Khi Em Mỉm Cười

Chương 141: Chương 141




Edit: Tiểu Vũ

Khi cô gái kia còn đang gào khóc kêu cha gọi mẹ vì bị tạm giam 5 – 6 ngày, Đồng Dao đã về đến Thượng Hải rồi, đến tận lúc này, Đồng Dao mới không cần phải lo lắng về việc thi đấu được một nửa thì có ai đó xông thẳng lên sân khấu tạt axit nữa…

“—– Tạt axit thì không có đâu, đa phần fan nữ anti em là đều là fan của anh, lúc thi đấu anh ngồi ngay cạnh em, lỡ trật tay văng sang oppa của họ là anh thì biết làm sao?”

Trên chuyến bay về lại Thượng Hải, lúc Đồng Dao xấu hổ nói ra những ảo tưởng kinh dị của mình xong, thì Lục Tư Thành ở bên cạnh không chút ngượng ngùng đáp lại với những lời như trên.

Đồng Dao trợn trắng mắt đẩy anh một cái, trước khi máy bay cất cánh lại lên Tieba hóng hớt, phát hiện đi đôi với việc giành chiến thắng một cách hủy diệt trước Hồng Tiễn vào tuần trước, những chất vấn nghi ngờ nhằm về phía ZGDX đã có phần giảm bớt—– Thật ra phần lớn quần chúng ăn dưa trong giới thể thao điện tử đều như vậy cả, họ chẳng thèm bận tâm đến việc một trận đấu nào đó liệu rằng có ý nghĩa to lớn gì đó không hoặc có sự thay đổi chiến thuật vượt trội nào hay không, họ chỉ muốn xem đội mình ủng hộ giẫm đạp các đội khác trong nước, tiến đến đánh bốn khu vực lớn còn lại, một đường chỉ có thắng thắng thắng và thắng là được.

Chỉ cần thắng, trời có sập cũng không sao hết.

Đồng Dao tắt điện thoại, nghe thấy Tiểu Thụy ở bên cạnh nói: “Sau khi quay trở lại đấu trong bảng A, chướng ngại lớn nhất là HUAWEI đã không còn gì đáng lo ngại nữa, nhưng đây chính là vấn đề đấy, ba đội còn lại là Hắc Diệu, LAM và KING, chính xác thì chả khác gì nghiệp dư cả… “

Đồng Dao: “Câu này của anh mà bị up lên Tieba thì không những lên trang đầu mà còn trải dài tám trang luôn đấy.”

Tiểu Thụy: “Khụ.”

Đồng Dao: “Anh muốn nói gì?”

Tiểu Thụy: “Ý anh là, chúng ta đã chắc suất tiến vào vòng sau rồi, vấn đề ở đây là, nếu bọn em không bị cửa kẹp đầu hoặc đội khác còn giấu con bài ẩn gì đó, đương nhiên anh cho rằng đây là điều không thể, thì vé vào chung kết thế giới năm nay chúng ta đã nắm khá chắc rồi, đến khi thi đấu ở chung kết thế giới, trong đội sẽ luân phiên thay đổi vị trí của cô và Lục Nhạc tùy thuộc vào đặc điểm đội hình của đối phương.”

Đồng Dao: “Hả?”

Tiểu Thụy nhìn cô gái tay thì đang loay hoay nghịch ngợm miếng băng vải trên tay, mắt thì lại nhìn chằm chằm vào mình, dừng một chút, lại cẩn thận liếc mắt nhìn Lục Tư Thành một cái, sau đó như được tiếp thêm dũng khí, một hơi nói hết những gì muốn nói: “Anh sợ kinh nghiệm thi đấu của Lục Nhạc không đủ, hay là mấy trận vòng bảng này em đừng lên đấu, để Lục Nhạc luyện tập tay chân một tí, đợi đến tứ kết rồi em lại lên đấu.”

Lục Tư Thành không nói gì, Đồng Dao đang nghịch băng vải thì ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy căng thẳng Tiểu Thụy, cười nói: “Được thôi.”

“… Em đừng cười, ” Tiểu Thụy hoảng hốt, “Em cười một tiếng là anh lại cảm thấy bất an—- Lần trước bị thương cho em tạm nghỉ một trận mà đã như muốn lấy mạng em luôn rồi, giờ lại đồng ý sảng khoái như thế, có phải em có âm mưu gì không?”

“… … … Em chỉ cảm thấy anh nói rất có đạo lý, ” Đồng Dao nhún nhún vai, “Lúc trước còn chưa thông suốt, cứ cho rằng không thi đấu thì sẽ bị người khác xem thường, hiện tại bỗng nhiên em cảm thấy cách nghĩ này sai quá sai rồi, thỉnh thoảng cũng cần quan tâm đến nhu cầu của đội, giống như đột nhiên ý thức được lần trước đấu với Hồng Tiễn CLB không cho em lên đấu thật ra cũng vì lo cho an toàn của bản thân em thôi.”

Tiểu Thụy hân hoan vui mừng: “Em trưởng thành thật rồi.”

Câu này của Tiểu Thụy nghe khá giống lời cảm thán bình thường của bố mẹ khi thấy con cái mình rốt cuộc cũng biết suy nghĩ, hiểu chuyện, thành người lớn rồi, nhưng lọt vào tai người đang có bí mật đen tối nào đó thì lại thành một nghĩa khác—– Cảm giác được ánh mắt Lục Tư Thành nhìn mình bỗng có gì đó vi diệu, Đồng Dao bối rối rụt cái tay bị thương về.

Lục Tư Thành thuận thế nắm lấy tay cô, ý tư sâu xa gật đầu hưởng ứng: “Đúng là đã trưởng thành rồi.”

Đồng Dao rút tay ra đập cho anh một phát.



Trở lại trụ sở là khoảng 8 giờ tối.

Vừa kịp lúc mọi người đang xúm vào order đồ ăn, Tiểu Bàn và những người khác ngồi quanh bàn ăn hỏi Đồng Dao chuyện chiều nay, biết được cô gái gửi gói hàng đó hóa ra không phải phạm tội lần đầu thì rất kinh ngạc, biết được bây giờ cô ta đã phải chịu sự trừng phạt pháp luật công chính liêm minh thì vỗ tay đầy hài lòng… Ngoài ra, trong cuộc hội nghị diễn ra khi dùng bữa tối, Tiểu Thụy cũng đã tuyên bố quyết định những trận tiếp theo đều sẽ để Lục Nhạc thi đấu, còn Đồng Dao thông qua hình thức tự đấu rank và luyện tập sẽ thay thế Lục Nhạc đảm nhận vai trò thần thánh: ngồi trên băng ghế dự bị, trông cây nước nóng lạnh.

Lục Nhạc nghe xong, kích động đến mức ăn thêm một miếng thịt kho tàu nữa: “Tôi thượng vị rồi!”

Đồng Dao cười lạnh nhìn cậu ta: “Thượng cái beep ấy, những cái gì là của tôi thì vẫn sẽ là của tôi, ngay cả anh trai ruột của cậu cũng là của tôi đấy.”

Lục Nhạc: “…”

Mọi người bên bàn đột nhiên im lặng đồng loạt, Đồng Dao chẳng cảm thấy mình nói sai ở đâu cả, Lục Tư Thành nghe vậy thì đặt đũa xuống, quay đầu liếc nhìn trận giao tranh của 2 tướng đường giữa, dừng lại một chút, dưới ánh mắt đang xem trò vui của mọi người, gật gật đầu bình luận: “Nói rất hay.”

Đồng Dao ôm lấy cánh tay người đàn ông.

Lục Nhạc tỏ ra ghét bỏ: “Cô lấy đi lấy đi, cũng chỉ có cậu yêu thích thôi, đã lấy rồi thì tuyệt đối đừng có trả về đấy.”

Đồng Dao: “Chỉ có tôi yêu thích? Cậu có thể lên Weibo đăng bài hỏi xem, có bao nhiêu cô gái đang anh thích anh cậu nhé.”

Lục Nhạc: “Yêu một con ngựa hoang, trong nhà cô có cả một vùng thảo nguyên đấy à?”

Đồng Dao nghe vậy căng mặt lại, siết chặt lực ôm cánh tay Lục Tư Thành, đồng thời quay đầu sang nhìn chằm chằm vào anh, Lục Tư Thành thuận thế cúi người hôn lên môi cô một cái: “Ngựa nhà nuôi, ưu điểm lớn nhất là dễ bảo.”

Đồng Dao thỏa mãn buông anh ra, cầm khăn giấy tự tay lau cái miệng chẳng có chút dầu mỡ nào của anh, ánh mắt dịu dàng: “Ăn no rồi?”

Lục Tư Thành: “No rồi.”

Đồng Dao: “Chơi game hay đi ngủ?”

Lục Tư Thành: “Chơi game với em hay ngủ với em?”

Đồng Dao: “Chơi game với em đi em có thể hỗ trợ cho…”

Lục Tư Thành: “Anh chọn ngủ với em.”

Đồng Dao ném khăn giấy: “Anh chỉ yêu cơ thể của em thôi.”

“Nếu giờ mà anh nói anh cũng yêu cả linh hồn hỗ trợ của em, vậy thì chứng tỏ anh là một thằng đàn ông vừa nông cạn vừa bốc phét.” Lục Tư Thành kéo Đồng Dao đứng dậy, “Đi ngủ thôi.”

Chín rưỡi tối, hội nghị bữa tối giải tán.

Đồng Dao đi đằng trước nhảy nhảy lên tầng, tay Lục Tư Thành bị cô kéo đi, y như đang dắt một con ngựa về phòng mình vậy—– Để lại một đám người ở tầng một dùng đôi mắt như con chó ngốc nhìn theo, hoàn toàn không thể theo kịp rốt cuộc hai người kia đang xem trụ sở là chỗ nào, đang xem một đám cẩu độc thân sống sờ sờ này là cái gì.

Mười giờ tối, Tiểu Thụy quyết định: hai người nghĩ hai người có thể êm đẹp ở với nhau sao? Nằm mơ đi.

Vì thế mười phút sau, Đồng Dao tắm xong trèo lên giường lướt Weibo thì thấy được bài đăng mới của trang Weibo ZGDX: Nội dung đại khái chính là tuyên bố những trận sau ZGDX sẽ thay phiên thay đổi đường giữa, ba trận tiếp theo của vòng bảng sẽ do Lục Nhạc lên đấu chính.

Nhất thời, fan hâm mộ như ong vỡ tổ, ai nấy đều lũ lượt đưa ra suy đoán, đường giữa chính thức của ZGDX ỷ vào việc mình là bạn gái của đội trưởng đắc ý quên mất thân phận của mình, đắc tội lớn với đội trưởng ZGDX…

Mà khi mọi người đang vận dụng não bộ viết ra những câu chuyện máu chó cao H dài 800 vạn chữ thì đội trưởng ZGDX thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng tà mị trong tưởng tượng của họ vừa mới đi từ trong phòng tắm của Đồng Dao ra, tay cầm khăn tắm lau tóc cho cô, đồng thời hơi thở nóng bỏng và những nụ hôn nhẹ rải đều trên bả vai trắng nõn của cô…

“Wow, mấy người này ghê thật, lúc em đấu thì ghét bỏ em, lúc em không đấu thì lại nhớ nhung hoài niệm các kiểu… ưm, ” Đồng Dao nghiêng người né tránh, “Ngứa.”

Người đàn ông khựng lại, rồi lại dùng môi cọ cọ vào gương mặt nhẵn nhụi mềm mại thoang thoảng mùi sữa rửa mặt kia, cắn nhẹ một cái rồi mới lười biếng buông ra.

“Ở đây lại nói câu ZGDX là độc dược nữa rồi, sao bọn họ cứ thích gán cho chúng ta cái danh độc dược thế nhờ.”

“a a a còn đây nữa, nói cảm thấy đúng là Lục Nhạc thi đấu rất tốt, em có thể không cần lên nữa cũng được… Mẹ nó! Tức quá đi!”

“Vẫn là mấy bình luận khóc lóc cầu xin smiling ra sân cảnh đẹp ý vui hơn nhiều, em phải chuyển sang nick phụ để like mới được… “

Đồng Dao đọc từng bình luận một, khi đến “Có fan nói anh lạnh nhạt với em, em là điều cấm kỵ của anh… Eo ơi ghê vl, không đọc nổi nữa rồi”, thì bàn tay anh đã kéo dây áo ngủ của cô xuống, thuận tay cầm lấy điện thoại của cô ném đến chỗ góc giường cô không với tới được, ngay sau đó đè người mới một giây trước còn đang nằm nghịch điện thoại xuống giường…

Trong tiếng thở dốc của cô gái.

Thật lâu sau, người đàn ông mới cười nhẹ đáp lại—–

“Cứ để họ viết tiếp, chúng ta chỉ cần chờ truyện 18+ của chúng mình hoàn thành thôi, đến lúc đó em có thể lấy ra so sánh xem tình tiết có giống thật hay không.”

“Không giống thì sao?”

“Dựa theo kịch bản, tăng cường luyện tập, cải tiến theo yêu cầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.