Anh Thư hôm nay đến đón nó đi chơi cho khuây khỏa những nổi buồn trong lòng nó. Thư đưa nó đến nơi nó thích nhất: cánh đồng hoa thường xuân. Chỉ có nơi đây nó mới thật sự thấy bình yên
- Thư à, mày biết không, đây là loài hoa tao thích nhất? – Nó nhìn Thư
- Đương nhiên biết, tao với mày chơi với nhau từ nhỏ đến lớn mà!
- Vây mày biết sao tao lại thích loài hoa này không?
- Chắc là vì mẹ mày! – Thư đoán vậy, mẹ nó cũng thích thường xuân mà
- Một phần thôi. Tao thích nó bởi vì loài hoa này sinh sôi nảy nở rất nhanh, kiên cường bất khuất vươn cao, thơi tiết khí hậu ra sao cũng sẽ sống được
- Nó giống mày không Hân? Mày bảo mày thích hoa như vậy thì mày phải học theo nó chứ. Mày không được bi quan, phải vượt qua số phận – Thư tức giận
- Tao không đủ tự tin, tao sợ nhìn Huy đau vì tao
- Nhưng mày làm vậy thì thằng Huy sẽ không đau sao?
- Thà đau ngắn còn hơn đau dài – Nó rũ rượi
- Thôi trời trở lạnh rồi, tao đưa mày về nhà kẻo bệnh lại nặng ra đấy!
Trở về căn biệt thự nhà nó. Minh Quân vừa về VN không có bạn bè gì cả nên đành chạy sang nhà nó chơi. Đúng lúc này Thư cũng đưa nó về
- Hân, em đi chơi về rồi à? – Quân cười nhẹ hỏi
- Con cũng sang chơi hả Thư! – Ba nó thấy Thư cũng mừng lắm, ông luôn coi Thư như con cái trong nhà
- Dạ! – Nó và Thư đồng thanh trả lời
- Thư, ông anh này là ai vậy? – Thư thắc mắc kề miệng hỏi nhỏ Hân
- À, giớ thiệu với mày đây là anh Minh Quân từ Úc mới về, Quân là anh họ tao. Đây là Thư bạn thân từ nhỏ của em! – Nó giới thiệu cho cả M.Quân và Thư quen biết nhau
- Chào anh! – Thư lễ phép, dù gì M.Quân cũng lớn hơn 2 tuổi mà
- Chào em! – M.Quân cũng vui vẻ chào lại
- Ba và anh nói chuyện đi, em cùng Thư lên phòng lát – Nó dẫn Thư lên phòng. Mới vừa lên hết cầu thang không được bao lâu thì nghe tiêng của Thư: “ Hân Hân, mày bị sao vậy?”
Nghe tiếng gọi Quân và ba nó vội chạy lên xem và đưa nó vào bệnh viện. Chỉ mới xuất viện 1 tuần mà bây giờ nó lại phải vào đây nữa rồi. sau một lúc chuẩn đoán, nó được đưa vào phòng hồi sức và dần dần tỉnh lại. Bác sĩ lúc này cũng vào trong phòng báo cáo bệnh tình của nó
- Bệnh bây giờ đã chuyển biến sang giai đoạn 3 rồi. Nước ta không có đủ khả năng để điều trị - bác sĩ nói
- Vậy có thể đến điều trị nơi nào? – Ông Cường căng thẳng
- Ở Anh có thể nhưng tỉ lệ sống chỉ có 10% thôi vì đây là giai đoạn nguy hiểm rồi – Bác sĩ nói rõ vấn đề
- Cảm ơn bác sĩ – ông Cường vừa dứt lời cũng là lúc bác sĩ ra khỏi phòng
- Hân, mai ta sẽ sang Anh gấp – ba nó quay sang thúc giục nó
- Ba cho con 3 ngày nữa. Con có chuyện cần giải quyết
- Ừ, giải quyết xong sẽ đi ngay
- Vâng ạ! Bây giờ ba cho con nói chuyện riêng với anh Quân và Thư 1 lát!
Nghe con đề nghị vậy, ông cũng chiều ý con, ông ra khỏi bệnh viện chuẩn bị thủ tục ra ngoài nước cho con
- Chỉ còn 3 ngày nữa thôi, chúng ta phải triển khai kế hoạch gấp – Nó đề nghị
- Mày đứng nói anh Quân cũng tham gia vụ này nha? – Thư đoán non đoán già
- Ừm, tao hỏi ý kiến Quân rồi – Nó
- Anh đồng ý ắ? – Thư quay sang hỏi Minh Quân
- Haziii, anh cũng đành bó tay với đứa em họ này thôi! – Minh Quân than thở
- Thôi, dù gì 2 người cũng đã đồng ý rồi mà! – Nó nủng nịu
- Biết rồi chị 2…
- Bây giờ vậy nha; Thư có trách nhiệm gửi những tấm ảnh đó, còn anh Quân thì em đã nói rõ cho anh biết rồi. Mọi chuyện sẽ diễn ra vào ngày cuối cùng trong 3 ngày tới, 2 ngày đầu tao muốn hạnh phúc bên cạnh Huy lần cuối!
Minh Quân và Thư sau khi bàn chuyện xong thì ra về, chỉ còn lại nó cùng với căn phòng rộng. Cô đơn và hiu quạnh chính là cảm giác lúc này của nó.
~~ Ngày đầu tiên~~
Nó lại đến trường vui vẻ cùng với khuôn mặt tựa thiên thần khiến bao người đắm đuối. Trên lớp hôm nay nó không còn châm ngôn “NGỦ” nữa, cả buổi học nó chỉ chú tâm nói chuyện với mỗi mình hắn
- Em không ngủ nữa à? – Hắn thấy nó lạ nên hỏi
- Em muốn nói chuyện với anh, ngắm thật kĩ gương mặt này của anh!
- Ngày nào chẳng được ngắm chứ? Anh biết em mê rồi mà. Kaka!
- Em thích vậy, anh cấm là em không cần nữa luôn – Nó quay mặt sang hướng khác
- Đâu có cấm bà xã đâu ^^ - Hắn cười thật hiền từ
- Mai nghĩ học đi chơi với em không? – Nó đề nghị cup học
- Sao không để chiều vậy?
- Em muốn anh dành nguyên ngày mai ở bên cạnh em
- Hôm nay em thật kì nha, nhưng không sao, đi chơi với em bao lâu cũng được
- Vâng, mai em sẽ báo thức anh dậy thiệt sớm!
Nó cùng hắn nắm chặt tay nhau dải bước trên con đường thường ngày, nó cảm thấy 1 ngày trôi qua thật ngắn ngủi làm sao. Chỉ ngày mai nữa thôi là hết rồi, nó thật muốn khóc nhưng phải gắng cầm nước mắt. Hắn không biết gì, không lo nghĩ gì, được đi bên nó là hắn hạnh phúc, vô tư thong thả huýt sáo. Phải chăng sau ngày mai, vẻ vô tư lúc này của hắn sẽ vùi sâu trong tận đáy lòng?