Editor: Chanh
Nguyên Yên tức giận đến ngã ngửa.
Sau khi mãnh liệt khiển trách tên phản đồ Lý Du Nhiên một phen thì Nguyên Chấn gọi đến. Nguyên Chấn áy náy nói:“ Tối nay ba có bữa tiệc, không ăn cơm với con được.”
“ Không sao, con cũng không phải là con nít nữa.” Nguyên Yên không quan tâm việc cùng ăn hay không, nhưng tâm của ba luôn đặt trên người mình, chắc chắn sẽ làm tâm tình cô sung sướng hơn chút.
Nguyên Chấn nghe giọng của cô so với mấy ngày trước có tinh thần hơn hẳn, kỳ quái hỏi:“ Hôm nay rất vui sao?”
Nguyên Yên ra vẻ khiêm tốn:“ Cũng có thể nói vậy, con được làm lớp trưởng.”
Nguyên Chấn cười ra tiếng. Cô con gái kiêu ngạo này của ông!
Mới đầu mà cô còn có tinh thần đi tranh cử lớp trưởng, lại còn thắng, Nguyên Chấn lập tức yên lòng:“ Muốn ba thưởng cái gì?”
Nguyên Yên quả thực cái gì cũng không thiếu, cái gọi là ban thưởng chẳng qua chỉ là cái cớ dỗ cô vui vẻ mà thôi. Nhưng nghe Nguyên Chấn nói vậy, Nguyên Yên dừng một chút, nói:“ Vậy ba nói cô con gái kia của ba ở trường đừng tới làm phiền con được không? Cô ta suốt ngày cứ “cùng nhau làm, cùng nhau đi”, làm như bọn con thân nhau lắm vậy.”
Nguyên Chấn nhíu nhíu mày:“ Đừng nói vậy, ba chỉ có một đứa con gái.”
Dù là ba ruột, nhưng Nguyên Yên vẫn cảm thấy Nguyên Chấn bạc tình. Liễu Vận Thi mặc dù không phải do ông sinh ra, nhưng cô ta đã cùng Liễu Lan Thiến gả vào nhà, xét theo pháp luật thì cô ta cũng là con gái của ông.
Cô mang theo một bụng đầy hỏa khí tức giận hùng hùng hổ hổ tới, kết quả lại phát hiện ra sức chiến đấu của hai mẹ con tiểu tam quá... quá bình thường rồi, còn phát hiện ra đây chính là chuyện mà ba ruột mình đang mong đợi, Nguyên Yên lập tức sinh ra cảm giác cmn quá không thú vị rồi.
Nội tâm thiếu nữ yêu ghét rõ ràng, tình cảm mãnh liệt, bước vào thế giới của người trưởng thành mới phát hiện ra, người lớn đều cảm thấy chuyện này không có chút ý nghĩa. Bọn họ yêu không sâu đậm, hận không lâu dài. So với tình cảm nồng nhiệt oanh liệt của người trẻ, họ lại thích một đoạn tình cảm nhẹ nhàng, yên ổn.
Thật là...không thú vị!
Nói chuyện với Lý Du Nhiên chỉ mười phút mà Nguyên Yên đã bị nhét một mồm cẩu lương, cô mới biết được, trong khoảng thời gian này, vì chiếu cố cho tâm trạng của cô mà Lý Du Nhiên cùng Triệu Thành đã vất vả che dấu tình cảm vất vả như thế nào, haizzz.
Chính Trương Hạc Nghiên nói, nam nhân đều là đại móng heo, tràn ngập khinh thường, có người không chỉ một chân đạp hai thuyền mà còn thêm ba, bốn thuyền nữa.
Nguyên Yên không khỏi có chút mờ mịt.
Ba mẹ cô khách khí chia tài sản, lễ phép khiêm tốn. Có phong độ, có lễ nghi, duy chỉ không có tình cảm nồng đậm, hết thảy đều là vẻ mặt lạnh nhạt mà xa cách.
Cô cùng bạn bè của mình, về sau trưởng thành cũng sẽ trở thành như vậy sao?
Tắm rửa lên giường đi ngủ, Nguyên Yên cố ép bản thân không suy nghĩ tới chuyện này, ngược lại nghĩ đến chuyện ở trường.
Cô hôm nay tới tham quan phòng đàn, lão sư ở đây cũng không tệ. Các môn năng khiếu trong trường, mỗi môn đều có số lượng học viên nhất định, có thể thông qua app để đăng kí, bao giờ đủ người thì thôi, rất linh hoạt.
Dương cầm, Tennis cùng Taekwondo cô đều muốn tiếp tục học, còn Bale, cô muốn bỏ. Từ bé tới lớn cô quả thực không yêu nổi bộ môn Bale này, chỉ là mẹ ép cô phải học nó.
Trong đầu tính toán sắp xếp lịch của một tuần sắp tới, sắp xếp như thế nào để đạt được năng suất cùng chất lượng cao nhất, bỗng dưng lại nghĩ tới, thứ năm cô bắt đầu chính thức nhậm chức lớp trưởng, làm sao để chỉnh được cái tên Cố Thừa cứng đầu kia.
Nhớ tới Cố Thừa, liền nhớ lại lúc cậu ta ở trên lớp còn chưa tỉnh ngủ, trong mắt là một mảng mơ mơ màng màng mờ mịt, vừa nhìn thấy cô thì lập tức trưng ra vẻ mặt cao lãnh, bộ dáng “người lạ chớ lại gần“.
Nguyên Yên nằm trong chăn không nhịn được cười khúc khích.
Tâm trạng chờ mong vào cuộc sống mới ở trường học đã xua tan đi phần nào những suy nghĩ mờ mịt, bất an lúc nãy của cô.
Cố Thừa đang đi dạo trong chợ đêm thì điện thoại bắt đầu reo. Liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, dừng một chút, bước nhanh tới một chỗ an tĩnh ấn nút nhận điện thoại, cung kính gọi:“Ông.”
“ Tiểu Thừa, sao hôm nay lại bỏ buổi học tiếng Đức?”
Thanh âm của lão nhân không cao, trầm thấp uy nghiêm, tại nơi an tĩnh xuyên qua màng nhĩ, đem uy áp* truyền thẳng tới đại não của Cố Thừa.
*Uy nghiêm + Áp lực = Uy áp.
Cố Thừa nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, nói:“ Trong lớp bầu ra ban cán sự, cháu trúng tuyển chức vụ lớp phó, hôm nay tan học phải ở lại bàn bạc nên mới phải hủy buổi học tiếng Đức.” Lý do này cậu đã cùng với lão sư dạy tiếng thống nhất từ trước.
Ông lão có chút ngoài ý muốn:“ Cháu làm lớp phó?”, ông đặc biệt nhấn mạnh chữ “phó”
Cố Thừa “Dạ” một tiếng, bình tĩnh nói:“ Không phải ông vẫn luôn cảm thấy cháu nhàn rỗi quá sao? Trong lớp vừa vặn tổ chức tuyển cử, cháu liền tham gia.” Dừng một chút, nói:“ Lớp trưởng là nữ. Cô ấy tương đối cẩn thận, thích quản chuyện vụn vặt, cháu không có tranh với cô ta.”
Ông chính là không thích cái tính không lạnh không nhạt của đứa cháu này. Lần này chịu tham gia tranh cử, lại còn trúng tuyển chức lớp phó, có lẽ là nhượng bộ lớn nhất của nó rồi. Ông không tiếp tục bức bách thêm, nhưng lại như cũ phàn nàn:“ Cháu đấy, nên tích cực lên một chút. Không nên cảm thấy chuyện trong trường học đều là chuyện nhỏ, thằng nhóc như cháu thì đòi làm chuyện đại sự gì, chuyện lớn đều do nhiều chuyện nhỏ góp lại làm nên. Người sống trên đời phải có một mục tiêu để theo đuổi. Tiểu Thừa, cháu cũng nên trưởng thành lên chút.”
Thời điểm nghe ông phàn nàn, Cố Thừa lấy tay xoa xoa mi tâm, nhắm mắt lại lẳng lặng lắng nghe, không phàn nàn, không phản bác.
So với lúc nhỏ cãi vã kịch liệt cùng phản kháng, cậu kì thực đã thành thục hơn nhiều.
“ Bây giờ đang ở đâu? Sao lại ồn như vậy?” Ông đột nhiên hỏi.
Cố Thừa phút chốc mở mắt ra, nhanh chóng dùng tay che loa lại, nói:“ Cháu đang ở nhà ăn, ăn xong sẽ lên thư viện.”
Ông tin tưởng lời cậu nói, lại hỏi:“ Sắp thi sao?”
“Đã thi xong. Vẫn là như cũ, hạng nhất.” Cố Thừa nói. Nói xong không hiểu sao lại nhớ tới mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt to tròn của nữ sinh mới chuyển tới kia, dừng một chút, lại nói:“ Lớp cháu vừa có một nữ sinh vừa chuyển đến, chính là cô gái làm lớp trưởng kia, học rất giỏi, chỉ là vẫn thua cháu một bậc, xếp thứ hai.”
“ Vừa chuyển tới mà đã tranh cử? Cô nhóc này hoạt bát vậy sao?” Trong lời nói của ông toát ra vẻ hâm mộ với “con nhà người ta“.
Đứa cháu này của ông rõ ràng vô cùng thông minh, chỉ là tính tình lãnh đạm, đối với việc gì cũng không có hứng thú, thật khiến lão già đây sốt ruột a ~
Thật vất vả mới cúp máy của ông, Cố Thừa nhẹ nhàng thở dài.
Cậu có thể cảm thấy được, so với trước kia thì bây giờ ông đã trở nên nhiều lời dài dòng, không còn kiệm lời như trước. Điều này làm giảm bớt đi phần nào uy nghiêm, để cho người khác bắt đầu cảm giác được sự già yếu.
Ông già thật rồi, cậu nghĩ.
Từ năm sơ tam khi cậu cùng ông cãi nhau một trận kịch liệt, tim đột nhiên ngừng đập phải đưa vào cấp cứu ở phòng ICU, về sau Cố Thừa cũng không dám tùy tiện làm bậy.
Cảm thán xong, cất điện thoại, bước nhanh tới cửa hàng đã gọi điện cho cậu hôm nay. Ông chủ cửa hàng thấy cậu liền cất giọng chào hỏi:“ Soái ca tới rồi à? Đồ ăn cậu muốn tôi giữ lại rồi đây.”
Lúc Cố Thừa ăn cơm xong trở về phòng, trời đã tối. Cậu nhanh chóng hoàn thành bài tập, rồi bắt đầu làm việc của mình. Ở trường nhìn có vẻ lười nhác, nhưng thực tế đối với việc học, cậu một giây cũng không dám lơ là. Mọi người chỉ thấy ánh hào quang của một học bá, nhưng không một ai biết phía sau những hào quang ấy là biết bao khắc khổ, cố gắng cùng hi sinh. Chỉ là trình độ của cậu nhanh hơn so với tốc độ giảng bài của lão sư, cho nên cũng không cần học theo tiến độ trên lớp.
Mấu chốt là cậu nhất định phải duy trì bảo vệ được thành tích của mình, việc này thì lão sư cùng ông cũng không có đốc thúc. Cũng bởi vì vậy mà cậu có thể mang lại sự tín nhiệm cao.
Ở cấp ba Lập An, hạng hai thường là Vương Triết cùng Quách Thắng luân phiên thay nhau nắm giữ. Hôm nay ông cao hơn tôi hai điểm, ngày mai tôi cao hơn ông ba điểm. Nhưng dù là ai đi chăng nữa thì cũng đều cách Cố Thừa một đoạn chênh lệch rõ ràng, không có sự uy hiếp.
Nguyên Yên quả thật khiến Cố Thừa có cảm giác nguy cơ. Nữ sinh này chỉ chênh lệch một chút so với điểm của cậu, hơn nữa cậu có nghe cô giảng đề cho Miêu Miêu, phát hiện suy nghĩ của cô rất logic, ngắn gọn, tư duy nhanh chóng, có vài câu thậm chí còn làm tốt hơn cậu.
Quan trọng nhất là, nữ sinh này cmn quá kiêu ngạo rồi! Mới hòa nhập vào môi trường mới, liền dám liên thủ cùng nhóm Vương Triết đùa giỡn cậu. Cân nhắc một chút về thanh danh của mình trong trường, phần dũng khí này của Nguyên Yên, Cố Thừa chịu phục.
Nhớ tới việc bị Nguyên Yên chơi cậu một vố ngày hôm nay, Cố Thừa nằm trong chăn ngứa hết cả răng.
Nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, trước mặt lại hiện ra bóng dáng nữ sinh đứng trước bàn học, mặc đồng phục, vai đeo cặp sách, mỉm cười nhìn cậu.
“Tớ rất chờ mong cuộc sống sau này.”Cô mỉm cười nói, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
A, cậu cũng rất chờ mong.
Cố Thừa nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Nguyên Yên đứng trước bàn Cố Thừa, nhìn người nào đó đang ngủ say, thật bó tay rồi!
Cô thật sự nghĩ mãi không ra, tên này thích ngủ như vậy, buổi sáng sao không ủ mình trong chăn ấm thêm một lát mà lại áp mặt nằm trên bàn lạnh lẽo thế này? Lão sư thì coi hắn như bảo bối mà nâng niu trong tay, đối với việc hắn ngủ trên lớp làm như không thấy, có lẽ cũng không để bụng việc hắn đi muộn đâu nhỉ?
Cô nhìn ngón tay mượt mà lộ ra dưới đỉnh đầu đen nhánh kia, cảm giác tay mình hơi ngứa
Nhưng bây giờ quả thực còn sớm. Cô là vì Quốc Hào ở gần trường, đi vài bước là tới nên mới có thể đến sớm như vậy. Nguyên Yên liền nhịn một chút.
Hiện tại tạm thời tha cho ngươi, đợi chuông vào học rồi nói.
Cô quay người cất cặp sách, ngồi xuống chỗ của mình. Động tác rất nhẹ, cũng không đánh thức Cố Thừa.
Mà tên nào đó đang úp mặt xuống bàn, tai có chút giật giật. Phòng học rất nhanh yên tĩnh trở lại, lâu lâu mới nghe được tiếng lật trang sách. Không ồn ào, thậm chí còn có chút êm tai.
Nhắm mắt lại, trong đầu Cố Thừa phác họa ra hình tượng nữ sinh một tay chống cằm, tay còn lại nhẹ nhàng lật từng trang sách.
Qua một lúc lâu, dần dần có tiếng bước chân, sự tĩnh mịch của sáng sớm nhanh chóng bị phá vỡ.
“A Nguyên Yên, sao cậu tới sớm vậy?” Trương Hạc Nghiên ôm lấy cổ Uông Phỉ, đề phòng cô ngốc này mắt mải nhìn điện thoại mà va lung tung, kinh ngạc nói.
“CMN đệch mợ, nửa đêm tung ra ảnh chụp của mẫu túi mới!! Cái gì? Người đầu tiên truy cập vào sẽ mua được giá 86 tệ? Mua mua muaaa” Uông Phỉ vui vẻ hét lên.
Miêu Miêu ngáp dài đi đến, loạng choạng đi theo sau hai người bọn họ, nhìn thấy Nguyên Yên cũng rất kinh ngạc:“ Sao cậu tới sớm vậy? So với những người ở lại trường như bọn tớ còn sớm hơn.”
Nguyên Yên có chút ngoài ý muốn:“ Ba người các cậu đều ở lại trường sao?”
Miêu Miêu ngáp một cái thật to:“ Đúng vậy, ban nữ sinh chỉ có ba đứa tớ ở, nam sinh thì ở gần chỗ Cố Thừa. Nếu không vì cái gì mà quan hệ của bọn tớ tốt vậy chứ?“. Mỗi ngày đều cùng ăn cùng ở a ~
Nguyên Yên càng thêm kinh ngạc.
Cố Thừa ở lại kí túc xá của trường? Vậy sao hắn lại không ăn no ngủ kĩ trong KTX rồi lên lớp? Mặt bàn ngủ thoải mái vậy sao?
- --------------------------
Chanh: Thực hiện chỉ thị của Thủ tướng Chính phủ, mọi người nằm yên ở nhà đọc truyện nhé ~ Btw trò chuyện, thúc giục tôi đăng chương mới tại chiếc page nhỏ pé xinh xẻo “Hôm nay Chanh đăng chương mới.”, link page tôi ghim ở tường nhà nhaaaaa. Loveeeee
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.