Đêm khuya rét đậm, gió bắc thét gào. Đường hầm tối đen như mực loáng thoáng hiện lên ánh đèn lốm đốm, lúc sáng lúc tối, chớp tắt không ngừng, tiếng còi bén nhọn từ xa đến gần, phá vỡ sự tĩnh mịch giữa ngoại thành hoang dã. Xe lửa phá gió vụt qua, lao vào trong sương mù dày đặc.
Bên trong toa hạng nhất là một mảnh không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân tuần tra của đặc vụ đi tới đi lui. Toa xe này chở hơn mười vị quân y Nhật Bản, hành trình bí mật, do chính phủ Nam Kinh phụ trách an ninh.
Bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Katori Naoto nghi ngờ đi ra, nhẹ nhàng mở một khe cửa. Chỉ thấy ngoài cửa có một nam nhân mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen, để hai hàng ria mép, trên mặt còn có một vết sẹo đao đã cũ. Nam nhân giơ lên giấy chứng nhận, là người của Cục An ninh Chính trị.
“Sao vậy?” Katori buông lỏng phòng bị, kéo cửa ra.
“Tiên sinh Katori, Thẩm cục trưởng gọi tôi tới, có chuyện khẩn cấp.” Nam nhân hạ giọng xuống, trong khi nói chuyện nhân cơ hội lách người tiến vào phòng, trở tay khóa cửa lại.
Trong chớp nhoáng này, Katori căn bản không phản ứng kịp, chỉ theo bản năng hỏi: “Chuyện gì?”
Vừa dứt lời, yết hầu bất chợt trào lên một trận nóng, hắn theo bản năng che cổ, kinh hoàng vì chỉ sờ tới một vùng da nhẵn nhụi, cho đến khi nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên tay, mới bắt đầu cảm giác được đau đớn.
Katori Naoto ngạc nhiên quỳ sụp xuống đất, khó tin nhìn về phía nam nhân trước mặt. Hắn thử kêu cứu, thử gào thét, nhưng tất cả đều hóa thành tiếng khò khè yếu ớt, máu thuận theo hô hấp phun ra, rải từng mảng lớn xuống sàn nhà.
Nam tử mặt thẹo cũng không vội rời khỏi, hắn mỉm cười ngồi xuống, thưởng thức gương mặt hoảng sợ của kẻ sắp chết, dùng tiếng Nhật lưu loát nhỏ giọng nói: “Cô ấy bảo tôi, đưa ông xuống địa ngục...”
Buổi tối 9 giờ 20 phút, ngoài cửa nhà hát lớn Lan Tâm, một nam nhân trẻ tuổi lo lắng đứng chờ. Bộ phim kết thúc, người xem nối đuôi nhau đi ra, hắn nhìn đông nhìn tây một phen, cuối cùng từ trong đám người đông nghịt xác định được mục tiêu.
“Cục trưởng! Cục trưởng!” Trương Tam Bắc hô to, bước nhanh đến đón.
Lý Ninh Ngọc một giây trước còn mặt mày tươi cười, một giây sau tức khắc sa sầm mặt, ánh mắt lãnh đạm: “Làm sao vậy? Cuống cuồng cả lên.”
Trương Tam Bắc sợ hãi liếc nhìn Cố Hiểu Mộng bên cạnh cô, Cố Hiểu Mộng đáp lại một nụ cười khinh miệt, như thể muốn nói, ngươi quấy rầy nhã hứng của lão tử, nếu nói không ra nguyên do, đừng hy vọng ta bỏ qua ngươi.
Lại đắc tội với Cố Diêm vương rồi, Trương Tam Bắc nuốt nước miếng một cái, khẩn trương ghé vào bên tai Lý Ninh Ngọc, nhỏ giọng rì rầm gì đó. Lý Ninh Ngọc nghe vậy thất kinh, chân mày nhíu chặt, quay đầu nghiêm túc nói với Cố Hiểu Mộng: “Cố sở trưởng, cô về trước đi, tôi có công vụ phải xử lý.”
“Giờ đã mấy giờ rồi, gấp đến như vậy sao?” Cố Hiểu Mộng oán trách, đột nhiên quay đầu nói với Trương Tam Bắc, “Tiểu Trương à, khuyên nhủ Thẩm cục trưởng của các anh, đừng có chuyện gì cũng liều mạng như vậy.”
“Cố sở trưởng, cái này, tôi...” Trương Tam Bắc lắp ba lắp bắp, hắn còn biết làm sao, nếu không phải xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng không muốn đến đây chọc xui xẻo đâu.
“Đừng có dông dài.” Cố Hiểu Mộng giễu cợt nói, “Cũng không biết là đại sự gì, ngay cả Sở trưởng Sở Cơ Yếu Tiễu Tổng như tôi cũng không thể nghe.”
“Trương bí thư, xe đậu ở đâu, còn không mau lái tới.” Lý Ninh Ngọc giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, không nhịn được thúc giục.
Trương Tam Bắc như được đại xá, co cẳng chạy đến bãi đỗ xe phía sau nhà hát. Mắt thấy hắn đã chạy xa, Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng khoác tay Cố Hiểu Mộng, ôn nhu nói: “Chú ý an toàn.”
Cố Hiểu Mộng cười một tiếng, từ biệt người yêu, xoay người đi vào trong đêm tối.
Xuyên qua hai khu phố, thân ảnh nhanh nhẹn biến mất trước một căn nhà nhỏ ở sâu trong ngõ hẻm. Ước chừng hai phút sau, một người mặc áo khoác đội mũ beret bước ra khỏi gian nhà, nhảy lên chiếc xe đạp không bắt mắt dựng ở góc tường, nhanh chóng biến mất trong màn đêm —— Chuyện qua loa lấy lệ đám người Nhật cứ giao cho Lý Ninh Ngọc, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm...
Rạng sáng hai giờ, ở ngoại ô Thường Châu.
Đoàn tàu đen kịt dừng lại trên đường sắt, tất cả hành khách yên lặng như tờ, tàu bị dừng nửa đường đã năm sáu tiếng đồng hồ, cũng không biết xảy ra đại sự gì, bọn họ không dám hỏi, lại không dám oán trách, chỉ có thể đàng hoàng tiếp nhận sự thẩm tra của Đặc Cao Khóa và Cục An ninh.
Một chiếc xe nhỏ từ xa chạy đến, vừa dừng lại, nữ nhân ngồi phía sau đã liền vội vàng mở cửa xuống xe, nét mặt nghiêm trọng đi về phía xe lửa.
Vừa mới bước lên nơi tiếp giáp giữa toa số sáu và toa trước, mùi máu tanh liền đập thẳng vào mặt, cái mùi vốn gay gắt lại bị lên men trong không gian khép kín, đã trở nên nồng đậm dị thường, xông thẳng lên não, làm người nôn nao khó chịu. Lý Ninh Ngọc bịt lại mũi miệng, cau mày bước vào toa.
“Thẩm cục trưởng, cuối cùng cô cũng tới rồi.” Vạn Lý Lãng có hơi bất mãn với sự chậm trễ của vị phụ tá này, tuy bản thân cũng chỉ đến hiện trường sớm hơn cô nửa giờ, “Mười hai chuyên gia, chết mất một nửa, mấy người còn lại bị hù sợ thất kinh hồn vía, mới vừa được xe của Bộ Tư Lệnh Nhật ở Nam Kinh đón đi.”
Nói xong, hắn thuận tay đưa cho Lý Ninh Ngọc một xấp văn kiện. Lý Ninh Ngọc nhận lấy văn kiện, là hồ sơ tin tức của người ngộ hại. Tên của Katori Naoto bất ngờ xông vào ngay trước mắt, phía sau là trợ lý của hắn, tiếp theo chính là những người Nhật Bản khác.
“Tôi thấy không cần chờ tới trời sáng, xử phạt của Uông chủ tịch đã giáng xuống rồi!” Vạn Lý Lãng lẩm bẩm, vỗ vỗ bả vai Lý Ninh Ngọc, cấp trên nổi giận một cái, nửa năm ngân sách tài chính của cái cục này cũng đừng trông mong nữa.
“Vậy thì mau bắt hung thủ đi. Nơi này hoang vu hẻo lánh trước không thôn sau không tiệm, Vạn đại cục trưởng còn có thể để cho hắn chạy sao?” Lý Ninh Ngọc không để tâm, nhận lấy bao tay Trương Tam Bắc đưa tới, cẩn thận đeo xong, tự mình bước vào sâu trong toa.
“Nói thì dễ rồi.” Vạn Lý Lãng đi theo phía sau, bực bội trào phúng nói, “Cô tự nhìn đi là hiểu!”
Khắp hành lang đều là dấu chân dính máu đã bị đông lại, đủ loại lớn lớn nhỏ nhỏ không giống nhau, quỹ tích bước đi lộn xộn bừa bãi, có thể dễ dàng nhận ra, hiện trường đã sớm bị hư hại.
Lý Ninh Ngọc không nói gì, đi thẳng vào gian phòng phía ngoài cùng. Hiện trường bừa bãi hỗn loạn, cảnh tượng nhìn mà kinh hoàng. Vết máu như đầu mũi tên bắn lên ga giường, lên cửa sổ. Trên sàn nhà, cả tấm thảm đều bị nhuộm thành màu đỏ nhạt; Vali bị mở tung trên sàn, y phục hành lý ném tung tóe khắp nơi; Katori Naoto gục xuống ở chính giữa phòng, che cổ, mặt mũi dữ tợn, tử trạng vô cùng đáng sợ.
Mấy tiếng trôi qua, đã có thể loáng thoáng ngửi được mùi xác thối. Vạn Lý Lãng đứng ở cửa không muốn tới gần, Lý Ninh Ngọc lại không bị ảnh hưởng chút nào, cô bình tĩnh như thường ngồi xổm người xuống, đưa tay đụng vào cổ họng, chút máu còn sót lại liền từng đợt từng đợt trào ra ngoài. Hình ảnh vô cùng chấn động, ngay cả kẻ giết người không chớp mắt như Vạn Lý Lãng cũng không nhịn được buồn nôn.
Lý Ninh Ngọc như có điều suy nghĩ mở hai ngón tay ra đo, lưỡi dao dài chừng hai tấc, hạ thủ ác độc, một nhát đoạt mệnh, tuyệt đối là dân chuyên nghiệp. Cô cau mày thật sâu, như thể cuối cùng cũng cảm thấy vụ án này khó giải quyết.
“Mấy phòng khác cũng giống thế.” Vạn Lý Lãng chầm chậm nói, “Trên tàu cách âm kém như vậy, hắn có thể giết liên tục sáu người cũng không khiến phòng cách vách chú ý, cao thủ bực này, năm xưa ở Quân Thống tôi cũng không thấy được mấy người.”
“Trước và sau toa đều có người của chúng ta canh giữ, hắn làm sao chui vào được?” Lý Ninh Ngọc nói, lần lượt đi vào mấy căn phòng còn lại để kiểm tra tình huống.
“Trực tiếp giết chết hai lính gác, nghênh ngang đi vào.” Vạn Lý Lãng thở dài, chỉ nhà cầu ở đầu toa, nơi đó còn có thi thể của hai đặc vụ, “Người canh phía sau thì đợi đến khi đổi ca mới phát hiện không ổn.”
“Vậy anh nói xem, hung thủ lợi hại như vậy, sao lại chỉ giết người trong sáu phòng đầu?”
Cô đi vào phòng cuối cùng, gió bắc từ cửa sổ bể nát ùa vào bên trong, đáp án không cần nói cũng biết.
“Đoán chừng là đột nhiên nghe thấy có người tới, liền đập vỡ cửa sổ chạy. Nơi này là sườn núi, tàu chạy tốc độ chậm, nhảy xuống cũng không chết được.” Vạn Lý Lãng suy đoán nói.
“Vậy anh còn mất công tra những hành khách kia làm gì?” Lý Ninh Ngọc sờ sờ khung cửa sổ, vậy là tốt rồi, phía trên đệm một lớp y phục lột xuống từ thi thể, từ nơi này chui ra chắc hẳn sẽ không bị thương.
“Nghiệm tra theo thông lệ mà, Đặc Cao Khóa yêu cầu như vậy.” Trong lòng Vạn Lý Lãng hiểu rất rõ, hung thủ này chính là nhắm vào đám chuyên gia tới xem bệnh cho Uông Tinh Vệ, tám chín phần là người của Trùng Khánh. Loại gián điệp ở trình độ này, bất kể là nhảy xe hay trà trộn vào hành khách, nếu không thể bắt ngay hiện trường, đừng mong tìm ra được hắn.
Đang nói, trước cửa toa lại truyền đến tiếng bước chân, Okamura Katsuhiko nghiêm mặt đi tới, nghiêm túc nhìn Lý Ninh Ngọc: “Thẩm cục trưởng cũng tới rồi, có phát hiện gì không?”
“Vẫn không có.” Lý Ninh Ngọc nhìn hắn, mím môi một cái, trong mắt ẩn chứa tâm tình phức tạp, lông mi hơi run rẩy, tựa hồ đang cố nén thống khổ.
“Nếu vậy thì...” Okamura dường như có thâm ý, “Người của tôi hình như phát hiện được tung tích hung thủ ở địa phương cách đây mấy cây số, Thẩm cục trưởng, cô cùng tôi qua xem một chút.”
Chiếc xe quân đội dừng lại bên một bờ ruộng vắng vẻ ít dấu chân người, Okamura lo âu nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, cô bụm mặt, yên lặng khóc nức nở, nước mắt từ kẽ tay chảy ra.
“Tamako, chuyện của bác sĩ Katori, tôi cũng rất lấy làm tiếc...”
“Anh ấy là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này.” Lý Ninh Ngọc lau nước mắt, đứt quãng nói, “Sau khi cha mẹ mất, tôi ở nước Mãn Châu không thân không thích, nếu không phải anh họ Katori đưa tôi đến Thượng Hải, tôi khả năng... khả năng đã sớm sống không nổi nữa.”
Khóc một hồi, cô ngẩng đầu nhìn Okamura, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy tuyệt vọng cùng thống khổ.
Okamura thật sự không đành lòng nhìn một cô gái lộ ra dáng vẻ mong manh yếu ớt đến như vậy, hắn lắc đầu một cái, thở dài nói: “Cứ giao cho tôi đi, tôi nhất định sẽ tra rõ chân tướng, báo thù cho bác sĩ Katori cùng những quân nhân đế quốc khác.”
“Thiếu tá, cảm ơn ngài.”
...
Rạng sáng ba giờ, Thượng Hải.
Phía bắc đại học y Chấn Đán, một tòa nhà hai tầng đang hừng hực bốc cháy, ánh lửa tàn phá bừa bãi, chiếu sáng đêm đen. Ngọn lửa rừng rực như ác ma nhe nanh gầm thét, thi thoảng phát ra tiếng nổ tí tách, trong lúc nhất thời, chim chóc kinh hoàng bay tứ tán, chó hoang lồng lộn sủa điên cuồng, thức tỉnh đám thầy trò trong trường học.
“Con mẹ nó lại nữa?!” Đây là cuộc điện thoại thứ năm mà Đội Phòng cháy chữa cháy nhận được trong tối nay, kẻ phóng hỏa xảo quyệt này hình như chơi ghiền, không ngừng ra tay khiêu khích, trong vòng mấy tiếng ngắn ngủi, khắp nơi trong thành đều gióng to còi báo động, không chỉ là Đội Phòng cháy chữa cháy, ngay cả Cục Cảnh sát cũng bị điều động, không biết đã chịu ngưng chưa.
Xe cứu hỏa lao vùn vụt trên đường lớn, xe đạp qua lại không ngừng khắp đầu đường cuối hẻm. Cảnh sát Uông Ngụy còn chưa mò ra đầu mối, tội phạm phóng hỏa đã sớm chạy mất dạng rồi.
Trong kho hàng cũ ở bến tàu số ba, Cố Hiểu Mộng cởi xuống áo khoác dính đầy mùi xăng, hướng về phía góc tối thấp giọng hô: “Đi ra đi.”
Thân ảnh cao gầy từ sau đống hàng hóa chậm rãi bước ra, giơ tay xé xuống ria mép và sẹo giả, gương mặt lạnh lùng rõ ràng góc cạnh.
“Đồ cô muốn đây.” Nam nhân xách theo một chiếc cặp táp, “Văn kiện tài liệu mà bọn họ mang theo bên người đều ở đây.”
“Xác định không bỏ sót thứ gì chứ?”
Người nọ khinh thường cười một tiếng: “Lý Ninh Ngọc cũng không dám nghi ngờ tôi như vậy.”
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Mộng không chút khách khí, nhận lấy cặp táp liền xoay người rời đi, lúc sắp đến cửa, bỗng nhiên đưa lưng về phía nam nhân phất phất tay, cười nói, “Hôm khác tôi mời anh uống rượu.”
...
Ánh tà dương ngả về tây, trong văn phòng cục phó, Lý Ninh Ngọc nhìn hình ảnh hiện trường hỏa hoạn, mỏi mệt xoa xoa ấn đường. Bởi vì rạng sáng nay nổi lên vụ án phóng hỏa liên hoàn, cô không thể không lại chạy về Thượng Hải từ sáng sớm, vẫn bận bịu đến tận bây giờ.
Điều tra hỏa hoạn vốn nên là việc của Đội Phòng cháy chữa cháy và Cục Cảnh sát, nhưng mà bọn họ vừa tra một cái, mấy nhà bị đốt lại toàn bộ đều là của người Nhật. Cẩn thận nhìn một chút thì càng quỷ dị hơn, tám tòa nhà, có ba tòa thuộc về người chết trên xe lửa đêm qua, còn có hai tòa thuộc về những người sống sót trong toa. Bởi vì như vậy, vụ án phóng hỏa này liền theo lẽ đương nhiên bị chuyển về cho Cục An ninh tiếp nhận.
“Thẩm cục trưởng, còn chưa có manh mối sao?” Từ Mạn Trinh cười tủm tỉm đi tới, “Làm ly cà phê nào, mới vừa pha xong.”
“Cảm ơn, không cần.” Lý Ninh Ngọc liếc cô một cái, tiếp đó hướng ra ngoài cửa cao giọng chất vấn, “Trương Tam Bắc, ai cho anh để người không liên quan tiến vào?”
“À, hắn mệt quá, ngủ rồi, tôi tự vào đó.” Từ Mạn Trinh nhìn Lý Ninh Ngọc đầy ẩn ý, “Ngài nói xem, chuyện này liệu có phải do Quân Thống làm hay không?”
Dĩ nhiên không phải Quân Thống, cũng chính bởi vì biết không phải người mình làm, Từ Mạn Trinh mới tò mò rốt cuộc là gián điệp phương nào ra tay lưu loát như vậy. Cô luôn cảm thấy chuyện này và Thẩm Ngọc Điệp không thoát khỏi liên quan, hoặc có thể nói, hiện tại có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên cô hoài nghi luôn sẽ là Thẩm Ngọc Điệp —— Nguyên nhân không gì khác, ai bảo nữ nhân này thần bí như vậy, lại lúc nào cũng mang dáng vẻ kiêu ngạo.
“Từ khoa trưởng, nếu cô lại tiếp tục hỏi như vậy, tôi sẽ không thể không hoài nghi cô.” Lý Ninh Ngọc cười một tiếng, dù sao với thân thủ của Hiểu Mộng, hiện trường hỏa hoạn cũng không thể nào tra ra đầu mối được. Lười không muốn tiếp tục tốn công ở lại cục, cô ném bút máy xuống, vỗ bàn một cái đột ngột đứng lên, “Tôi sắp tan làm rồi. Chờ Trương Tam Bắc tỉnh, cô nói với hắn, ngày mai trước khi vào làm giao cho tôi một bản kiểm điểm năm trăm chữ.”
Trở lại căn hộ, sắc trời đã tối.
Tính từ lúc Katori cập bến Thượng Hải đến bây giờ, ngắn ngủi ba ngày mà đã xảy ra quá nhiều chuyện, Lý Ninh Ngọc quả thực có chút mệt mỏi. Đi tới cửa, chậm rãi móc ra chìa khóa, chìa mới vừa đụng vào ổ, cửa đã mở ra từ bên trong.
Trong nháy mắt mệt mỏi bị quét sạch, Lý Ninh Ngọc cười đẩy cửa ra, trực tiếp rơi vào một vòng tay ấm áp.
Người chờ đợi đã lâu ôm cô xoay người lại, chìa ra một chân thô bạo đóng cửa phòng, tiếp đó liền dụi đầu vào cổ cô, giống như chó nhỏ ngửi lấy mùi vị trên thân thể người yêu.
Chốc lát sau, người nọ bỗng nhiên ngẩng đầu, bĩu môi nghiêm túc nói: “Chị nhanh đi tắm rửa thay quần áo, vừa có mùi máu tanh lại vừa có mùi thuốc lá, thúi chết.”
Lý Ninh Ngọc ngẩn người, bất đắc dĩ nói: “Vậy em còn không buông tôi ra.”
“Em nhớ chị.” Cố Hiểu Mộng không những không buông tay, ngược lại ôm cô chặt hơn nữa, nụ hôn ôn nhu như giọt mưa xuân tỉ mỉ rơi xuống.
Nụ hôn sống sót sau kiếp nạn đúng là thể nghiệm đẹp đẽ nhất trên thế gian, nhưng nếu có thể, Cố Hiểu Mộng hy vọng đời này không còn phải trải qua loại cảm giác kinh tâm động phách này nữa. So với whisky đậm đà mãnh liệt, cô chẳng thà chọn nước suối đạm nhạt nhưng lại toát ra vị ngọt lành về sau.
Thời gian ôn tồn qua đi, Lý Ninh Ngọc lau tóc từ phòng tắm bước ra, trên mặt vẫn còn hơi ửng đỏ.
Trên bàn ăn bày một bát mì Dương Xuân nóng hổi, mì trắng lá xanh, cuồn cuộn hương nồng, bên trong mì còn tri kỷ cất giấu một phần trứng ốp la —— Đây là món duy nhất mà Cố đại tiểu thư mười ngón tay không dính xuân thủy này biết làm lại còn có thể ăn vào miệng, biết Lý Ninh Ngọc thích, đặc biệt xin cô Triệu theo học rất lâu.
Lý Ninh Ngọc cười đi tới ngồi xuống trước bàn, im lặng bắt đầu ăn mì.
“Hiểu Mộng, em không ăn sao?”
Cố Hiểu Mộng dường như không nghe thấy, giờ phút này đang chuyên chú nhìn văn kiện trong tay, hàng lông mày đẹp hơi vặn lên, đôi lúc lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Em đang nhìn gì vậy?” Lý Ninh Ngọc buồn cười lại tò mò nhìn cô.
Cố Hiểu Mộng đem những thứ bản thảo công văn kia đẩy tới bên cạnh Lý Ninh Ngọc: “Là tài liệu và bản thảo mà Katori mang theo người, tên quỷ tử này mỗi ngày đều đang nghiên cứu cái gì đó, thần bí quỷ dị, em nhìn chẳng hiểu gì.”
Lý Ninh Ngọc nhận lấy những bản thảo kia, chỉ nhìn lướt qua liền tiện tay để sang một bên: “Đốt đi, cũng không có ích gì, đừng lưu lại dấu vết.”
“Ừm, em biết rồi.” Cố Hiểu Mộng gật đầu, cô vốn đã dự định thiêu hủy, giống như sở nghiên cứu của Katori Naoto vậy, biết đâu trong góc xó nào đó lại cất giấu đồ vật bất lợi cho Lý Ninh Ngọc. Dứt khoát thả một mồi lửa, đầu xuôi đuôi lọt.
Cố Hiểu Mộng đem bản thảo dày cộm ném vào trong lò sưởi âm tường, trang giấy nháy mắt bị ngọn lửa cắn nuốt.
Nhìn những chữ viết hừng hực bốc cháy kia, trong lòng Lý Ninh Ngọc đột nhiên có cảm giác bất an không diễn tả được.
Lần hành động này có thể nói là hoàn mỹ, Katori Naoto tính tình thận trọng, sẽ không lưu lại ở nơi khác những chữ viết bất lợi đối với hắn, theo lý thuyết thì sẽ không còn trắc trở nữa... Cô thở dài, hy vọng chỉ là bản thân buồn lo vô cớ.
“A Ngọc, ngày mai cùng em về Hàng Châu đi, ba ngày nữa chính là giao thừa rồi.” Cảm giác được tâm tình Lý Ninh Ngọc không được cao, Cố Hiểu Mộng nhẹ giọng đề nghị.
“Em cảm thấy tôi còn đi được sao?” Tầm mắt Lý Ninh Ngọc từ trong lò sưởi chuyển trở về bát mì. Xảy ra chuyện lớn như vậy, vốn đã không thể phân thân ra ngoài, huống hồ chính phủ Nam Kinh đã mệnh lệnh rõ ràng, cấm nhân viên nhà nước nghỉ phép vào Tết âm lịch.
“Không phải còn có Đặc Cao Khóa và Vạn Lý Lãng gánh sao, chị ở lại nơi này cũng vô ích. Chưa kể, thiên kim của Cố thuyền vương đích thân xin nghỉ cho chị, ai dám không duyệt?” Mắt thấy đồ đã đốt xong, Cố Hiểu Mộng tiến tới bên cạnh Lý Ninh Ngọc, vươn tay ôm eo cô.
“Không biết xấu hổ.” Người đoan trang nghiêm túc ôn nhu chế nhạo thiên kim thuyền vương.
“Vậy rốt cuộc chị có theo em đi hay không?” Người không biết xấu hổ nhẹ nhàng gãi gãi chỗ ngứa của cô.
Lý Ninh Ngọc gật đầu, nhàn nhạt cười một tiếng: “Ừm, mì sắp nguội rồi kìa.”
Góc phố đối diện chung cư, một nam nhân đội mũ phớt đứng trong bóng tối đốt một điếu thuốc. Hắn nhìn ánh đèn ấm áp phía trên lầu, không biết đang suy nghĩ gì, khóe miệng hiện ra một nụ cười an lòng thanh thản như có như không.
Đột nhiên một bóng người thoảng qua, ánh mắt nam nhân trở nên sắc bén. Dưới màn đêm bao phủ, hình như vẫn còn một người giống như hắn, cũng đang yên lặng quan sát tòa cao ốc này...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴