Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết

Chương 44: Chương 44: Em Gái




- Này Duy, rõ ràng là thằng Huy đâu bị gì đâu! Sao lại nói như vậy với Hân?

- Thì anh thích nói vậy thôi! – Duy trêu

- Thôi mà. Nói em nghe với! – Thư lung lung tay của Duy tỏ ý năn nỉ

- Đây nè! – Duy đưa điện thoại của mình cho Thư xem. Màn hình điện thoại là tin nhắn mới từ “ Huy Tửng”. Tửng là cái tên mà Anh Duy dùng để lưu số điện thoại của hắn ^^

- Đây là? – Thư hỏi

- Em đọc đi thì sẽ rõ!

- Nếu Hân có gọi hỏi gì về tao thì cứ nói tao bị tai nạn chấn thương đầu, quên hết mọi chuyện về Bảo Hân. Sẵn mày dặn luôn nhỏ Thư, chuyện này mà lộ thì hai đứa bây coi chừng tao, diễn cho tốt vào! Hãy đợi lệnh tiếp theo từ tao. Đại ca Quốc Huy! – Thư đọc to rõ từng chữ trong tin nhắn

- Đóng kịch ư? Tụi này có phải diễn viên đâu! Đại ca khỉ khô- Thư bực tức

- Thôi kệ đi em ơi. Vợ chồng mình cứ yên phận mà sống! – Duy cười đểu

- Này, ai kêu ta lấy nhà ngươi thế? – Thư chọc

- Không lấy ta thì không ai dám lấy cô nương đâu nhá!

- Thì bổn cô nương ở giá luôn! – Thư quay mặt hướng khác

Duy thừa dịp choàng tay ôm Thư vào lòng. Bao năm qua họ vẫn vậy, luôn gây gỗ trêu chọc nhau nhưng thật sự rất hạnh phúc!

>

Biệt thự riêng của hắn:

- Anh yêu ơi! - một cô gái khoảng 19 tuổi gọi Quốc Huy

- Anh nè, em yêu lại tới chơi đó hả? – Hắn vui vẻ đón tiếp cô gái

- Nè anh, nấu em ăn cái gì đi! – Cô gái nủng nịu

- Rồi rồi, mì gói! – Hắn xuống bếp và một lúc sau mang lên một bát mì nóng hổi

- Wow… Level lên cấp nhỉ? – Cô trêu và lấy đũa ăn một cách ngon lành

- Ăn đi rồi anh nhờ một chuyện! – Hắn nháy mắt

- Tưởng được ăn chùa chứ ai ngờ có điều kiện, chán anh!

Cuối cùng bát mì cũng hết, hắn cùng cô gái ngồi trên ghế sofa ở phòng khách

- Anh muốn em giúp gì đây? – Cô gái vừa cầm li nước uống và nói

- Làm bạn gái anh – Hắn bình thản trả lời

- Cái gì??? – Ngụm nước trong miệng mém tí nữa phun ra

- Chịu không? – Bình tĩnh đến lạ thường

- Anh có điên không? Chúng ta là anh em đó ba! – Cô trợn mắt nhìn hắn

- Chỉ là giả vờ thôi. Vậy vậy nè […] – Hắn nói nhỏ

- Anh không sợ chị ấy bỏ anh sao?

- Không sợ, giúp không nói tiếng!

- Rồi, em sẽ giúp, hối hận ráng chịu! – Cô gật đầu

- À mà khoan. Em có bạn trai chưa? – Hắn chợt nhớ điều này quan trọng

- Đương nhiên có chứ, 5 năm rồi đó anh! Mà không sao đâu, anh ấy hiểu mà!

Cô gái ấy là em họ của hắn, tên Nguyễn Lan Anh. Tính tình dễ thương, luôn kính trọng bậc đàn anh Quốc Huy. Quốc Huy thương cô em này, trước đến giờ không có em gái nên chiều chuộng cô em họ này!

Sáng hôm sau, cả công ty cứ ngỡ là giám đốc đã quay lại Việt nên trở về là “ công ty của ngày hôm qua!”. Nhưng ai ngờ chuyến này giám đốc không chịu về Việt Nam, vẫn đi làm bình thường, điều này khiến nhân viên thấy rất lạ, lúc nào cũng 3 ngày là giám đốc sẽ quay về mà!

- Sao giám đốc còn ở đây ta?

- Lạ quá!

- Hay vì kết nhỏ nào rồi nhỉ?

-…

Nhân viên thừa dịp nghi vấn này nọ và đương nhiên không để lọt vào tai giám đốc được!

- Hân này, giám đốc chưa về Việt luôn đấy! – Chị Hương nhắc nó

Lúc trước nó không để ý đến anh giám đốc đi hay ở lại, nhưng sau khi biết là Quốc Huy thì mọi chuyện đã khác hơn:

- Vậy hả chị? Thế giám đốc ở lại bao lâu?

- Chị cũng không biết. Mà sao quan tâm thế? Tương tư chàng rồi à? – Chị Hương cười

- Em chỉ hơi tò mò thôi! – Nó biện minh cho bản thân

Nhắc đến chị Hương mới nhớ, bây giờ chị đã giữ chức quản lí, còn phó quản lí thì vào tay nó. Cô quản lí trước kia sau chuyện hôm đó đã chính thức ra đi khỏi công ty này!

- Quản lí ạ! Hôm nay chị phải khao anh em một chầu thôi! – Cả phòng ngoại giao nhốn nháo

- Thôi được rồi! Hẹn mấy cô chú 7h tối tại “ Đất Việt” nha. Ở đây có thức ăn Việt ngon lắm!

- À mà Hân nè, mời thêm giám đốc đi, cũng nhờ có em với giám đốc mà chị lên chức này! – chị Hương nháy mắt

- Em mời á? – Nó giật mình

- Chứ ai vào đây nữa? – Bây giờ cả phòng hùa theo

Không khí đang vui nhộn thì mọi ánh mắt tập trung về một cô gái trẻ đang tiến về phòng giám đốc. Cô gái ăn mặc khá giản dị nhưng rất hợp thời trang hiện nay. Nhìn cũng khá trẻ, cỡ tầm 19, 20 tuổi! Mọi nghi vấn dồn dập, vì trước giờ không cô gái nào tự tiện vào phòng làm việc của giám đốc như vậy

- Này Hân, đến mời giám đốc đi! – Mấy anh chị trong phòng đều nhắc nó, dường như luôn muốn ghép nó với Quốc Huy

Nó gật đầu và buồn bã đi. Đúng là nó đang ghen với cô gái lúc nảy!

“ Cũng đúng thôi, 3 năm rồi anh ấy chắc có bạn gái rồi!” – Nó suy nghĩ và lấy gương mặt bình tĩnh nhất để đối mặt với hắn

“ Cốc…Cốc” – Nó gõ cửa phòng

- Ai? – Hắn từ trong hỏi vọng ra ngoài

- Tôi, Phạm Ngọc Hân!

Bên trong phòng:

- Này, chị dâu tương lai đấy, chuẩn bị đi! – Hắn nói nhỏ chỉ cho Lan Anh nghe được. Lan Anh cũng nháy mắt đồng ý

- Vào đi! – Hắn cho phép nó vào

Nó vừa mở cửa bước vào trong thì cảnh tượng trước mắt khiến nó giật mình, vẻ bình tĩnh chuẩn bị trước đã bay đâu mất! Cô gái lúc nảy đang ngồi trên chân hắn, được vòng tay hắn ôm trọn, bốn mắt nhìn nhau đầy thân thương

- Xin lỗi làm phiền – Nó cúi mặt chào

- Có chuyện gì không? – Hắn vờ như không nhìn nó nhưng thỉnh thoảng cũng liếc trộm xem biểu hiện nó thế nào

- Bên phòng tôi tính mời giám đốc 7h tới nay tại “ Đất Việt” làm bữa tiếc, không biết anh có đi? – Nó vẫn cúi mặt buồn để không nhìn thấy cảnh hắn bên cạnh người khác

- Được, đương nhiên tôi đi! – Hắn gật đầu, không khó để hắn biết được tâm trạng buồn của nó lúc này

- Vậy xin phép ra ngoài!

- Ừ! – Sau câu nói của hắn, nó mang tâm trạng nặng nề ra khỏi phòng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.