Editor: Chanh
Nguyên Yên đứng trầm mặc ở hành lang một lát, mở rộng sải chân đuổi theo. Cố Thừa người cao chân dài, khó khăn lắm Nguyên Yên mới đuổi kịp cậu.
Cố Thừa đem một chồng ấn phẩm cao ngất đặt lên giảng đài: “Không cần phát, ngày mai của ai người nấy tự lấy là được rồi.”
Nói xong, liền kéo túi đồ thể thao trong tay Nguyên Yên, đi về chỗ ngồi của mình, mang cặp sách, chuẩn bị ra về.
“Cố Thừa ----” Nguyên Yên đứng trên bục giảng gọi cậu lại.
Cố Thừa mang cặp sách bên vai phải, ngưng mắt nhìn cô.
Nguyên Yên vỗ vỗ vào chồng ấn phẩm dày đặc kia nói: “Cảm ơn.”
Cố Thừa quay mặt đi: “Tôi là lớp phó.”
“Ừm!” Đôi mắt Nguyên Yên cong cong, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Cảm ơn cậu!”
Cố Thừa “xùy” một tiếng, không để ý tới cô nữa, từ cửa sau rời đi.
Cảnh giới tối cao nhất của việc quan tâm người khác, đó là im lặng.
Nguyên Yên vỗ vỗ vào chồng giấy kia, mặc dù bên trong là tập san của trường, nhưng trước đây tập san của các trường ở Kỳ thị đều rất mỏng nhẹ, một lớp bốn mươi học sinh với bốn mươi cuốn cũng khá nhẹ nhàng. Cô vừa chuyển qua đây được bốn ngày, nào có nghĩ đến việc tập san và sổ lưu niệm trường Lập An đều đổi qua bản in cứng, nặng chết mất thôi, một người cũng khó mà khiêng được hết.
Chỉ có học sinh đã học ở đây lâu mới biết.
Tỉ như Cố Thừa.
Cô tiện tay mở cuốn sổ lưu niệm, không nghĩ trang đầu tiên đập vào mắt lại là phần đặc tả về Cố Thừa.
“Nhìn cái gì đấy?” Thanh âm Cố Thừa đột nhiên vang lên, dọa Nguyên Yên nhảy một cái.
Ngẩng đầu lên, người vừa rời đi từ cửa sau bây giờ lại đang đứng ở cửa trước, một tay mang theo túi đựng đồ thể thao, tay còn lại đút vào túi, nghiêng người dựa vào cửa.
Hai tay Nguyên Yên khẽ vuốt trang giấy, đem tấm chụp cận cảnh kia cho cậu xem: “Đang nhìn người đẹp trai nhất trường.”
Đôi mắt Cố Thừa khẽ đảo quanh một vòng, nói: “Nông cạn.”
Khóe miệng kia vừa rồi rõ ràng có cong lên một chút, Nguyên Yên vui hẳn lên: “Quản tớ làm gì.” Rồi lại hỏi, “Sao lại quay lại rồi?”
“Nhắc cậu một tiếng, mai là thứ sáu.” Cố Thừa miễn cưỡng nói.
“??? “
“Không phải mặc đồng phục, đồ đần.”Cố Thừa liền biết rõ đầu gỗ như Nguyên Yên sẽ không nhớ.
“À.” Nguyên Yên giật mình, sau đó hoang mang, “Cho nên?”
“Ngày mai ăn diện cho đẹp vào, đừng để tôi mất mặt.” Cố Thừa nhíu mày.
Ra vậy! Nguyên Yên chế giễu: “Tôi là gì của cậu?”
“Còn là gì nữa, tất nhiên là slidekick của tôi rồi.”Cố Thừa được nước lấn tới, “Đồ lùn!”
Lúc Nguyên Yên cầm phấn trên bàn ném qua, Cố Thừa đã nhanh nhẹn lách mình lủi đi mất.
Cô vừa tức vừa buồn cười.
Cúi đầu nhìn tấm ảnh trên trang bìa kia, background là ở sân bóng rổ, từ viền xung quanh có thể nhìn ra rất nhiều người ngồi xem.
Cố Thừa nhảy lên ném bóng, bóng vừa rời tay, người vẫn đang trên không, tư thế không chút thay đổi.
Trên người đều là mồ hôi, có vài giọt còn hất ra không trung, dưới ánh đèn càng trở nên lấp lánh.
Aizz, rõ ràng là cả người đều phát sáng!
Nguyên Yên mỉm cười một lúc, duỗi ngón tay cái hung hăng ấn vào bản mặt của cậu!
Thu dọn đồ đạc vào cặp sách xong xuôi, cô lấy điện thoại gọi cho Nguyên Chấn: “Hôm nay ba ăn cơm với con nhé, con có cái này cần phụ huynh kí tên vào.”
Phía Nguyên Chấn bên kia đã đồng ý, nhưng sau khi về khách sạn, nhìn thấy là đơn xin đăng kí ở kí túc xá của trường thì lại đổi ý.
“Ba là muốn sống chung với con nên mới đưa con về đây.” Ông nói, “còn muốn ngày nào cũng được trông thấy con đấy.”
Nhất thời đùa nghịch ở khách sạn cũng được, cái kí túc xá này thì định ở trong bao lâu? Hai năm sao?
“Ở kí túc xá thuận tiện hơn ba ơi, bình thường có thể ngủ thêm được một tiếng nữa.” Nguyên Yên nói, “Hơn nữa con cũng đâu phải không trở về nhà đâu, cuối tuần nhà trường cho học sinh về thăm nhà mà.”
Nguyên Chấn nghĩ nghĩ, nói: “Nếu con không vui khi thấy nhà đông người, vậy để ba bảo hai người họ dọn ra ngoài.”
Nguyên Yên kinh ngạc một chút.
Cô chọn ở lại trường quả thực là do không muốn chen nhau sống dưới một mái nhà với mẹ con Liễu Lan Thiến.
Cô cũng biết việc Nguyên Chấn yêu thương mình cũng không phải là giả, nhưng cô thật sự không nghĩ đến ông sẽ vì cô mà bảo hai mẹ con kia dọn ra ngoài ở.
Trong chớp mắt, Nguyên Yên cảm giác được một lọa cảm giác lạnh lẽo.