Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 6: Chương 6




Chương 6. Vạch trần âm mưu.

Hoàng cung – Từ Ninh cung.

Hoàng thái hậu ngồi trên khảm từ tốn nhấp một ngụm trà.

- Kỳ nhi, hậu cung không thể một ngày không có chủ. Ai gia thiết nghĩ tiểu thư của Hoàng tướng quân thùy mị nết na rất thích hợp làm hoàng hậu. Hoàng tướng quân cũng là trọng thần của triều đình, thanh liêm chính trực có thể tin tưởng được. Ai gia cũng muốn có tôn tử rồi - hoàng thái hậu nhìn hắn cười hiền từ.

Hắn có đôi chút bất ngờ vì chưa bao giờ mẫu hậu ép hắn phải lập hậu. Hắn chưa muốn vì chưa có nữ nhi nào khiến hắn động tâm.

- Mẫu hậu, nhi thần thiết nghĩ chuyện này chưa cấp bách. Chuyện ai làm hoàng hậu sẽ do nhi thần quyết định.

Thái hậu đặt mạnh chén trà xuống bàn tỏ vẻ vô cùng tức giận. Từ trước đến giờ bà chưa từng một lần ép buộc hoàng thượng làm điều gì, riêng lần này nhất định phải theo ý người. Thân là vua một nước phải có trách nhiệm duy trì hậu thế.

- To gan, con dám cãi lời ai gia sao. Nếu con quyết không chịu thì từ nay đừng gọi ta là mẫu hậu nữa!

- Vậy tùy ý mẫu hậu!

Hắn mặt mặt đằm đằm sát khí, buông một câu ngắn gọn rồi hồi điện Thanh Liên.

Phủ tướng quân.

- A!!!!! Sao ngứa quá vậy, Tiểu Song nhi, ngươi bỏ gì vào trà của ta.

Nàng tỏ vẻ sợ hãi vô cùng, quỳ xuống van xin, nước mắt rơi đầy ướt nhẹp cả cổ áo.

- Tiểu thư tha mạng, Song nhi không biết! Xin người tha mạng cho Song nhi.

- Chat! – nàng bị ả ta tát mạnh vào mặt - con tiện nữ này, ngươi pha trà cho ta, không phải do ngươi thì cớ sao lại ngứa thế này.

Khuôn mặt ả ta đã nổi lên những chấm nhỏ màu đỏ xen kẽ với những chấm màu đen nhìn hết sức kinh dị.

Nàng khóc ngày càng lớn khiến hạ nhân trong phủ ai cũng đến xem. "Hư, ngươi cứ chửi mắng ta đi, lão nương nhịn. Nếu không vậy thì sao ta diễn kịch thành công được chứ" nàng cười thầm. Nàng đã nhìn thấy bóng dáng Hoàng tướng quân đang bước vào từ cửa lớn. "Vở kịch chính thức bắt đầu!!!!"

Nàng bò lên ôm chân ả ta van xin. Trong cơn tức giận ả ta đá vào bụng nàng làm nàng ngã lăn ra đất. Đúng lúc cha nàng bước tới, nàng giả vờ làm rơi miếng ngọc bội trong người ra.

Hoàng tướng quân sửng sốt nhìn miếng ngọc bội có khắc chữ "Hoàng", đôi chân mày cau lại như đăm chiêu suy nghĩ một điều gì đó. Ả ta nhìn thấy Hoàng tướng quân xuất hiện trước mặt vội vàng thay đổi thái độ.

- Cha à, Song nhi ức hiếp con. Muội ấy bỏ độc vào trà hại con ngứa gãi trầy da rồi. Miếng ngọc bội rách này chắc cũng là do muội ấy ăn cắp ở đâu đó cha, người phải làm chủ cho Dương nhi.....

- Tướng quân, không phải con mà. Hu hu... - nàng cũng chẳng chịu thua ả ta.

Hoàng tướng quân chăm chú nhìn mảnh ngọc rồi hỏi ả ta.

- Dương nhi, con không biết miếng ngọc bội này sao?

Ả ta cầm miếng ngọc lên xem rồi lại quăng xuống đất.

- Cha à, đây chẳng qua là một miếng ngọc rách nát thôi sao mà con biết được chứ. Người mau đuổi con tiện nhân này ra khỏi phủ kẻo một ngày nó sẽ hại đến cha mất.

Hoàng tướng quân lắc đầu thở dài rồi quay sang hỏi nàng ánh mắt đầy trìu mến.

- Tiểu Song nhi, vì sao miếng ngọc bội này lại trong người cháu?

Nàng cười thầm, vậy là kế hoạch sắp thành công. Nàng ngước lên nhìn người trước mắt vẻ mặt uất ức. Đã đến lúc nàng nhận lại papa yêu dấu rồi.

- Hu hu, đây là miếng ngọc bội gia gia để lại cho con, người nói con phải giữ miếng ngọc này để nhận lại cha. Cha con khi xưa rời khỏi nhắn nhủ lại con lúc nào cũng phải mang miếng ngọc này bên mình.

Hoàng tướng quân ôm nàng vào lòng, vài giọt nước mắt ấm nóng rơi trên gò má nàng. Cha nàng đang khóc sao? "Cha ơi cha đừng khóc, là con gái không tốt nên mọi chuyện mới đến nước này, con xin lỗi........".

- Ngươi là ai mà dám giả làm nữ nhi của ta!

Ả ta làm vẻ mặt ngây thơ vô số tội. "Trời, đến nước này còn làm ra cái vẻ mặt đáng ghét như vậy. Ta hận! Ta hận lúc nãy không cho thêm vài gói độc vào trà nữa cho ngươi chết tại trận luôn!".

- Cha nói gì vậy, con không hiểu....

Hoàng tướng quân cầm chặt miếng ngọc bội trong tay hướng ả ta nói lớn.

- Ngươi còn giả bộ không biết, đây là miếng ngọc bội ta tặng nữ nhi của ta lúc nó tròn năm tuổi, ta đã nói với người nuôi nấng nó nhất định phải để nữ nhi luôn mang theo bên mình. Vậy mà ngươi không biết, ngươi không phải nữ nhi của ta. Nói mau, ngươi là ai.

Ả ta lúc này mới lạnh lùng buông lời đầy sát khí.

- Ta là ai ngươi có tư cách biết sao. Nếu mọi chuyện đã lộ thì ta chẳng cần gì phải giấu. Đúng! Ta không phải nữ nhi của ngươi!

- Ngươi! người đâu, bắt ả lại cho ta.

Ả ta đánh lại hết lũ hạ nhân rồi phi thân đi mất. Trước khi đi ả còn buông lời "Còn gặp lại, ha ha!".

"Hy vọng khi gặp lại dung nhan của ngươi không làm ta bị sợ chết a, với lượng thuốc ta cho ngươi dùng thì ít nhất một nửa khuôn mặt sẽ bị biến đổi. Hư! Đó là kết cục của kẻ dám động đến cha ta!".

Cuối cùng nàng đã nhận lại cha, người mà nàng yêu quý nhất trên đời. Sau khi cha trở về đã đến ngôi nhà trong rừng trúc tìm nàng và gia gia. Khi đến đó người gặp ả ta, ả nói gia gia đã chết, trước khi đi gia gia nói rằng có lỗi với cha vì không thể chăm sóc ả tốt được. Cha vì quá nóng vội nhận lại nữ nhi nên đã tin những lời ả ta nói.

- Dương nhi, phụ thân xin lỗi. Ta đã để con phải chịu uất ức rồi.

Nàng vùi đầu vào ngực cha nũng nịu như đứa trẻ mới hôm nào. Đã từ rất lâu rồi nàng chưa có cảm giác an toàn như vậy.....

Ban đêm toàn phủ tướng quân chìm trong im lặng. Nàng một thân hắc y phi thân đến thư phòng của cha. Chắc chắn bản đồ quân sự của Phong Thiên quốc được cất giữ ở đây, cả phủ tướng quân đều rất ít người canh gác riêng chỉ có nơi này là được phòng bị nghiêm ngặt. Nàng thổi vào ít mê hương khiến bọn lính canh đều lăn ra đất.

Nàng nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong. Căn phòng đơn giản chỉ có vỏn vẹn hai cái kệ sách, "Không biết cha cất bản đồ ở đâu?" Nàng bước đến cạnh cái bàn cha hay ngồi đọc sách từ từ kéo kéo hộp tủ ra. Bên trong chỉ có hai quyển binh pháp tôn tử. Nàng lật từng trang ra xem nhưng không nhận thấy có gì bất thường.

Đến khi trang cuối cùng được lật mở nàng mới phát hiện có hai trang được dính với nhau bằng một chất keo đặc biệt. "Yes, chắc chắn là ở đây rồi". Với đôi chút khéo léo nàng đã lấy ra được một tấm bản đồ cũ kỹ, trên bản đồ có vẽ tất cả những nơi bày binh của Phong Thiên quốc, nếu bản đồ này rơi vào tay kẻ xấu chắc chắn Phong Thiên quốc sẽ lâm nguy.

Nàng cất tấm bản đồ vào trong người, đặt một tấm bản đồ giả vào chỗ cũ rồi rời đi. Để không bị phát hiện nàng liền hạ mê hương cho tất cả những người trong phủ rồi lấy đi vài món đồ có giá trị khiến mọi người nghĩ rằng hôm qua phủ Hoàng tướng quân bị trộm đột nhập lấy mất hai bình hoa quý. Thậm chí bên ngoài còn có lời đồn rằng "Tên trộm này thật ngu, đến phủ Hoàng tướng quân thì có gì đáng giá để ăn cắp chứ. Thật làm mất mặt giới trộm cắp chúng ta!!!".

..........................................................................................................................................................................


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.