Khi Gió Lại Thổi

Chương 4: Chương 4: Điệp ảnh




Mùa hè Hàng Châu vốn đã nóng nực, khí trời tháng tám lại càng oi bức hơn, may mà ông trời cũng biết làm đẹp, đêm qua đột nhiên giáng xuống một trận mưa xối xả, khí nóng bị rửa trôi đi phân nửa. Nếu ở thời điểm vừa tạnh mưa, tìm được một tòa lâu bên cạnh Tây Hồ, yên lặng ngắm cảnh thưởng trà thì quả là tuyệt thay.

Nhưng luôn sẽ có người không biết thưởng thức cảnh đẹp.

Chiếc xe Pontiac màu đen chạy một mạch từ Thượng Hải đến thành Hàng Châu, vừa nhanh lại bình ổn. Trên tuyến đường dọc ven Tây Hồ, người ngồi ghế phó lái quay đầu lại, không ngừng giới thiệu lịch sử Tây Hồ cùng các địa điểm tham quan nổi tiếng, dốc hết tâm tư lấy lòng trưởng quan. Trưởng quan là người Vũ Hán, lại ở Nhật nhiều năm, nhất định không biết về danh lam thắng cảnh ở Hàng Châu.

Nữ nhân ngồi hàng sau đối với việc này không hứng thú chút nào, nhưng cũng lười ngắt lời hắn, chỉ chuyên chú lật xem tài liệu trong tay, chân mày hơi nhíu lại, hình thành một độ cong đẹp mắt.

Trương Tam Bắc nói đến mệt mỏi, thấy trưởng quan không phản ứng gì đến mình, liền lại đổi đề tài mới: “Thẩm sở trưởng, từ khi lên xe đến giờ, ngài đã xem tài liệu hơn ba tiếng đồng hồ rồi, hay là chúng ta dừng lại nghỉ một lát? Tìm nơi nào đó ngồi ăn điểm tâm, nghe nói bên cạnh Tây Hồ có...”

“Không cần. Lái nhanh thêm một chút.” Thanh âm nữ nhân kia không lớn, song uy áp lại cực mạnh.

Muốn nịnh hót nhưng lại sợ hãi, Trương Tam Bắc hậm hực quay đầu về, giận mà không dám nói gì, đem bất mãn rải lên tài xế, thúc giục hắn chạy xe nhanh lên.

Nửa năm trước, Sở trưởng Sở Tình Báo của Số 76* hy sinh vì nhiệm vụ, mấy vị Khoa trưởng bên trong minh tranh ám đấu vì chức vị Sở trưởng, thiếu chút nữa xé rách da mặt, nhưng chẳng biết tại sao, Lý chủ nhiệm lại vẫn chậm chạp không định ra nhân tuyển, cho nên chức vị Sở trưởng Sở Tình Báo cứ để trống như vậy. Chuyện này kéo dài đến tận hai tháng trước, rốt cuộc mới được quyết định, nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, trên thư bổ nhiệm lại viết một cái tên chưa ai từng nghe qua —— Thẩm Ngọc Điệp.

(*) Số 76: Cơ quan Đặc vụ Trung ương của chính phủ Nam Kinh, địa chỉ số 76 đường Jessfield Thượng Hải nên được gọi tắt là Số 76

Người cũng như tên, Thẩm Ngọc Điệp giống như một con hồ điệp từ trên không hạ xuống Sở Tình Báo, không có chiến công gì đã trực tiếp làm Sở trưởng. Nghe nói cô là người du học Nhật Bản trở về, chắc hẳn việc cô gia nhập Số 76 cũng có liên quan đến người Nhật. Cho nên ai cũng cho rằng, đây lại là một thành phần dựa vào quan hệ mà tiến chức, bình hoa nhìn được không dùng được.

Số 76 từ trước đến giờ có không ít người dựa dẫm quan hệ, nhưng nếu bối cảnh sau lưng thuộc phía Nhật Bản thì lại khác. Quan hệ vững chắc như vậy, gia thế của Thẩm Ngọc Điệp nhất định không thể khinh thường. Cộng thêm tướng mạo xuất chúng, vị mỹ nhân thần bí này rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều nam nhân, nghe nói mỹ nhân đã 28 tuổi còn chưa có hôn phối, không ít người bạo gan viết thư tình, tặng hoa hồng, hẹn đi xem phim, dự vũ hội.

Từ sĩ quan cấp dưới như khoa viên bình thường cho đến quan chức cấp trên như Sở trưởng Sở Hành Động, trong đó có không ít thanh niên tài tuấn, nhưng Thẩm Ngọc Điệp chướng mắt tất cả. Tan việc liền trở về nhà, trước nay chưa từng cho người ái mộ bất kỳ cơ hội lấy lòng nào. Món ngon mỹ vị đến mấy mà không thể ăn vào miệng, đám nam nhân cũng dần mất đi kiên nhẫn, cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Không chỉ đối xử như vậy với người theo đuổi, đối với thuộc hạ đến nịnh hót, cô cũng chỉ lãnh đạm đáp lại, làm như không thấy, trong mắt dường như chỉ có công việc.

Mới mẻ qua đi, không ít người bắt đầu bất mãn với tác phong cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần của cô, luôn nghĩ muốn tìm cơ hội dạy dỗ cô, ngặt nỗi năng lực nghiệp vụ của Thẩm Ngọc Điệp lại quá mạnh, nghĩ muốn bới móc cũng tìm không ra lỗi.

Ngày 28 tháng trước, Nanzo Kumoko bị người ám sát chết ngay tại chỗ. Sự việc trọng đại, chuyện lại xảy ra khi cô ta đang trên đường từ Số 76 trở về Đặc Cao Khóa*, vì muốn giao cho người Nhật Bản một câu trả lời hợp lý, Kê Minh Tự hạ lệnh, yêu cầu Số 76 toàn lực trợ giúp điều tra để phá vụ án này, Lý chủ nhiệm ngại củ khoai lang phỏng tay, liền trực tiếp ném cho Thẩm Ngọc Điệp —— Để nhân viên điệp báo đi phá án ám sát, thật không biết Lý chủ nhiệm nghĩ như thế nào, tất cả mọi người đều chờ xem kịch vui.

(*) Đặc Cao Khóa: Tổ chức gián điệp Nhật Bản, còn xưng là Phòng Cảnh sát Cao cấp Đặc biệt.

(*) Nanzo Kumoko: Nam Tạo Vân Tử - một nữ điệp viên Nhật thời dân quốc, khá nổi tiếng trên mạng TQ.

Thẩm Ngọc Điệp cũng không coi nhẹ chuyện này, hơn nửa tháng nay vẫn luôn điều tra, đến gần đây, vụ án cuối cùng đã có chút manh mối.

8 giờ 53 phút, Cố Hiểu Mộng lái chiếc xe sang trọng vào sân lớn của Tiễu Tổng, xe mới vừa dừng lại, Triệu Tiểu Mạn đã liền cung kính lễ phép mở cửa nghênh đón.

“Sở trưởng! Ngài cuối cùng cũng đến rồi! Tư lệnh đang tìm ngài khắp nơi!”

Triệu Tiểu Mạn cái gối thêu hoa này, từ sau khi bị Cố Hiểu Mộng nhốt mấy ngày ở Cầu Trang, lãnh giáo qua thủ đoạn của Cố Diêm vương, cô ta đã hoàn toàn nhận rõ được tình hình, cho dù trong lòng không phục đi nữa, ngoài mặt cũng bắt đầu nịnh hót.

Cố Diêm vương là biệt hiệu do đám người nhiều chuyện của Bộ Tư Lệnh đặt cho Cố Hiểu Mộng gần đây —— Không phải một thân quân trang thì chính là sườn sám tối màu, cả ngày mặt mày nghiêm nghị, đây không phải chính là Diêm vương sao!

Cố Hiểu Mộng không nhanh không chậm, vừa đi vừa hỏi: “Còn chưa đến 9 giờ, Tư lệnh có chuyện gì mà gấp như vậy?”

“Nghe nói có quan hệ đến vụ án của Nanzo Kumoko.”

“Nanzo Kumoko? Người chết ở Thượng Hải, liên quan gì đến chúng ta?”

Triệu Tiểu Mạn luôn miệng phụ họa: “Đúng vậy! Tôi cũng nói như vậy, tôi nói điều tra án mạng là chuyện của Đặc Cao Khóa, nếu không thì vẫn còn Số 76, tại sao phải kéo chúng ta vào! Kết quả Tư lệnh nói...”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Cố Hiểu Mộng kịp thời cắt đứt Triệu Tiểu Mạn đang lải nhải không ngừng, bước nhanh đi đến văn phòng của Tư lệnh.

Tư lệnh mới nhậm chức họ Vương tên Triêu Tông. Nói đến Vương Triêu Tông này, tuy rằng đã lên Thiếu tướng, nhưng kỳ thực chỉ là một kẻ mãng phu, tháng trước vẫn còn đang ở tiền tuyến của Đội Tiễu Phỉ Thanh Hương chơi đùa với tính mạng. Kết quả Trương Tổ Âm “sợ tội tự sát” chết ở Cầu Trang, trong lúc nhất thời Tiễu Tổng như rắn mất đầu, Kê Minh Tự bất đắc dĩ phải chọn ra một sĩ quan cấp tướng từ trong đám quân lính tầm thường, thế là hắn được chọn làm Tư lệnh.

Cố Hiểu Mộng biết rõ, vị Tư lệnh mới này cũng chẳng khác gì Tiền Hổ Dực và Trương Tổ Âm, đều là mặt hàng miệng hùm gan sứa. Cô quả thực không nghĩ ra, chuyện trọng yếu gì có thể khiến cho kẻ ăn hại này mới sáng sớm đã ở phòng làm việc chờ mình.

Văn phòng Tư lệnh không đóng cửa, Cố Hiểu Mộng gõ hai tiếng lên cánh cửa để nhắc nhở.

“Aiz u, Hiểu Mộng a! Mau mau, mau ngồi! Ta chờ lâu lắm rồi!” Vương Triêu Tông thấy người đã tới thì mừng rỡ vô cùng, nghênh đón cô ngồi xuống.

Hắn không nói dối, Cố Hiểu Mộng nhanh chóng quan sát phòng làm việc một phen, tàn thuốc đã chất đống bên trong gạt tàn, đúng là Vương Triêu Tông đã ở đây chờ rất lâu.

“Tư lệnh, vô công bất thụ lộc, ngài đột nhiên khách khí như vậy ngược lại làm tôi không được tự nhiên.” Cố Hiểu Mộng lười không muốn vòng vo với hắn.

Vương Triêu Tông lại đốt thêm điếu thuốc, hắn là kẻ thô kệch, không hút nổi loại xì gà quý giá như Kim Sinh Hỏa, chỉ thích loại bình thường: “Cuối tháng trước, Nanzo Kumoko bị phần tử phản Nhật ở Thượng Hải ám sát, chuyện này chắc cô cũng nghe nói rồi.”

“Nghe nói, là do thích khách của Quân Thống?” Kỳ thực Cố Hiểu Mộng cũng không xác định có phải là Quân Thống hay không, dẫu sao cô chỉ phụ trách đường dây tình báo của trạm Quân Thống Hàng Châu, về phần nội tình ở Thượng Hải, cấp bậc cô quá thấp, cho nên cũng không biết nhiều, chẳng hơn gì người ngoài.

Vương Triêu Tông phun một ngụm khói, xích lại gần nói: “Bên ngoài luôn luôn đồn đãi như vậy, nhưng người Nhật Bản cứ nhất định đòi Uông chủ tịch giao một câu trả lời rõ ràng, không có chứng cớ thì không thể nói là người Quân Thống làm được. Haiz! Cô nói xem, đây không phải là mù quáng giày vò sao!”

“Nanzo Kumoko là kiện tướng đắc lực của Đặc Cao Khóa, lại là gián điệp hàng đầu, người có thể giết cô ta tất nhiên cũng là cao thủ đỉnh cấp. Người Nhật Bản muốn điều tra cũng không kỳ quái.” Cố Hiểu Mộng không biến sắc nhích về sau một chút, cô sắp bị con nghiện thuốc lá này làm ngộp chết rồi, “Sau đó thì sao? Người Nhật Bản chắc không đến nỗi bắt Tiễu Tổng chúng ta giúp bọn họ tra án chứ?”

“Vậy thì không phải, chuyện này sau đó vẫn là do người của Số 76 tra.” Vương Triêu Tông hít mạnh một hơi thuốc lá, chép miệng, “Nhưng mà sáng sớm hôm nay ta nhận được điện thoại của Kê Minh Tự, nói bên kia tra ra đầu mối, nhắm thẳng vào Bộ Tư Lệnh chúng ta! Nói là hệ thống tình báo của chúng ta xảy ra vấn đề!”

“Ý của ngài là?” Cố Hiểu Mộng căng thẳng trong lòng, cô nhớ tới trận bắt quỷ Cầu Trang năm ngoái, cũng là màn kịch được kéo ra từ vụ án thích sát Morita. Ý niệm chợt lóe lên, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, dù sao vụ án lần này cũng không quan hệ gì đến tổ chức, trong lòng không có quỷ, tự nhiên không sợ.

“Số 76 đã phái người tới, muốn chúng ta phối hợp điều tra. Cô nói xem, ta chỉ vừa mới lên làm Tư lệnh, ngồi còn chưa ấm mông đâu, vậy mà đã đụng phải loại chuyện này! Aiz, thật là...” Vương Triêu Tông lại rút tiếp một điếu thuốc, không ngừng oán trách.

So với những lời oán trách này, Cố Hiểu Mộng chỉ quan tâm công vụ, cô khẽ cau mày: “Người của Số 76 lúc nào đến?”

Vừa dứt lời, một trận thanh âm giày cao gót va chạm sàn nhà từ hành lang truyền tới, tiết tấu không có quy luật nhưng lại rất có mỹ cảm, âm thanh từ xa đến gần. Ngón tay Cố Hiểu Mộng không kìm được thoáng run lên, ngẩn người trên ghế, có chút hoảng hốt —— tiếng bước chân này sao lại quen thuộc như vậy, quen thuộc như thể đang ở trong mơ.

“Vương tư lệnh, Sở trưởng Sở tình báo Số 76 Thẩm Ngọc Điệp đến, đang chờ ở ngoài cửa.” Một tên thuộc hạ tiến vào thông báo, Vương tư lệnh ra hiệu mời khách vào, bản thân cũng đứng lên nghênh đón.

Tiếng bước chân tiến lại gần, cuối cùng dừng ở phía sau mình. Cố Hiểu Mộng giờ phút này ngồi trên chiếc ghế đối diện bàn làm việc, xoay lưng về phía người tới. Cô vốn phải đứng lên nghênh đón, nhưng thân thể đột nhiên cứng lại, một giây đồng hồ dài như thể một tiếng.

Tiếng bước chân quá mức quen thuộc, hơi thở quá đỗi thân quen. Cố Hiểu Mộng nghĩ, đây nhất định là ảo giác.

“Vương tư lệnh, xin chào.”

Giọng nói lãnh đạm lại không mất lễ phép, tuy rằng âm cuối hơi cao lên, song vẫn có thể nghe ra âm sắc nguyên bản —— giọng nói này cho dù hóa thành tro cô cũng nhận ra! Trong khoảnh khắc đó Cố Hiểu Mộng chợt đỏ hốc mắt, trong đầu tức khắc xông ra một cái tên. Cô đột ngột xoay người, nhìn thấy rõ tướng mạo người tới liền đồng thời bật thốt lên:

“Chị Ngọc!”

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.