Khi Gió Lại Thổi

Chương 72: Chương 72: Hậu Ký 4: Tiềng cời trở về




Đầu thập niên 80, theo nhịp bước mở cửa cải cách, bến cảng giữa Hồng Kông và đại lục cũng được buông lỏng, về quê không còn cần thẩm tra nghiêm khắc cùng nhiều tầng thủ tục nữa.

Mùa mưa vào tiết Thanh Minh, Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc, hai lão nhân bình thường đến không thể bình thường hơn, cuối cùng đã trở lại Hàng Châu xa cách đã lâu.

Năm đó, Lý Ninh Ngọc 71 tuổi, Cố Hiểu Mộng 66 tuổi.

Thành Hàng Châu thay đổi quá nhiều, thời đại biến hoá, năm tháng đổi dời, cố hương đã sớm trở thành một mảnh nhân gian khác. Chỉ có mưa Tây Hồ vẫn thương cảm như vậy, sương khói mỏng manh, dòng nước lững lờ, bày tỏ với du khách nỗi sầu bi vô hạn.

Trầm mặc đem tro cốt phụ thân rải xuống Tây Hồ, nhìn những hạt bụi bặm bị mưa phùn đánh rớt xuống đáy hồ, trong lòng Cố Hiểu Mộng cũng như bị một lớp sương bao phủ —— Cô không tìm được phần mộ của mẫu thân, sau khi thăm dò mới biết, nghĩa trang công cộng đại biểu cho tư sản cánh hữu đã sớm bị lớp người trẻ phá hủy từ những năm 66. Cô không hỏi quá trình cụ thể, cô nghĩ, người chết sẽ quay về với cát bụi, cha mẹ cả đời đều theo thuyết vô thần, không có linh hồn, cũng sẽ không đau đớn.

Tương tự không tìm được, còn có nhà cũ của Cố gia. Sau giải phóng, tòa nhà bị sung công, phân phối cho một vị cán bộ chiến công hiển hách trong quân đội. Trong mấy năm đó, chủ nhân mới bị đả đảo, nhà cũ cũng bị đập nát, tất cả đồ cổ tranh chữ đều bị hủy, tấm thảm mà “phu nhân Uông chủ tịch tặng” cũng bị cháy sạch không dư chút cặn nào. Về sau nữa, căn biệt thự vô cùng tàn tạ ấy bị tháo dỡ trong tiếng hô hào của quần chúng, mà địa chỉ cũ hiện nay đã dựng lên công viên.

Không chỉ chỗ này, tất cả sản nghiệp của Cố gia ở Hàng Châu đều biến mất không còn, không phải bị nhà nước thu hồi thì chính là bị san thành bình địa. Cố thiên kim ngông cuồng tự đại năm đó, hiện nay không thể đội lên gương mặt ăn chơi trác táng, nói ra những lời như “Hơn nửa thành Hàng Châu đều là nhà ta” nữa rồi.

Hết sức châm chọc chính là, trải qua chiến loạn, Cầu Trang lại vẫn kiên cố đứng vững bên Tây Hồ. Tòa trang viên này kể từ ngày xây xong đã đổi chủ không biết bao nhiêu lần, phú thương, hán gian, người Nhật, cuối cùng bị chính phủ Tân Trung Quốc tiếp lấy, sau khi tân trang lại thì trở thành quán cơm quốc doanh. Lầu Đông làm nhà trọ, lầu Tây làm nhà ăn, lại khôi phục trạng thái sầm uất như lúc Vương Điền Hương kinh doanh da thịt năm xưa —— Chỉ là không biết, nếu những vị khách ở đây nghe nói chỗ này từng làm kỹ viện, lại từng chết nhiều người như vậy, không biết còn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ hay không.

Sâu trong rừng cây ở ngọn núi phía sau Tây Hồ, phần mộ mà Cố Hiểu Mộng và Lý Minh Thành năm đó lập cho Lý Ninh Ngọc vẫn còn tồn tại. Đất đắp bao quanh đã sớm bị nước mưa nhiều năm ăn mòn làm cho bằng phẳng, chỉ để lại bia đá phủ đầy vết nứt, chữ phía trên đã phai đi, miễn cưỡng còn có thể nhìn thấy ba chữ Lý Ninh Ngọc.

“Phá hủy đi.” Cố Hiểu Mộng sờ khối bia đá nghiêm túc nói. Chuyện cũ đều đã bị lãng quên, giữ lại khối bia giả này có ý nghĩa gì, người còn sống sờ sờ đứng ở đây, nhìn phần mộ càng cảm thấy xui.

“Thôi cứ giữ đi.” Lý Ninh Ngọc xoa xoa tên mình trên mộ bia, nhưng bởi vì bị ăn mòn quá nhiều, cũng khó mà hiện lên rõ ràng. Bốn mươi năm, nếu nó vẫn sừng sững ở đây, vậy thì lưu lại làm kỷ niệm, nhắc nhở bản thân đừng quên đi đoạn năm tháng kinh tâm động phách thời còn trẻ ấy.

Dẫu sao, dấu vết năm đó, nơi này cũng không còn thừa lại bao nhiêu.

Dọc theo Tây Hồ đi dạo một hồi, bất tri bất giác đã đến trời tối, song Lý Ninh Ngọc lại không quá mệt mỏi. Những năm ở Hồng Kông, Cố Hiểu Mộng luôn bận tâm thân thể của cô, hỏi rất nhiều bác sĩ, lật rất nhiều tài liệu, từ ăn uống đến làm việc, săn sóc chiếu cố chu đáo từng li từng tí, thời gian rảnh còn luôn kéo cô đi leo núi. Lý Ninh Ngọc hiện nay tuổi đã hơn thất tuần, thân thể có khi lại còn tốt hơn lúc ba mươi tuổi một chút.

Trở lại quán cơm, đứng ở ban công lầu Đông, nhìn lầu Tây náo nhiệt, chiếc hộp ký ức trong nháy mắt bị mở ra, chuyện cũ như chiếu phim hiện lên trong đầu Cố Hiểu Mộng. Thoáng một cái, bốn mươi năm chỉ trong chớp mắt, năm đó cô nào dám vọng tưởng xa xôi, bản thân không chỉ có thể cùng Lý Ninh Ngọc sống sót ra khỏi Cầu Trang, thậm chí còn có thể nắm tay nhau vượt qua mưa gió, bầu bạn đến bạc đầu.

“Cầu Trang hiện tại, em nhận không ra nữa rồi.” Cố Hiểu Mộng ở trong phòng vòng tới vòng lui, hồi tưởng lại thiết kế và vật dụng nguyên bản, dùng tay ra dấu, “Em nhớ giường vốn ở chỗ này, bàn ở bên đó, chị ngồi đằng kia sửa váy cho em...”

Lý Ninh Ngọc ngồi trên ghế sô pha, an tĩnh nghe cô miêu tả, trong thoáng chốc, tựa như lại nhìn thấy thiếu nữ váy đỏ 25 tuổi năm đó.

“Tất cả đều không giống nữa rồi... Chúng ta đi qua nhiều thành phố nước ngoài như vậy, vẫn còn chưa nhìn xem tổ quốc biến hóa như thế nào.” Cố Hiểu Mộng ngồi xuống, kéo tay Lý Ninh Ngọc, cho dù chưa từng làm việc nặng, dấu vết năm tháng vẫn leo lên đôi tay này, “Chị Ngọc, chúng ta trở lại định cư đi.”

Lý Ninh Ngọc gật đầu một cái, ý tưởng của Cố Hiểu Mộng và cô không hẹn mà hợp. Bản thân nhiều năm trước đã sớm rời đại học về hưu, chỉ thỉnh thoảng làm giáo sư khách mời đến giảng bài, chuyện kinh doanh trong nhà cũng có con gái lớn xử lý. Bận rộn nhiều năm như vậy, cũng nên dừng lại rồi, bình tĩnh hưởng thụ sinh hoạt của bản thân bọn họ.

Lấy được đáp án khẳng định, Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên ngượng ngùng cười: “Kỳ thực, bao năm như vậy, em vẫn ăn không quen đồ ăn Quảng Đông.”

Đối với chuyện các mẫu thân muốn về nước định cư, Cố Tiễn Ninh và Cố Mộ Ngữ khuyên rất lâu, sợ ăn ở không quen, sợ phương diện sinh hoạt không ai chiếu cố, sợ điều kiện sinh hoạt trong nước không tốt. Sợ tới sợ lui, tóm lại là không an tâm. Đầu năm nay, tất cả mọi người đều tràn đến Thẩm Quyến và Hồng Kông, chỉ có hai lão thái thái ngược đời muốn trở về Hàng Châu.

Cố Hiểu Mộng bực tức giậm chân, hai người bọn ta còn chưa già tới mức không thể tự lo liệu đâu, mấy đứa lằng nhằng cái gì! Lý Ninh Ngọc đứng một bên trầm mặt, cô biết ở đại lục điều kiện khắp mọi mặt đều không bằng duyên hải, nhưng Hiểu Mộng nói không sai, mảnh đất mà bọn họ phấn đấu mấy chục năm, chẳng lẽ không nên thừa dịp chân cẳng còn có thể cử động, ngắm nhìn thật kỹ sao?

Không cưỡng được tính tình của bọn họ, Cố Tiễn Ninh nhờ đồng bạn làm ăn tìm cho nhị lão một tòa nhà thoải mái ở phụ cận Tây Hồ, chắc chắn không khang trang rộng rãi bằng tòa nhà trên đỉnh núi ở Hồng Kông, nhưng hai người ở cũng đủ rồi. Cố Mộ Ngữ muốn theo cùng, nhưng thân là tổng biên tập tòa soạn, nghiệp vụ bận rộn, quả thực không thể phân thân, cuối cùng để cho người giúp việc trong nhà đi theo, giúp chiếu cố sinh hoạt.

Cù cưa kéo dài hai tháng, chuyện định cư mới quyết định xong, lần tiếp theo trở lại Hàng Châu, đã là vào mùa hè.

Lý Ninh Ngọc dựng một dàn nho trong sân nhỏ của nhà mới, thời tiết giữa hè, dây mây leo đầy giá gỗ, lá xanh trùng trùng điệp điệp để lọt vào ánh mặt trời lốm đốm từng điểm nhỏ. Bên cạnh dàn nho là xích đu mà Cố Hiểu Mộng tìm người sửa lại, không lớn không nhỏ, vừa vặn chứa đủ hai người.

Buổi chiều oi bức, dưới mái hiên xanh ngắt mát mẻ vô cùng. Cửa lớn rộng mở, từng cơn gió ùa vào trong sân, thổi lá nho vang lên xào xạt, xích đu cũng cót két đong đưa. Cố Hiểu Mộng thích nhất là cùng người yêu ngồi hóng mát trước bàn đá, nghe tiếng ve kêu từ phía xa, cắn miếng dưa hấu ngọt ngào, sinh hoạt đơn giản lại vô cùng thỏa mãn.

Đáng tiếc mùa hè vẫn quá nắng, ra ngoài một chút liền mồ hôi khắp người, chờ đến khi mát mẻ hơn, tầm tháng mười, cô sẽ cùng Lý Ninh Ngọc đi Bắc Kinh lượn một vòng. Trùng Khánh cũng phải đi, Lý Ninh Ngọc còn chưa nhìn thấy bầu trời mùa đông mưa mù miên man của nơi đó, Thượng Hải và Nam Kinh cũng còn chưa trở về... Cố Hiểu Mộng xoay bút, nghiêm túc liệt kê kế hoạch du lịch lên giấy.

Lý Ninh Ngọc đẩy kính lão một cái, chú tâm đọc lịch sử toán học, cũng thi thoảng viết viết vẽ vẽ. Dạy học mấy thập niên, học sinh của cô cũng không ít người đã trở thành tài năng xuất chúng. Mấy ngày trước, một học sinh nhậm chức chủ nhiệm khoa toán ở đại học Chiết Giang nghe nói ân sư về nước định cư, kích động không thôi, cùng đồng nghiệp đến nhà thăm hỏi mấy lần, còn muốn mời Lý giáo sư đến đại học Chiết Giang mở tọa đàm. Lý Ninh Ngọc từ chối hai lần, cuối cùng thấy hắn mười phần thành ý, Cố Hiểu Mộng cũng giúp khuyên nhủ, vậy là đáp ứng.

Cho nên khi liếc thấy mấy bóng hình đứng trước cổng, Lý Ninh Ngọc ngầm cho rằng đó là người của đại học Chiết Giang. Nhưng khi cô ngẩng đầu, lại nhìn thấy ba người xa lạ, một nam nhân trung niên mang theo hai thanh niên trẻ tuổi, từ khí chất lãnh đạo của ông ta, có thể nhận ra là cán bộ cơ quan, cấp bậc cũng sẽ không quá thấp.

Lý Ninh Ngọc có chút kinh ngạc, không thể không thừa nhận, những vị khách đến thăm này khiến cô nhớ lại người của Cục Điều tra Trung ương năm đó. Có chút chuyện trải qua, cho dù hai mươi mấy năm thì cũng vẫn là một vết sẹo.

Nhưng mà người tới lại thập phần tôn kính bọn họ, người trẻ tuổi gõ một cái lên cổng sân rộng mở, lễ phép hỏi: “Xin hỏi, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng cư ngụ tại nơi này sao?”

Đã bao lâu không từ trong miệng người lạ nghe được ba chữ “Lý Ninh Ngọc”, không chỉ bản thân Lý Ninh Ngọc, trên mặt Cố Hiểu Mộng cũng tràn đầy kinh ngạc. Tay Cố Hiểu Mộng run bần bật, mực lam lưu lại vết ngân thật sâu trên giấy, cô đứng lên, chần chờ hỏi: “Chính là chúng ta, có chuyện gì không?”

Nam nhân trung niên lập tức đổi lại biểu tình trang trọng mà kính nể, hướng hai người chào theo kiểu quân đội: “Đồng chí Lão Quỷ, đồng chí Cô Ảnh. Hoan nghênh về nhà!”

Tiếng còi đến trễ, tiếng còi chờ đợi nhiều năm, cuối cùng đã vang lên vào thời khắc này. Cố Hiểu Mộng há miệng, cổ họng nghẹn ngào, Lý Ninh Ngọc đồng dạng giật mình, nhìn người tới, thật lâu không nói nên lời.

“Trước khi Lý bộ trưởng qua đời, đã sớm để lại một bản danh sách đặc biệt, Chu thủ tưởng trước khi di thế cũng đã từng giao phó, anh hùng của chúng ta, không thể bị lãng quên.”

Theo cùng đến, còn có bốn tấm huy chương. Bọn họ biết, hai tấm khác, một thuộc về Cố Dân Chương, một thuộc về Lý Minh Thành.

Đáng tiếc, Cố Dân Chương cuối cùng không chờ được ngày này.

Về phần Lý Minh Thành, trước khi trở lại Lý Ninh Ngọc cũng đã từng hỏi anh, anh chỉ lắc đầu một cái, nói mình không có gì quyến luyến, bản thân ở Hồng Kông sinh hoạt an ổn, không có dự định trở lại thăm. Lúc anh nói lời này, Lý Ninh Ngọc rõ ràng tràn đầy thất vọng.

“Hai vị tiền bối, về sau ở Hàng Châu nếu có cần gì, cứ việc liên lạc chúng tôi. Những năm qua, ủy khuất các vị rồi.”

Ủy khuất sao? Có một chút, nhưng phần lớn chính là một loại tâm tình không cách nào nói rõ. Có thể là tiếc nuối, có thể là oán hận, có thể là thất vọng cùng đau xót vô bì. Về sau, những cảm xúc này đều bị thời gian hòa tan, hết thảy hóa thành từng nếp nhăn trên trán.

Sau khi hàn huyên, đoàn người rời khỏi.

Ngồi ở trong sân, Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc mãi không thể bình tĩnh tâm tình.

Công nhận cùng vinh dự bất thình lình xuất hiện, giống như tràng hỗn loạn đột nhiên xuất hiện trong những năm đó vậy. Con người thật nhỏ bé, cho dù ngươi là thiên tài hay phú thương đi nữa, người làm cách mạng vẫn là người bình thường, trong dòng nước lũ của lịch sử cũng chỉ là hạt thóc giữa biển cả.

“Kỳ thực ban nãy thật muốn nhờ bọn họ làm một chuyện.” Cố Hiểu Mộng thở dài, hơi cau mày, “Muốn hỏi bọn họ một chút, có thể cho chúng ta đổi chứng minh thư trong nước hay không, trên thẻ của chị, không viết Lý Tri Cẩn, mà viết Lý Ninh Ngọc.”

Lý Ninh Ngọc cùng Lý Tri Cẩn, hàm nghĩa đằng sau hai cái tên vẫn không quá giống nhau.

“Có quan hệ gì? Tên không phải là danh hiệu thôi sao.” Lý Ninh Ngọc mỉm cười vuốt lên chân mày cô, “Được rồi, em còn cau mày, sẽ thêm nếp nhăn đó.”

“Ờ, chị chê em già, xấu, có phải không?”

“Chê cái gì, tôi so với em còn già hơn.”

“Nhưng mà chị Ngọc của em cho dù già rồi, vẫn là xinh đẹp nhất.”

Cố Hiểu Mộng ngậm cười, nhẹ nhàng vuốt ve huy chương kỷ niệm ở trong hộp, hốc mắt chợt có chút ướt át. Xoắn xuýt tên họ quả thật không có ý nghĩa gì, dù sao trên huy chương cũng sẽ không viết tên. Những người làm việc trong bóng tối như bọn họ, được ghi nhớ như đoàn thể anh hùng, không cần phải lưu lại tên họ cá nhân.

Cô đem huy chương đặt trước ngực Lý Ninh Ngọc so tới so lui, đáng tiếc không phối hợp với một thân quân trang, đáng tiếc chỉ có một cái. Bản thân thì không thành vấn đề, nhưng Lý Ninh Ngọc rõ ràng đáng giá nhiều vinh dự hơn.

“Chị Ngọc, chị có vui không?”

Lý Ninh Ngọc mỉm cười, không gật đầu cũng không lắc đầu, với cô mà nói, vinh dự trước nay chỉ là vật ngoài thân. Nhưng chẳng biết tại sao, tấm huy chương này ở trước ngực phản xạ ánh mặt trời, lấp lánh kim quang, lại có vẻ đẹp mắt lạ thường.

Về nhà, bọn họ đã chân chính trở về nhà.

Sinh ra ở đây, trưởng thành nơi đây, trăm năm về sau, vẫn muốn được yên giấc chốn này.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.