Khi Em Mỉm Cười

Chương 50: Chương 50




Edit by ToHy

Bị Lục Tư Thành bắt gặp Đồng Dao chậm chạp không chịu quay về đội thực ra là chạy vào toilet nam không phải là chuyện tệ nhất, mà chuyện tệ nhất phải là khi Đồng Dao đang đứng trước cửa toilet giằng co trong im lặng với Lục Tư Thành, đi rừng A Quang chiến đội KING hai mắt đỏ bừng từ phía sau đi ra–

Anh ta nhìn Đồng Dao, ngại ngùng cười với cô, rồi thành thành thật thật lễ phép gọi Lục Tư Thành một tiếng “Thành ca”.

Lục Tư Thành bình tĩnh đáp lại “Ừ”.

Chỉ là ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi đường giữa nhà mình.

A Quang im lặng một lát, quay đầu dùng khẩu hình nói với Đồng Dao” Cảm ơn, tôi đi đây”, rồi sau đó mới xoay người rời đi…. A Quang càng ngày càng đi xa, cuối cùng đến khi bóng anh ta cũng không nhìn thấy, điện thoại của Lục Tư Thành vang lên, anh liếc nhìn người gọi là Tiểu Thụy, người đàn ông nghe điện thoại, không đợi người bên kia nói gì đã lời ít mà ý nhiều nói: “Đã tìm thấy người, đến ngay đây.”

Nói xong liền ngay lập tức cúp máy.

Lúc ấy Đồng Dao liền cảm thấy đứng ở đây không hề dễ chịu chút nào–

Bởi vì Lục Tư Thành cho dù đang nghe điện thoại ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cô, ánh mắt kia giống như con báo đang chăm chú quan sát dê con chuẩn bị thành bữa trưa của mình, khi anh cất điện thoại đi, rốt cục nói ra một câu kinh người: “Em làm cho đi rừng của chiến đội khác khóc trong phòng vệ sinh?”

Kinh hãi nhất là ngữ khí của anh vô cùng bình tĩnh, sắc mặt bình thản, tuyệt không giống như đang nói đùa.

Đồng Dao: “???????”

Đồng Dao người da đen đầu đầy dấu chấm hỏi.

Lục Tư Thành: “Nếu không tại sao cậu ta dùng ánh mắt như vậy nhìn em?”

Đồng Dao: “…. Mới vừa nãy đúng là cậu ta ở trong toilet, em quả thật cũng ở, cậu ta quả thật cũng khóc–nhưng mà–cho dù là—em như thế nào—em tại sao bỗng nhiên phải làm cho cậu ta khóc?! Dùng chuột hay bàn phím?!!!!!!!”

Lục Tư Thành: “Nếu không tại sao cậu ta dùng ánh mắt như vậy nhìn em?”

Đồng Dao: “Anh không cảm thấy đó là ánh mắt sùng bái sao?”

Lục Tư Thành: “Đó là ánh mắt phục tùng.”

Đồng Dao: “…”

Lục Tư Thành xoay người đi ra hướng ngoài cửa, Đồng Dao nhanh chân đuổi kịp….Trong lúc Lục Tư Thành duỗi tay cầm ba lô sau lưng cô, Đồng Dao đang muốn nói lời cảm ơn, liền nghe thấy âm thanh lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Em cùng vị trí đi rừng này rốt cục có thù oán gì, đánh hai trận đều phải thu thập đi rừng hai đội, định sưu tập tem? Tem đi rừng số lượng giới hạn LPL2016?”

Đồng Dao một tay cướp lấy ba lô của mình về: “Anh ngậm miệng lại.”

Lục Tư Thành khẽ cười một tiếng buông tay ra.

Đến bãi đỗ xe, hai người lần lượt trèo lên xe, Đồng Dao lên trước ngượng ngùng chào hỏi những thành viên khác trong đội, Tiểu Thụy ngồi ở ghế sau ngẩng cổ hỏi: “Làm sao thế?”

Đồng Dao đang định trả lời, Lục Tư Thành nói trước: “Sưu tập tem.”

Đồng Dao ném cái ba lô lên bụng anh, Lục Tư Thành lui về phía sau một chút, Đồng Dao vén tóc “Chậc” một tiếng ngồi xuống sau lưng Tiểu Thụy, Tiểu Thụy quay đầu lại hỏi: “Đội trưởng phỏng vấn xong quay lại không thấy em, anh ấy không ngần ngại mạo hiểm bị fan vây quanh quay lại tìm, cũng không gọi được điện thoại cho em, bọn anh còn tưởng em bị bắt cóc.”

Đồng Dao liếc mắt nhìn về phía Lục Tư Thành, ngồi ở sau lưng cô cạnh cửa sổ, người đàn ông đang nhét tai nghe vào tai, có vẻ như là định ngủ bù trong lúc đi đến nhà hàng….Đồng Dao thu hồi tầm mắt đứng lên ghé vào bên cạnh Tiểu Thụy nói: “Khi em đi toilet phát hiện ta đi rừng chiến đội KING đang ngồi khóc nhè, em an ủi cậu ta…..Mấy bài viết trên mạng mắng quá độc ác, hơn nữa còn khen chúng ta thành thần, làm em rất bất an.”

“Thua trận mà còn dám lên mạng?” Tiểu Thụy sửng sốt, “Trận chung kết thi đấu mùa xuân hôm đó thua anh phải tịch thu toàn bộ di động của bọn họ xóa toàn bộ phần mềm lên mạng rồi mới trả lại đấy.”

“Chắc là người mới chưa biết, nghe nói chiến đội KING này trước kia ở giải LSPL rất mạnh, luôn là đội được khen ngợi.” Đồng Dao ngồi trở về.

“Hơn nữa đi an ủi người khác để làm gì, đó là đối thủ.”

“À.”

“Vạn nhất ngày nào đó người được em an ủi tỏa sáng–“

“Có tỏa sáng thế nào cũng không đánh bại được chúng ta,” Đồng Dao cười cười, “Chúng ta sẽ càng bay cao hơn nữa.”

Tiểu Thụy ngậm miệng, nhìn chằm chằm vào Đồng Dao một lát rồi bỏ xuống một câu “Em cũng thật tự tin” xoay người ngồi lại, khi đi ra khỏi bãi đội xe, mọi người đã bắt đầu tiến vào trạng thái mê mang….Đồng Dao ngồi trên xe nghịch weibo một lát, trong lúc không cẩn thận nhìn thấy video Lục Tư Thành phỏng vấn fan quay lại—

Mặc dù đã nghe thấy trực tiếp, nhưng mà hiện tại Đồng Dao cũng không ngại xem thêm một lần, khi nghe được Lục Tư Thành nói [cũng không phải quá thân] cô đảo mắt xem thường, làm một cái mặt quỷ với gương mặt trái của đội trưởng đại nhân, sau đó định tắt video đi, kết quả phát hiện ra video vẫn còn một đoạn-

Đồng Dao: “Này.”

Phần sau vẫn còn lời của anh ấy à?

Đồng Dao buông tay định đóng lại cửa sổ phát video, vừa hay thấy người đàn ông dừng lại, cũng không biết anh nghĩ đến cái gì, ý lạnh lùng khóe mắt rút đi, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn, anh cúi đầu tiếp tục nói: [nhưng mà cô ấy rất mạnh, thái độ cũng nghiêm túc, là đội trưởng, tôi vô cùng vui mừng vì có được một đồng đội như vậy, nhờ có cô ấy, mà mùa hè năm nay ZGDX sẽ càng mạnh hơn.]

Đồng Dao: “…”

Đồng Dao cắn vào ngón giữa của mình một cái.

Ở chỗ cắn truyền đến cảm giác đau đớn–

Đây nghĩa là cô không nằm mơ.

Video tiếp tục chạy, sau đó là tiếng hét chói tai và hoan hô của fan,cô mờ mịt nháy mắt mấy cái, ngẩng đầu nhìn về phía đằng sau, lúc này người đàn ông còn đang nhắm mắt dưỡng thần nghiêng đầu vào cửa kính xe….Vài giây sau, cô quay đầu lại, người dẫn chương trình còn nói cái gì [xem Thành ca chúng ta năm nay đối với thi đấu mùa hạ nhất định giành chiến thắng] cô không nghe thêm được một chữ nào—

Mở phần bình luận ở dưới ra, liếc mắt một cái liền thấy bình luận được like chia sẻ nhiều nhất–

[Rùa lông xanh: Khi nhắc đến Smiling, khóe môi Thành ca hơi nhếch lên, mẹ nó, còn nói không thân! Không tin mọi người xem lại rồi like!]

Đồng Dao dừng lại, thở dài “Thật nhàm chán”, nhưng mà tay không chịu đầu óc chi phối kéo thanh video ngược lại—đến đoạn Lục Tư Thành nói hai người không thân, cô cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào khóe một người đàn ông..

Ở phút 3 giây 11, khi Lục Tư Thành nói “là đội trưởng, tôi vô cùng vui mừng vì có được một đồng đội như vậy” đầu của anh hơi nghiêng, sau đó khóe môi… bằng một độ cong ít thấy hơi nhếch lên, lại nhanh chóng mím chặt lại.

…Thật đúng là nở một nụ cười.

Đồng Dao đặt điện thoại xuống, hai gò má dùng tốc độ nhanh chóng nóng lên, cầm điện thoại đứng dậy, khi xe chuẩn bị xoay vòng cô cuối cùng cũng với tay bắt được người quản lí còn đang xem phim Hàn: “Thụy ca! Thụy ca!”

“Có chuyện gì có chuyện gì?” Tiểu Thụy quay đầu nhìn Đồng Dao sắc mặt ửng đỏ hai mắt sáng lên bị dọa sợ, “Muốn đi vệ sinh sao?”

“Đi cái gì vệ sinh,anh xem này.” Đồng Dao giơ điện thoại đi động lên cho Tiểu Thụy xem.

“Đây là cái quỷ gì?” Tiểu Thụy cũng duỗi cổ quay lại–

Hai người đang xích lại gần nhau–

Từ đằng sau đột nhiên có một cánh tay dài lấy điện thoại của Đồng Dao đi, Đồng Dao “A” lên một tiếng bất mãn quay đầu, lập tức đối diện với một đôi đồng tử màu nâu sâu thăm thẳm….Lục Tư Thành cúi đầu nhìn màn hình di động, trào phúng: “Phỏng vấn lúc nãy? có gì hay.”

Đồng Dao kiễng chân muốn lấy lại điện thoại đi động của mình–

Lục Tư Thành nâng cánh tay lên cao.

Đồng Dao tức giận đánh vào hai khuỷu tay của anh: “Không phải anh đang ngủ hay sao?!”

Lục Tư Thành: “Tỉnh rồi.”

Đồng Dao: “trả điện thoại cho em!”

Lục Tư Thành: “Trả lại để làm gì?”

Đồng Dao: “Vừa nãy lúc phỏng vấn anh khen em!! Em muốn đưa cho Thụy ca xem!!!”

Lục Tư Thành: “….Khen em thì sao, đều là nhân viên công tác đã viết sẵn, anh chỉ đọc lại mà thôi—trước khi phỏng vấn họ đưa cho anh một tờ giấy nhỏ em không thấy sao?”

Đồng Dao sửng sốt, rụt tay lại, quay đầu hỏi Tiểu Thụy: “Thật vậy sao?”

Tiểu Thụy: “Giả, trên tờ giấy chỉ viết những vấn đề phỏng vấn.”

Lục Tư Thành: “….”

Hai mắt Đồng Dao lại sáng ngời, bỏ dép lê nhảy lên trên ghế muốn giành lấy điện thoại của mình: “Mau đưa cho em! Em còn phải gửi cho bạn–“

Lúc này ô tô đột nhiên đổi hướng.

Đứng ở trên ghế lắc lư, vốn cơ thể vững vàng lung lay nghiêng về phía người cướp điện thoại của cô, hai tay cô có điều kiện chống vào hai bả vai, đòng thời cảm thấy tay của người kia đỡ trên lưng cô: “Trong xe nhảy cái gì mà nhảy, sao em không lên nóc xe mà ngồi?”

Âm thanh của người đàn ông gần trong gang tấc truyền tới.

Ở khoảng cách gần như vậy, Đồng Dao thậm chí có thể cảm nhận được sự rung động của lồng ngực anh.

Cô ngẩn người, khi xe lại chạy vững vàng một lần nữa, cô vội vàng chống hai bả vai Lục Tư Thành nới rộng khoảng cách hai người: “Ai bảo anh không cho em xem phỏng vấn?”

“Người thật ở trước mắt em xem phỏng vấn cái gì.”

“Người thật cũng không khen em,” Đồng Dao nhìn chằm chằm vào cặp mắt nâu sâu thăm thẳm kia,” Vậy bây giờ anh khen em đi.”

Lục Tư Thành: “…”

Đồng Dao: “….”

Khi Lục Tư Thành im lặng, Đồng Dao cảm thấy túi tiền trũng xuống, điện thoại bị nhét trở lại trong túi, cùng lúc đó người đàn ông thản nhiên nói: “Em vẫn là xem phỏng vấn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.