Dưới ánh đèn mờ tối, khuôn mặt nam nhân nhìn càng thêm vô cùng nghiêm nghị, ông khuấy cà phê đen trong ly, nghiêm túc hỏi: “Đảm bảo an toàn không?”
“Cố tiên sinh yên tâm.” Lý Ninh Ngọc hơi rũ mắt xuống, nhìn không ra biểu tình, “Cô ấy ngủ rồi.”
Hạ thuốc ngủ Cố Hiểu Mộng cũng là bất đắc dĩ, ký túc xá cách âm quá kém, đêm khuya ra ngoài nhất định sẽ bị nghe thấy. Lo lắng Hiểu Mộng theo đuôi mình, Lý Ninh Ngọc dùng móng tay mài vụn thuốc ngủ mình luôn mang theo, trong bữa tối tìm chính xác cơ hội, cố ý để lọ thuốc rơi xuống đất, dụ cho người tạp vụ đi nhặt. Thừa dịp Tiểu Lưu khom người tìm chai thuốc, cô thả bột vào trong ly nước, sau đó tận mắt nhìn Cố Hiểu Mộng uống ly nước kia.
Mãi đến tận nửa đêm, căn phòng cách vách không còn động tĩnh, tin rằng Hiểu Mộng dưới ảnh hưởng của thuốc đã ngủ rất say, Lý Ninh Ngọc mới đổi y phục trộm đi ra ngoài.
“Hiểu Mộng hai ngày nay, có đoán được thân phận của cô không?” Cố Dân Chương hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất, ông tin tưởng ngụy trang của Lý Ninh Ngọc có thể lừa gạt những người khác trong Tiễu Tổng, nhưng con gái mình quen thuộc Lý Ninh Ngọc như vậy, muốn gạt nó, sợ rằng rất khó.
Trong mắt Lý Ninh Ngọc mang theo áy náy cùng tự trách: “Xin lỗi, cô ấy nhạy cảm hơn nhiều so với dự liệu của tôi, tôi không thể giấu được.”
Đối với kết quả này, Cố Dân Chương đã có chuẩn bị, cũng không kinh ngạc lắm, ông gật đầu một cái, thoáng an ủi: “Cũng không trách cô.”
“Nhưng Hiểu Mộng cũng không truy hỏi tôi cho rõ ngọn ngành, mà là phối hợp tôi diễn xuất. Có lẽ cô ấy hiện tại còn tưởng rằng, tôi không biết ngụy trang của mình đã bị cô ấy nhìn thấu.” Lý Ninh Ngọc bổ sung nói.
Cố Dân Chương có chút kinh ngạc, sau đó nét mặt lộ ra vẻ yên tâm, xem ra con gái thật sự trưởng thành rồi. Vô hình chung, Cố Hiểu Mộng lại vượt qua một vòng khảo nghiệm mới...
Cố Dân Chương gặp lại Lý Ninh Ngọc là vào tháng 10 năm ngoái.
Ngày 10 tháng 10 năm Dân quốc thứ 35, Tết Song Thập*.
(*) Tết Song Thập: còn gọi là tết của các thầy thuốc, chủ yếu để kỷ niệm mùa gặt của năm. Đồng thời cũng là ngày kỷ niệm xảy ra cuộc Khởi nghĩa Vũ Xương (cách mạng Tân Hợi), là Quốc khánh của Trung Hoa Dân Quốc
Bên trong khu thất thủ giăng đèn kết hoa, trang trí như thể hòa bình. Thương giới Thượng Hải tổ chức một cuộc yến hội, nhân sĩ các giới sôi nổi tham dự, Cố Dân Chương đại biểu cho Ủy ban Kinh tế của chính phủ Nam Kinh tham dự buổi dạ tiệc này. Trong lúc người người đang vui vẻ say sưa, ông nhìn thấy một gương mặt quen thuộc từ trong đám chuyên gia Nhật Bản—— Katori Naoto.
Tuy chưa từng đích thân gặp hắn, nhưng từ thời điểm Katori Naoto tiến vào Cầu Trang, tất cả tài liệu của hắn đã nằm gọn trong tay Cố Dân Chương: bác sĩ Khoa tâm lý học của Đại học Harvard, chuyên gia hàng đầu quốc tế Khoa Phẫu thuật Thần kinh, hiện là quân y cao cấp của quân đội Nhật, có sở nghiên cứu riêng bên trong trường y khoa nào đó ở Thượng Hải.
Từ khi đoàn người Cố Hiểu Mộng tiến vào Cầu Trang, Cố Dân Chương thời khắc chú ý mọi động tĩnh của Cầu Trang, khi biết có một vị chuyên gia như vậy được mời vào Cầu Trang, ông lập tức liền đoán được, Ryukawa Hihara đã bắt đầu đánh một trận tấn công tâm lý với Lão Quỷ rồi.
Cố Dân Chương vui buồn lẫn lộn.
Vui chính là, Ryukawa không hề biết thiên phú của Lý Ninh Ngọc trong lĩnh vực tâm lý học, mời một vị chuyên gia như vậy tới, ngược lại là cho Lý Ninh Ngọc cơ hội tự biện. Mà vào đêm trước, ông đã hạ chỉ thị địa ngục biến, dựa theo mệnh lệnh, Lý Ninh Ngọc nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này rửa sạch bản thân, đem cái mũ Lão Quỷ hoàn toàn chụp lên đầu Cố Hiểu Mộng.
Buồn chính là, con gái của mình, lần này đích xác phải hy sinh rồi.
Trừ phi, trước khi bị Ryukawa giết, Hiểu Mộng chủ động nuốt xuống kali xyanua trong cổ áo...
Ba giờ sáng, ngày 21 tháng 6, năm Dân quốc thứ 30.
“Khoa Tình Báo, giống như một chiếc thuyền mật mã, leo lên chính là đao quang kiếm ảnh, sống chết chỉ trong gang tấc. Cố hội trường chỉ có một người con gái, nhất định yêu cô ấy như tính mạng, cho nên —— “
“Nỗi khổ tâm của Lý khoa trưởng, tôi xin nhận.” Cố Dân Chương cười khổ, nửa miếng bánh mì trong tay đã bị nặn không còn hình dáng. Là một người cha, ông dĩ nhiên không hy vọng con gái đi đến bước này. Nhưng Lý Ninh Ngọc lúc đó cũng không biết, trong cõi u minh đã có chú định, Cố Hiểu Mộng trốn không thoát chiếc thuyền Khoa Tình Báo nguy cơ bốn bề này, mệnh lệnh của Đới Lạp, Cố Dân Chương không thể không nghe. Huống hồ, đây cũng là con đường Hiểu Mộng tự chọn.
Mới chỉ ngày đầu tiên báo danh đã bị Kim Sinh Hỏa giữ lại khảo nghiệm, cuộc sống của Cố Hiểu Mộng về sau chỉ sợ càng ngày càng nguy hiểm. Vây cánh của bản thân cũng không thể che chở con gái mọi lúc mọi nơi, Điều Cố Dân Chương có thể làm, chỉ là trộm đổi thuốc trong cổ áo Cố Hiểu Mộng, đến lúc cực chẳng đã, có thể đổi lấy cho con gái một đường sinh cơ.
Cố Hiểu Mộng không biết, kali xyanua trong cổ áo mình là giả, nhưng vì để làm giống như thật, bên trong có trộn lẫn một lượng độc cá nóc cực kỳ nhỏ. Với liều lượng như vậy, người sẽ không chết ngay lập tức, nhưng có thể đạt tới hiệu quả tạm thời tê dại thần kinh, trong quá trình trúng độc, đầu não hoàn toàn giữ tỉnh táo, nhưng không cách nào nhúc nhích. Nếu có thể vượt qua, 24 giờ sau, cơ thể sẽ dần tự khôi phục tri giác; còn nếu không vượt qua, cuối cùng vẫn sẽ là một con đường chết. Loại phương pháp này từng lưu hành trong nội bộ các thầy đồng ở Haiti, bọn họ dùng nó để chế tạo cảnh tượng cải tử hồi sinh, để mọi người tin tưởng bọn họ thật sự có thần thông.
Cố Dân Chương tin chắc rằng, với tính cách cương liệt thà chết không khuất phục của con gái, tuyệt đối sẽ không nguyện ý chết trong tay người Nhật, cho nên tám chín phần là sẽ nuốt xuống viên thuốc kia.
Nhưng uống thuốc giả chết, chỉ là bước đầu tiên.
Độc cá nóc có hệ số nguy hiểm cực cao, đại đa số người không phải ai cũng có vận khí “chết đi sống lại”, có khả năng lúc mới bắt đầu trúng độc thì đã chết vì thần kinh tê dại, cho dù có thể sống sót, nếu không được chữa trị kịp thời, cuối cùng cũng sẽ lưu lại hậu di chứng. Cho nên toàn bộ kết quả, chỉ có thể đánh cược vào vận may.
Chiều ngày 2 tháng 7, Katori Naoto tiến vào Cầu Trang đã hơn một ngày. Tính toán một chút, thời gian đã đến, nhưng vẫn không nhận được tin tức, trong lòng Cố Dân Chương mơ hồ bất an, không thể chờ đợi thêm nữa.
Ông mang tâm tình phức tạp đem một chiếc đồng hồ treo tường chỉnh thành 6 giờ 30 phút, đó là thời khắc Cố Hiểu Mộng ra đời, cũng giống với ngày tháng sinh nhật. Ông phải đi đón con gái về nhà, nếu may mắn, Hiểu Mộng thuận lợi hồi phục, vậy thì hôm nay chính là ngày con bé sống lại; nếu không may mắn thật sự bị hại, vậy thì đồng hồ sẽ vĩnh viễn ngừng vào giờ phút này, tưởng nhớ con gái ông đã hy sinh vì tồn vong của dân tộc —— Nhưng Cố Dân Chương không ngờ rằng, người ông đón về hoàn toàn không phải là một cỗ thi thể, mà là đứa con sống sờ sờ!
Cố Hiểu Mộng bình yên vô sự, chính là đại biểu rằng Lý Ninh Ngọc đã chết.
Thuyền vương Tô Hàng, Phó hội trưởng Ủy ban Kinh tế của tân chính phủ, Cô Châu của Quân Thống, Lão Thương của Đảng Cộng Sản. Ông có nhiều thân phận như vậy, có thể thành thạo cân bằng giữa mỗi một thân phận với nhau, nhưng với tư cách một người cha, ông lại không cách nào thăng bằng sinh mệnh của hai đứa con gái.
“Lý Ninh Ngọc là uống kali xyanua tự sát.” Cố Hiểu Mộng mặt không biểu tình, nước mắt đã sớm cạn khô.
“Chị ấy đến tận lúc cuối cùng cũng đang giúp con. Bộ quần áo này, là của chị ấy.” Xé lớp áo quân trang, Cố Hiểu Mộng lấy ra tấm bản vẽ cấu trúc máy Enigma đời thứ hai.
Nhìn bản vẽ không dễ dàng gì mới có được này, Cố Dân Chương lại nghĩ đến một chuyện khác: Nếu bộ quần áo này là của Lý Ninh Ngọc, vậy thì Lý Ninh Ngọc ở giây phút cuối cùng vẫn đang mặc áo khoác của Hiểu Mộng, có nghĩa là thứ mà Lý Ninh Ngọc ăn vào, chính là viên thuốc giả kia!
Đáy lòng Cố Dân Chương lóe lên một tia hy vọng, nhưng mà hy vọng ngay một giây sau liền bị Cố Hiểu Mộng dập tắt—— “Bọn họ đã giải phẫu thi thể của chị Ngọc.”
Một tuần sau, Ryukawa Hihara bị buộc tự sát, Cố Hiểu Mộng cùng Phan Hán Khanh đem Cầu Trang lật hết một lượt, lại không thu hoạch được gì. Đêm đó sau khi về nhà, cô mất mát nói với Cố Dân Chương, bọn họ không phát hiện thi thể Lý Ninh Ngọc ở Cầu Trang, cũng nói cho ông biết suy luận lúc trước của Lão Phan về bình tro cốt giả.
Hy vọng lần nữa bùng lên, Lý Ninh Ngọc có khả năng chưa chết!
“Tiên sinh Aoki, đã lâu không gặp!”
“Ồ, là Cố tiên sinh à!”
Trên yến tiệc lễ Song Thập, Cố Dân Chương giả vờ mời rượu, tự nhiên đến gần cố vấn cao cấp của Bộ kinh tế Nhật Bản. Qua ba vòng rượu, Cố thuyền vương chỉ thuận miệng đề một câu “Hôm nay có rất nhiều khuôn mặt mới đến đây”, Aoki liền nhiệt tình tiến cử mấy vị học giả Nhật Bản bên cạnh cho ông nhận biết, trong đó có Katori Naoto.
Chuyên gia mà, cao ngạo cốt khí đến mấy, nghiên cứu học vấn cũng cần dựa vào tài lực ủng hộ, giá trị con người của thuyền vương Tô Hàng không thể khinh thường, nếu được ông ta xem trọng, vậy thì không cần phải xin quân đội chi tiền nghiên cứu nữa. Katori không chút phòng bị nào chủ động trò chuyện với Cố Dân Chương, thậm chí còn mời ông đến thăm sở nghiên cứu của mình.
Lời trên bàn rượu không thể xem là thật, sau chuyện này Cố Dân Chương làm bộ hối tiếc, giả vờ từ chối. Hai ngày sau, đối phương nhiều lần mời mọc, ông mới “miễn cưỡng” cùng cô Triệu đến nơi hẹn gặp mặt. Giả heo ăn thịt hổ, ám độ trần thương, kinh nghiệm phong phú của lão thợ săn so với vị thợ săn sư tử trẻ tuổi không kém chút nào.
“Tiên sinh, tòa nhà này có một gian phòng ẩn.”
Đứng trong phòng khách, cô Triệu nhỏ giọng nhắc nhở Cố Dân Chương. Trước khi tiến vào cô đã cẩn thận quan sát mặt trước của tòa nhà hai tầng này, dựa theo kết cấu để suy đoán, trừ những nơi Katori vừa dẫn bọn họ tham quan ra, chắc hẳn vẫn còn có phòng ẩn.
Cố Dân Chương hiểu rõ trong lòng, tận lực đề cao âm lượng giọng nói, không biết tiếng của ông có thể truyền đến không gian ẩn hay không. Đối với việc Lý Ninh Ngọc có còn sống hay không, ông cũng không nắm chắc. Nếu còn sống, Lý Ninh Ngọc có bị Katori giấu ở đây hay không, ông cũng không thể nào biết được.
Điều khiến người ta vui mừng chính là, lúc hai người từ trong Sở nghiên cứu đi ra, Cố Dân Chương đạp phải một bình thuốc rỗng. Ông có thể xác định, ban nãy lúc đi vào, trên mặt đất không có cái bình này, chắc hẳn nó mới bị người ta vứt xuống. Cô Triệu ăn ý phối hợp, giả bộ nhặt khăn lụa, tỉnh bơ đem bình thuốc nhỏ kia cất vào trong bóp.
Về đến nhà, Cố Dân Chương cẩn thận kiểm tra lọ thuốc, xé xuống nhãn hiệu, mặt giấy trong của lớp nhãn bị người dùng móng tay vạch một hàng mật mã, dùng phương thức mã hóa mà đảng ngầm Hàng Châu thường dùng. Sau khi giải mã, tin tức chỉ có mấy chữ: hoa viên 18 giờ ngày 15.
Là Lý Ninh Ngọc! Lão Quỷ của Trung Cộng, đích xác vẫn còn sống!
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴