Khi Em Mỉm Cười

Chương 27: Chương 27




Edit. ToHy.

—–

Lục Tư Thành quay lưng lại cõng người trên lưng đi về hướng trụ sở, đột nhiên phát hiện người trên lưng không phát ra tiếng nào, anh ngẩn người quay đầu nhìn lại phát hiện ra người đã khoát cằm lên vai mình, hai mắt khép chặt, hô hấp đều đều, ngủ….vẻ mặt an tường.

Thật như lợn chết.

“…….Này.”

Anh thử gọi tên, nhưng người trên lưng kia không có phản ứng lại, Lục Tư Thành im lặng, dường như đem mặt mình sat vào–tận đến khi chóp mũi của anh sắp đụng vào, người đàn ông mới dừng lại, cặp mắt nhìn vào gương mặt trên vai kia thật lâu, đối phương không chỉ không có phản ứng, còn có một chút nước miếng từ trong khóe môi chảy ra.

Lục Tư Thành: “……”

Nghĩ cô ấy đã như vậy liền không cần mang về trụ sở, kiếm đại một cái thùng rác nào đó rồi ném vào là xong, nhưng khi người đàn ông mới bước một bước, bỗng nhiên chợt nghĩ đến, khi anh vừa tiến vào quán rượu, một màn người kia như con chuột túi bám chặt lên người mình sống chết không buông kia- sáng sớm ngày mai, chiến đội ZGDX sẽ đi chọn quần áo cho giải thi đấu mùa hè, đêm nay mọi người đều ngủ sớm, một lát nữa nếu người nào đó đã rửa mặt lên giường ngủ lại bị cô nàng này trèo lên hò hét thì thật đúng là chuyện kinh khủng đến chừng nào?

Nghĩ như vậy, người đàn ông chắc chắn thu chân lại, đi đến một cái nhà chờ nhỏ trong tiểu khu, cúi xuống thả người trên lưng mình xuống, vỗ vỗ mặt: “Tỉnh lại.”

Đồng Dao mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Bộ dạng này của em làm sao quay về trụ sở được? Không khí đều bị em làm hỏng mất rồi, đợi anh đi mua thuốc tỉnh rượu cho em, ở yên đây, không được chạy lung tung.”

Đồng Dao hai tay ôm dính lấy cột “à” lên một tiếng, gật đầu, Lục Tư Thành vỗ đầu cô, còn nghĩ có nên đưa cô một viên đường hay không, xoay người rời đi, đột nhiên vạt áo bị người phía sau túm lại–

Lục Tư Thành quay đầu, nhìn người đang cười hì hì với anh: “Trừng cái gì mà trừng, không phải anh cũng túm em hay sao, còn suýt nữa làm em ngã, anh thử nghĩ xem……”

Đồng Dao chậm rãi mở to đôi mắt chờ mong: “Anh có muốn ngã không?”

Lục Tư Thành vô tình cướp vạt áo của mình về, lười tính toán cùng với đồ say này, lại lo lắng nhấn mạnh thêm lần nữa: “Năm phút nữa anh quay lại.”

“Chân nặng không đứng lên được, muốn đi đến cửa tiểu khu em phải mất mười phút!” Đồng Dao cười khanh khách, “Vậy chẳng may có sắc lang thì làm sao bây giờ?”

Tiểu khu này nếu không có giấy thông hành đến muỗi cũng không bay vào được, ở đâu ra sắc lang? Hơn nữa bây giờ đã là lúc nào…..Lục Tư Thành nhìn đồng hồ trên cổ tay, kim đồng hồ đã chỉ hướng số “1”……

“Sắc lang cũng chướng mắt em.” Lục Tư Thành đáp.

Đồng Dao “A” một tiếng, ngẩn người than thở “Cũng đúng”, vừa nói vừa ôm cột chặt hơn một chút: “Yên tâm đi, em sẽ không đi lung tung, em hiện tại chính là Vĩ Sinh (*tương truyền ngày xưa có chàng trai họ “Vĩ”, hẹn gặp người con gái dưới chân cầu, nước thủy triều dâng, người hẹn vẫn chưa đến, Vĩ Sinh vẫn giữ lời, ôm cột mà chết, ẩn dụ giữ vững lời hứa-theo hvdic.thivien.net)……”

Lục Tư Thành trào phúng bĩu môi nghĩ rằng em vẫn còn có văn hóa, say thành như vậy vẫn có thể nói có sách mách có chứng, hạ bút thành văn, để lại một câu “Vậy em ôm Vĩ Sinh cho tốt” xoay người đi ra bên ngoài tiểu khu—

Bước đi của anh thực vội vàng.

Nhìn qua quả thật là năm phút sẽ quay trở lại.

Nhưng mà Lục Tư Thành cũng không biết là, dù anh có nằm mơ cũng không nghĩ đến, bởi vì người vừa mới tự xưng là “Vĩ Sinh” ngay sau khi anh rời đi liền buông cột, mơ mơ màng màng lẩm bẩm “Em không có say, uống thuốc tỉnh rượu làm gì” “Vừa rồi chỉ là nói đến lí tưởng tương lai thôi” “Muốn tỉnh bao nhiêu có bấy nhiêu”, đứng lên, tập trung đi về phương hướng của trụ sở, cô bắt đầu đung đưa đung đưa—

Dấu hiệu của câu lạc bộ ZGDX thật rõ ràng.

Cho dù là tại đây nơi nơi đều là biệt thự xa hoa, Đồng Dao cũng có thể dễ dàng tìm được nó……Vừa cảm thán mình có bao nhiêu cơ trí vừa móc chìa khóa mở cửa trụ sở, đang định cùng quần chúng nhân dân hét lên một tiếng “Lão tử đã quay trở lại đây”, kết quả vừa đẩy cửa ra, phát hiện tầng một im ắng, trong phòng khách chỉ còn một ngọn đèn lờ mờ, không ai nói chuyện, cũng không có âm thanh gõ bàn phím quen thuộc.

Đồng Dao: “?’

Đồng Dao giữ nguyên tư thế mở cửa, cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay nghi hoặc mình có đi nhầm nhà người khác hay không……

Nhưng mà đúng lúc này, cô đột nhiên thấy một chiếc máy tính trong cả một hàng máy tính dài sáng lên–

Là cái của Lục Tư Thành.

Vào lúc này, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào mặt người đang ngồi–anh ta có một mái tóc đen trên tai có một vài chiếc khuyên, tóc mai nhuộm màu xanh lá, người nọ cúi đàu nhìn chằm chằm máy tính, tay trái cắn ngón tay, nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô gái đang đi đến…

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cửa người kia, giọt mồ hôi trên lưng Đồng Dao rơi xuống–cô cảm thấy mình đang bị đau mắt chóng mặt, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú không chút thay đổi kia, đầu lưỡi co rút: “Thành, Thành ca, anh không phải đi mua đồ sao, vậy mà lại về trước em……”

Về trụ sở?

Không đúng, không đúng, cô rõ ràng nhìn thấy đường anh ta đi, làm sao có thể đi một vòng lớn lại quay trở lại ngồi trước máy tính?

Chính khi đầu óc Đồng Dao đang hỗn loạn, thì người đang quay đầu kia nở một nụ cười, anh ta không cắn móng tay của mình nữa, khóe môi gợi lên, để lộ ra một hàm răng trắng sáng……

Bộp—

Chìa khóa trong tay cô gái rơi xuống đất.

Gương mặt vốn vì say rượu mà hơi ửng hồng bỗng chốc trở nên trắng bệch, cô lùi ra sau hai bước, sau đó tông cửa xông ra ngoài!

……

Lục Tư Thành mua thuốc giải rượu trở về, tư xa đã nhìn thấy một thân ảnh tựa như cọn thỏ hai tay thẳng như con dao đang hướng về phía mình với vận tốc trăm mét trên giây…..

Dưới đèn đường, gương mặt của cô trắng như tờ giấy.

Lục Tư Thành ngẩn người, trong lòng lo lắng, nhíu mày cất cao giọng: “Sao em lại đến đây, sẽ không thật sự gặp sắc–”

Chữ “lang” còn chưa kịp thốt ra.

Thì người đã chạy đến trước mặt, lấy đà, vững vàng nhảy lên người anh–Lục Tư Thành bị đụng phải lùi về phía sau hai bước, thuốc giải rượu trong tay cũng rơi xuống đất, hai tay anh nâng mông của người đột nhiên nhảy vào trong lòng, thắc mắc: “Em làm gì thế?”

Người đang treo trên người anh lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, cô rùng mình, càng ôm chặt cánh tay của người đàn ông, rồi sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hai mắt của anh, nói: “Thành ca.”

Lục Tư Thành: “?”

Đồng Dao: “Em thấy quỷ.”

Lục Tư Thành:”…..”

Đồng Dao: “Em thấy trong trụ sở có một con quỷ, bề ngoài giống anh như đúc.”

Đồng Dao: “Em sợ.”

Lục Tư Thành: “……”

Lục Tư Thành: “Mau nhảy từ trên người anh xuống, đồ điên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.