay trong tầm nhìn, cảnh sát trưởng trông thấy Carter Foster khóa cửa văn phòng và đặt tấm biển Ra Ngoài Ăn Trưa trước cửa.
“Giờ lại có một người khác đang gặp rắc rối,” Conway lẩm bẩm, quan sát bộ vét nhàu nát và gương mặt u ám tái nhợt của tay luật sư. “Gã ngốc đáng thương! Không biết Betty Jo lấy của hắn bao nhiêu khi ả ta bỏ đi nhỉ?”
Rồi ông bất giác rùng mình. Giờ không phải lúc lo nghĩ về mấy vụ lừa đảo. Dạ dày ông đang bị thiêu đốt và văn phòng thì đầy ắp những rắc rối đợi ông quay lại. Ngay khi Conway định bước vào tiệm thuốc, một ý nghĩ kỳ lạ ập tới. Ông quay người lại nhìn chăm chú con phố phía sau, nơi tay luật sư vừa rời khỏi, Carter cùng chiếc xe không còn trong tầm mắt.
Ôi, mình sẽ bị nguyền rủa. Chúng ta có một người mất tích... gần như vậy... cuối cùng, tại đây, trong Larner's Mill này. Carter đáng thương đang lạc vợ không phải sao?
Nhưng cũng nhanh như khi suy nghĩ đó tới, ông gạt nó sang bên. “Chúa toàn năng, mình đang đánh mất khả năng nhận định vấn đề rồi. Ai cũng biết Betty Jo sẽ lên giường với một con rắn nếu nó chịu để cho cô ta điều khiển đủ lâu. Khi hết tiền hoặc thằng cha bỏ trốn cùng biến mất thì Betty sẽ quay lại. Và Carter tội nghiệp chắc chắn sẽ lại ngu ngốc chấp nhận.”
Thỏa mãn với kết luận trong đầu, Conway bước vào cửa tiệm, tiến thẳng tới gian thuốc kháng axit.
Carter lái xe đến tiệm cà phê, không hề hay biết về cái giả thuyết mà cảnh sát trưởng vừa loại bỏ. Nếu biết, hắn đã có thế tiếp tục đường hoàng mà lái xe. Nhưng thực tế là, hắn đang vừa cố gắng hành xử bình thường vừa liên tục đấu tranh với trạng thái hoảng loạn. Carter tin chắc rằng nếu Bo Marker không loại bỏ Glory thì chính hắn là người bị hủy hoại.
Tuy vậy, hắn vẫn nhắc nhở bản thân một điều rằng, toàn bộ đống hỗn độn này đang vận hành vì lợi ích của chính mình. Không ai nghi ngờ sắc mặt u buồn hay việc hắn thiếu quan tâm đến các vấn đề nhỏ, như việc bỏ quên hai buổi hẹn tại tòa và lờ một cuộc gặp quan trọng với khách hàng. Chắc tất cả đều được quy cho một người đàn ông bị vợ bỏ rơi, chứ không phải một người đàn ông đã ném vợ mình vào đống rác.
Hắn bật đèn xi nhan và bắt đầu lái xe vào bãi đỗ của tiệm cà phê, một nhân viên bước tới trước xe và vẫy đến địa điểm khác. Carter đi theo chỉ dẫn của viên cảnh sát và ngạc nhiên bởi từ trước tới nay chưa từng có thừ gì thay đổi tại thị trấn Larder’s Mill. Sau khi dừng xe, không thể kiềm chế tính tò mò, Cartermon men tới khu vực kia để xem có chuyện gì xảy ra.
“Này, anh bạn, dải băng vàng để làm gì vậy?” Carter hỏi và búng nhẹ tay như đang gảy dây đàn guitar.
“Có một vụ tại đây tối qua!”
Carter nhìn cảnh sát đo khoảng cách giữa hai điểm với vẻ thích thú.
“Phạm tội kiểu gì vậy? Có người ăn cắp nắp đậy trục bánh hay thứ gì đó hả?”
“Không. Gần như một vụ đâm người rồi bỏ trốn, sau đấy tôi còn đuổi bắt hắn.” Anh ta cau mày và quay đi, miễn cưỡng thừa nhận việc thủ phạm bỏ trốn đã xúc phạm tự trọng của bản thân thế nào.
Carter cười. “Sao anh lại có một vụ gần như đâm rồi bỏ trốn, trái ngược vậy?”
“Ai đó có chủ ý đâm cô gái nhà Dixon. Anh biết chứ người có cha cùng anh trai bị chết cháy ấy?” Viên cảnh sát tất bật kể lại câu chuyện mà không thấy vẻ choáng váng quét qua gương mặt Carter Foster. “Dù sao chăng nữa... cô gái cùng bạn đang rời khỏi tiệm cà phê, trong khi có kẻ nhắm đến và cố gắng cán chết. Nếu không có người đàn ông đi cùng thì tên kia đã thành công.”
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, Carter nghĩ và nỗi lo lắng bắt hắn moi thêm thông tin.
“Anh có nghĩ rằng chỉ là một tên lái xe say rượu?” hắn hỏi, hy vọng dẫn được họ theo hướng điều tra khác.
Viên cảnh sát lắc đầu. “Không thể. Có chủ ý đấy! Cảnh sát trưởng Conway chứng kiến tất cả. Chúng tôi nhanh chóng đuổi theo sau vài giây xảy ra tai nạn và đã bắt được hắn nếu tên đó không lái một chiếc xe ăn cắp. Cái xe được cải tiến đó là của bọn trẻ nhà Marley. Ai mà đuổi kịp nó chứ, tôi chẳng quan tâm tên nào lái.”
Cơn đói khiến Carter lái xe đến tiệm cà phê đã chuyển thành cảm giác buồn nôn. Hắn không thể tin điều mình vừa nghe.
“Anders Conway chứng kiến vụ tai nạn? Ông ấy đã thấy có người cố tình cán cô ta?”
“Vâng, thưa ông. Bây giờ, tôi xin phép, ông Foster, tôi nên quay lại làm việc. Chúng tôi có kẻ phạm tội cần bắt.”
Carter đứng bất động, quan sát các nhân viên đang soi mói hiện trường. Càng nhìn lâu thì càng hoang mang sợ hãi. Nghĩ đến thức ăn, dạ dày của hắn nhộn nhạo hết cả lên, và nghĩ đến Bo Marker khiến hắn muốn giết chết tất cả một lần nữa. Sự ngu ngốc của một kẻ cố gắng phạm tội trước mặt cảnh sát trưởng, thật không thể tin được.
Chán ghét tất cả, gã luật sư nặng nề tiến ra xe, rồi lái về nhà trong khi cơn tức giận đang chầm chậm bốc hơi. Ít nhất hắn có thể ăn trong yên bình mà khôngphải nhìn cuộc đời mình đang trôi xuống bồn cầu.
Hắn ở trong bếp và làm một cái sandwich khổng lồ trong lúc suy nghĩ rõ ràng hơn. Bo Marker ngu ngốc đến thế đấy. Carter đã biết vậy khi thuê tên này, đã tính đến cả đầu óc tăm tối của gã để đưa ra quyết định đề nghị gã giết người.
Carter thả mình xuống ghế, ngây người nhìn cái bánh sandwich ba tầng trên đĩa cũng như con dao đang cầm trong tay và đám xốt mayonnaise rơi từng giọt xuống lòng mình.
Vậy thì chính xác điều gì khiến mình thuê Bo Marker dù biết IQ của hắn chỉ bằng con muỗi?
Hắn đánh rơi dao và vùi mặt vào hai lòng bàn tay, ước rằng thời gian quay trở lại. Điều mẹ từng nói văng vẳng trong đầu hắn. Rằng một lời nói dối có thể dệt nên cả một mạng lưới dối trá. Carter biết mình là bằng chứng cho sự thông thái của mẹ. Hắn đã bị mắc câu và chìm nhanh chóng. Trừ khi Bo Marker dồn sức thực hiện việc được thuê, hắn mới qua nổi.
***
Sử dụng rừng cây quanh nhà bà Dixon để che giấu cho hành động mà hắn đã lên kế hoạch không phải là lựa chọn duy nhất, nhưng Bo Marker không hề có suy nghĩ độc đáo nào khác trong đầu. Gã vẫn phát điên với việc mất điểm tối qua, nhưng đã nhận được chút vui thú từ cuộc đuổi bắt dữ dội trên mười dặm đường sau đấy. Chạy thoát khỏi bọn cớm giúp gã cảm thấy mình trẻ lại.
Bo liếc xuống đồng hồ và băn khoăn bao giờ con điếm Dixon và người tình của nó mới trở về nhà, rồi quay ra chửi rủa vận xui của mình vì đến quá muộn sáng nay nên không kịp bắt hai đứa trước khi chúng đi. Tóm cả hai khi đang đi vào xe có phải dễ hơn không.
Hắn thở dài, rời khỏi đống bẩn thỉu đang ngồi và tìm kiếm một chỗ mềm mại hơn trên cái cây đang tựa vào. Mắt gỗ sau lưng hắn đang dần trở nên cứng như gạch.
Bo đã chán nản cực độ với toàn bộ vụ này và cứ phải nhắc nhở bản thân những việc có thể làm với số tiền nhận được. Hắn ngồi, thư giãn cùng khẩu súng săn hươu đặt ngang gối rồi nhổ nước bọt vào hàng kiến mà hắn đang quan sát. Đây không phải lần đầu tiên, và mỗi lần làm vậy, Marker lại tự cá cược vớibản thân xem bọn kiến sẽ bỏ chạy theo đường nào khi bị ướt. Nhưng tâm trí hắn nhanh chóng rời khỏi trò chơi vì có thứ gì đó chuyển động trong bụi cây đằng sau. Tóm lấy khẩu súng trường và vẫn giữ nguyên vị trí, hắn chỉ liếc nhìn qua tán cây để tìm kiếm dấu hiệu chuyển động.
“Mày không nghĩ khẩu súng trường đó khá lớn để săn bọn sóc sao?”
Giật mình. Bo gập người lại, chĩa súng về hướng mục tiêu và di chuyển. Nhưng người đàn ông bước ra từ bụi cây đã sẵn sàng hành động. Bo vừa chuyển động, người này đã chĩa cây súng xuống, cản trở bước đi của hắn. Phải mất năm giây để Bo khỏi bối rối trước người đàn ông miền núi to lớn, râu ria xồm xoàm này.
Ông ta cao hơn hắn khoảng mười phân và nặng hơn đến hai chục cân. Và dù cây súng của Bo mạnh mẽ hơn nhưng khẩu súng ruồi đang chỉ vào dạ dày làtất cả những khích lệ hắn cần để thể hiện sự thuần phục.
Bị bắn vào dạ dày không phải là một cách chết hay ho.
“Ai nói đi săn sóc nhỉ?” Bo lẩm bẩm và cố lùi sau một bước. Khẩu súng của người đàn ông to lớn tiến theo chuyển động của ông ta như một con rắn đang đợi tấn công.
Hàm răng sáng trắng lộ ra qua lớp râu đen sì rậm rạp. Nếu phớt lờ ánh mắt chằm chằm lạnh giá của người khổng lồ đó thì có thể coi đây là một nụ cười.
Marker không có lựa chọn nào khác ngoài đứng đợi ông ta tước súng, tháo hết đạn trong hộp và quăng trả lại.
Hắn chộp lấy.
Người đàn ông lại cười và nói. “Bây giờ mày không định nói rằng mình đang đi săn trái mùa... chứ? Bọn tao không thích người lạ trên núi của mình... đặc biệt là ngoài mùa săn.”
Bo tái nhợt. Lời đe dọa quá rõ ràng.
“Được rồi, quỷ tha ma bắt, nếu đó là việc ông muốn, thì tôi sẽ đi,” hắn lẩm bẩm và cố lùi vài bước để rút lui.
“Mày nên biết đây là điều thông minh nhất mày làm ngày hôm nay,” ông ta đáp.
Bo gật đầu và hít một hơi sâu. Hắn liều lĩnh quay lưng với người đàn ông đang cầm súng và bắt đầu đi ra xa. Ngay khi tưởng rằng đã ở nơi an toàn thì một tiếng súng nổ vang, Bo ngã xuống đất trong cơn sợ hãi, hoàn toàn tin rằng mình sẽ bị xé tan trong đau đớn. Giây lát sau, có thứ gì đó rơi bịch xuống giữa lưng.
Hai tay ôm đầu, miệng ngậm đầy đất bẩn và lá rụng, hắn bắt đầu la hét. “Chúa rủ lòng thương! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Người đàn ông đặt khẩu súng trường lên khuỷu tay Marker và cúi xuống. “Giờ thì điều quái gì khiến mày nghĩ mình gặp nguy hiểm hả?” ông ta hỏi.
Bo nín thở khi vật nặng đột ngột biến mất sau lưng. Bị choáng váng, hắn chầm chậm ngẩng đầu lên rồi quay ra sau, nhìn con sóc xám to béo bị ông ta cầm đuôi mà không tin vào mắt mình. Máu chảy ra khỏi một cái lỗ nhỏ ở bên cổ nó và Bo tưởng tượng mình trong tình trạng tương tự rồi rùng mình.
Người đàn ông đung đưa con sóc trước mắt Bo và tách ngang bộ râu rậm xoăn của mình bằng một nụ cười trắng tinh khác.
“Kiếm cho mình một con, mày nghĩ sao?”
“Ôi, Chúa ơi, tôi đã tưởng ông bắn tôi cơ,” Bo gầm gừ. Hắn bò dậy trong khi ông ta thọc nòng súng vào giữa cái bụng béo. “Lẽ ra tao nên làm thế đúng không?” người đàn ông hỏi nhanh.
Đầu nòng súng xuyên qua lớp mỡ cũng đủ đau. Marker hoảng sợ, hồn vía lên mây.
“Không, quỷ thần ơi, không!” Bo gào lên. “Bây giờ ông sẽ để tôi đứng dậy hay làm gì nào?”
“Làm khách của tao,” ông ta đáp, vẫy tay đầy cao thượng.
Năm phút sau, Bo chạy khỏi cánh rừng, thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy cái xe tải vẫn ở chỗ cũ.
Tuy kích thước to lớn nhưng hắn di chuyển với tốc độ tuyệt vời, tay cầm khẩu súng trường, tay cầm chìa khóa xe tải. Nhưng cảm giác nhẹ nhõm bỗng hóa thành chua chát khi hắn để ý các lốp xe. Cả bốn cái xẹp lép như bộ ngực của vợ hắn, thật vô dụng. Cơn giận dữ trùm lấy hắn. Marker không thể tin mình bị hăm dọa bởi một gã người rừng. Và bây giờ lại đến chuyện này. Hắn quay về sau, quan sát cánh rừng.
“Để xem,” hắn lẩm bẩm, “mình sẽ quay lại đây và…”
Ngay lúc đó, tiếng gãy của các cành con cùng tiếng xào xạc từ bụi cây khiến hắn dừng lại. Hình ảnh cái đầu đầy máu của con sóc và phần người mềm rũ làm Bo muốn nôn mửa. Tất cả can đảm biến mất. Hắn kéo cây súng rỗng sau lưng và nhảy bổ vào xe tải, trong giây lát sau, đã lao xuống núi. Chiếc xe lăn đi như một gã đàn ông trườn bằng bụng nhưng Bo không quan tâm.
Tránh xa cái chỗ này là tất cả việc hắn muốn làm.
Tiếng cao su đập đen đét và các vành xe trơ trụi mài lên lớp sỏi trên đường vẫn còn vang lại khá lâu sau khi Bo biến mất. Cuối cùng, tiếng xào xạc trong tầng cây thấp cũng ngừng lại.
Lát sau, âm thanh từ cánh rừng bắt đầu hồi sinh. Chim tiếp tục bay và một con chim giẻ cùi xanh kêu gắt gỏng từ cành cây phía trên cao cùng một chú linh miêu nhanh chóng băng ngang đường, lẻn vào bụi cây bên kia.
Núi Thông vẫn sống và vẫn ổn.
Khi Wyatt rẽ từ đường cao tốc chính sang con đường một làn dẫn đến trang trại nhà Dixon, hoàng hôn đã sắp buông xuống. Một làn gió nhẹ êm ái lùa vào xe từ ô cửa sổ mở một nửa, lay động mái tóc Glory và trêu đùa vạt chiếc váy xanh của cô như một đứa trẻ nghịch ngợm. Glory gục đầu lên lòng anh ngủ được gần một tiếng. Wyatt giữ cô khỏi trượt ngã khi chiếc xe đi vào chỗ rẽ.
Anh lái xe nhưng không để tâm bởi đầu óc đã hoàn toàn đặt vào những phát hiện mới có ngày hôm nay. Một tuần trước anh còn không hề biết cô đang tồn tại nhưng điều đó chẳng hề gì. Trái tim anh dường như đã biết cô từ nhiều năm trời và có thể từ kiếp trước. Những tháng năm sắp tới trải ra trong suy nghĩ anh mà chẳng cái nào không có Glory. Tuy nhiên, lúc chiếc xe đi ngang qua đống đổ nát còn lại của ngôi nhà và tiến đến con đường cũ dẫn về ngôi nhà nhỏ của bà cô, ruột gan anh như thắt lại. Đám cưới là điều cuối cùng phải lo lắng. Ngay lúc này, tất cả vấn đề là bảo vệ cô sống sót.
Bàn chân Wyatt đang đạp dở phanh thì nửa tá đàn ông tiến ra từ rừng cây. Họ đi bộ với dáng vẻ của những người biết rõ vị trí bản thân mình - cùng cái đầu ngẩng cao và đôi vai đưa ra sau. Một vài người để râu, vài người cạo sạch. Mấy người mặc quần jean, còn lại mặc quần yếm. Có người khác thấp trong khi những kẻ khác cao hơn hẳn một cái đầu. Điều làm Wyatt lo sợ là họ có điểm chung. Họ được trang bị vũ khí, và từ chỗ anh ngồi, rõ ràng trông đám người này rất nguy hiểm.
“Chúa ơi,” anh nói nhỏ và hãm phanh xe theo phản xạ. Anh đang băn khoăn không biết nên chiến đấu hay bỏ chạy thì Glory tỉnh giấc và cựa người. “Chúng ta về đến nhà rồi à?” Cô dụi mắt vẻ ngái ngủ, ngay khi Wyatt tóm lấy cánh tay, cô biết có chuyện không ổn.
Glory nhìn lên. “Không có gì đâu,” cô nói. “Họ là hàng xóm.” Trước khi Wyatt đáp trả, cô đã bước ra khỏi xe và ra hiệu cho anh đi theo.
Lúc Edward Lee đi ra từ rừng cây sau nhóm người, Wyatt cảm thấy thoải mải hơn.
“Này, Hoa Bìm Bìm,” Edward Lee lên tiếng và đi xuyên qua đám đàn ông như thể họ không có đó. Cậu ta quàng tay quanh cổ và ôm cô như một đứa trẻ con hạnh phúc. “Tôi cùng cha đang đợi cô.”
Glory gật đầu rồi nhìn cha Edward Lee tóm lấy cậu. Mặc dù Liam Fowler là một người đàn ông rất to lớn nhưng lời lẽ và cách ông chạm vào con trai lại nhẹ nhàng và chậm rãi.
“Đủ rồi, Edward Lee. Chúng ta đến nói chuyện công việc, nhớ không con?”
Edward Lee mỉm cười, vinh dự được tham dự vào công việc của cha. Sau đó, cậu nhớ ra Wyatt và chỉ anh.
“Đây là Wyatt Hatfield. Wyatt là bạn con,” cậu thông báo.
“Thật tốt, con trai.” Hàm răng trắng của Liam Fowler lộ ra giữa bộ râu rậm khi ông gật đầu thừa nhận Wyatt. “Nhưng chúng ta cần thực hiện mục đích khi đến đây, nhớ chứ?”
Wyatt bồn chồn. “Và đó là gì?”
“Chúng tôi tới để cảnh báo hai người,” Liam đáp.
“Có một người lạ trong rừng cây.”
Glory loạng choạng. Cú sốc thể hiện rõ trên gương mặt. Cô quay lại và ngã vào vòng tay Wyatt cùng tiếng rên nghẹn ngào. “Ôi, Chúa ơi, chuyện này sẽ chẳng bao giờ kết thúc ư?”
“Đừng, em yêu,” Wyatt nói nhỏ và vòng tay ôm chặt, mong cô cảm nhận được sức mạnh của mình vì đó là tất cả những gì anh có thể cho cô.
Quá kiệt sức và thất vọng, Glory không thể tự đứng vững, cô để Wyatt ôm mình và tin rằng anh có thể đối mặt với việc mà cô không thể.
Những người khác nhấp nhổm đổi chân, nhìn ngó xung quanh mà chẳng dám nhìn vào mặt nhau, họ khó chịu trước nỗi sợ hãi của cô bởi tất cả đều không có cách gì ngăn chặn nó.
“Sao ông biết có người lạ?” Wyatt hỏi. “Ông đã nhìn thấy hắn ta? Đã nói chuyện với hắn?”
Vài người cười thầm rồi tất cả nhìn Liam Fowler trả lời. Hiển nhiên họ biết nhiều hơn điều họ kể.
Liam mỉm cười. “Có thể cho là vậy,” ông đáp. “Bây giờ, quay lại lý do chúng tôi ở đây.” Ông nhìn Wyatt thật lâu. “Con trai tôi kể cậu là người tốt.”
Edward Lee khá tự hào về sự quan trọng của mình. Những người đàn ông trưởng thành thường không để tâm lời cậu nói.
Wyatt mỉm cười và đợi.
“Thằng bé kể cậu đến để chăm sóc Glory.” Liam tiếp tục.
“Vâng thưa ông, tôi đã làm việc đó,” Wyatt đáp.
“Chúng tôi cảm thấy rất xấu hổ khi để một người lạ làm điều mà lẽ ra mình phải làm,” Liam tiếp. “Bây giờ Glory có thể nói là đã thuộc về chúng tôi, cũng như gia đình đã mất của cô ấy vậy.”
Đôi tay Wyatt siết chặt vai Glory hơn. “Không, thưa ông. Cô ấy không thuộc về các ông. Cũng không thuộc về ai cả .”
Glory bỗng cứng người lại rồi khẽ cử động trong vòng tay anh, Wyatt ôm cô chặt hơn và nhìn xuống, tự hỏi cô có phản đối lời mình nói trước mặt mọi người không. Thật may là anh chẳng nhìn thấy gì ngoài vẻ ngạc nhiên và một chút choáng váng, nhận ra cô không hề chuẩn bị cho điều vừa được tuyên bố.
Những người đàn ông trở nên chú ý và mỗi người xem xét Wyatt với thái độ thích thú mới khi nghe thấy và chấp nhận ngụ ý bên trong lời nói đó. Anh đã tuyên bố chịu trách nhiệm với một người phụ nữ mà phần lớn bọn họ kinh sợ. Nhiều người băn khoăn không hiểu anh đã biết điều bản thân đang vướng phải hay chưa, nhưng theo cách sống của họ, chẳng ai lên tiếng cả. Sống và để người khác sống theo cách của mình là một phương châm đã theo bọn họ nhiều thế kỷ, và không có lý do gì để thay đổi niềm tin này. Không thể vì một người lạ.
Cuối cùng, Liam phá vỡ trạng thái yên lặng. “Vậy cứ để mọi chuyện như thế, đúng không?”
Wyatt gật đầu.
Liam đưa tay dịu dàng chạm lên đỉnh đầu Glory. “Glory, cô gái, cháu có nghĩ thế không?”
Không nhìn lên Wyatt, cô quay người đối diện với Liam nhưng vẫn an toàn trong vòng tay anh. “Có, thưa bác, cháu chắc chắn như vậy.”
Niềm vui tuyệt vời đến mức Wyatt muốn bật cười. Nhưng giờ không phải lúc và với những người đàn ông u ám đang săm soi từng chuyển động của anh thì càng không phải chỗ thích hợp. Như những con quạ tối tăm trên hàng rào, họ quan sát, không cử động, đợi con người to lớn râu ria kia tuyên bố tất cả. Vậy nên ông ấy lên tiếng.
“Tốt rồi,” Liam đáp và đưa tay cho Wyatt. “Nên biết khi hai người ở trên vùng đất của chúng tôi, bên trong đường ranh giới giữa các ngọn đồi, cả hai sẽ an toàn. Chúng tôi cam đoan điều đó. Nhưng khi anh đưa con bé ra khỏi đây, an toàn của Glory nằm trong tay anh đấy.”
Nhận thức được sự trang nghiêm của giây phút này, Glory bước sang bên để Wyatt tiến lên phía trước, nắm lấy bàn tay được đưa ra. Tiếp đó, từng người đi qua khẳng định lời hứa của họ bằng một cái bắt tay thật chặt và nhìn Wyatt thật lâu. Sau khi kết thúc, họ có một sự kính trọng mới dành cho người lạ mặt vừa bước vào giữa cộng đồng này, Wyatt cảm thấy nhẹ nhõm vì mình không còn đơn độc nữa. Sau đó, anh nhận ra Edward Lee đang ở phía sau.
“Edward Lee, sao cậu không ra bắt tay tôi nhỉ?”
Giọng nói của Wyatt đã phá vỡ bầu không khí yên lặng gượng gạo và yêu cầu của anh thực sự đưa Liam Fowler trở thành một người bạn. Bằng bản năng của mình Wyatt hiểu chàng trai trẻ này rất muốn trở thành một trong số họ.
Cậu ta nhìn cha mình, giọng cầu xin thống thiết. “Cha ơi?”
Liam gật đầu, rồi hít vào một hơi thật sâu, nhìn Edward Lee bắt chước vẻ nghiêm trang bằng cách đưa tay ra cho Wyatt mà không kèm theo nụ cười thường thấy. Tuy nhiên, sau khi bắt tay, cậu vòng tay quanh cổ Wyatt và ôm chầm lấy anh, rồi quay lại với nụ cười dễ lan truyền trên gương mặt. Mọi người cười vang. Nhưng không phải cười nhạo Edward Lee... mà là cười cùng cậu. Niềm vui của cậu không ai có thể làm lơ.
“Chúng tôi đi đây,” Liam nói và cười dịu dàng với Glory. “Hãy nghỉ ngơi thật thoải mái đêm nay, cô gái bé nhỏ. Chàng trai của cháu vừa mới tự giúp chính mình đấy.”
“Tôi không biết cảm ơn mọi người thế nào,” Wyatt đáp. “Nhưng hãy cẩn thận. Dù kẻ cố gắng giết Glory là ai, hắn cũng không từ bỏ đâu.”
Họ gật đầu và ra đi. Gần như tất cả đã tiến vào rừng cây thì Glory cất tiếng gọi và chạy tới. Mọi người dừng chân và quay lại đợi xem cô định nói gì.
Glory dừng cách đó vài bước chân, không biết rằng mình đang đứng giữa quầng sáng mặt trời buổi chiều muộn. Màu xanh trên tà váy hòa hợp với màu mắt cô và mái tóc bồng bềnh quanh khuôn mặt, trải dài xuống lưng cứ nhấp nhô lên xuống theo làn gió nhẹ thổi qua bãi đất trống. Nhiều người tưởng rằng mình đang đứng trước một thiên thần. Đôi mắt cô đầy nước và bờ môi run run vì xúc động. Nhưng giọng cô vẫn vững vàng để nói ra những điều trong tim.
“Chúa phù hộ mọi người,” cô thì thầm. “Cha tôi luôn tự hào gọi các bác là bạn. Giờ tôi đã hiểu tại sao.”
Xúc động đến không nói nên lời, họ nhận lời chúc phúc của cô trong im lặng, khi chắc chắn cô đã nói xong, mọi người quay lưng và bỏ đi không đáp lại. Glory nhìn theo cho đến khi không còn ai, mới quay trở về.
Wyatt đang đợi, và ánh mắt anh khiến cô run rẩy. Anh là người đàn ông của cô và đã tuyên bố trước cộng đồng của Glory rằng họ không được khinh suất. Nét mặt anh cho thấy anh cũng sẽ không như vậy.