Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết

Chương 36: Chương 36: Phẩu Thuật




>Ca mổ vẫn còn đang diễn ra trong phòng kín. Ánh đèn soi sáng cả căn phòng

- Take Drag ( lấy kéo)

- Measuring heart rate ( Đo nhịp tim)

-…

Bác sĩ trực tiếp thực hiện ca phẫu thuật đang tập trung cực kì cao độ. Nó nằm đấy vẫn đang trong cơn hôn mê

- Doctor, heart rate is decreasing ( bác sĩ, nhịp tim đang giảm)

Một câu nói ngay lúc này thật sự khiến ai nấy đều rất lo lắng. Mảy may nó mà xảy ra chuyện gì không biết bệnh viện này sẽ như thế nào? Mọi hoạt động cứu chữa cho nhịp tim ổn định vẫn gấp rút diễn ra nhưng đều vô nghĩa, nhịp tim ấy đang ngày càng giảm xuống, giảm xuống

Trong cơn hôn mê, nó gặp một chuyện kì lạ…

Nó lạc vào một thế giới huyền diệu: cỏ xanh bạt ngàn, hoa thơm tỏa sắc, trời xanh mây quang, những đàn bướm xinh xắn đang dập dìu đùa giỡn với gió…

- Mẹ à! Con nhớ mẹ lắm! – Nó chạy đến ôm một người phụ nữ mà nó hằng đêm mong nhớ, đó chính là mẹ nó. Mẹ nó ôm chặt lấy nó, tình mẫu tử thiêng liêng ấy như được sống lại mãnh liệt

- Mẹ, còn người này là? – Nó chỉ vào người phụ nữ với gương mặt phúc hậu, đôi mắt cũng buồn thẳm tựa nó đang bên cạnh mẹ

- Bác là mẹ của Quốc Huy. Thì ra người làm thằng nhóc đó thay đổi chính là con – Bà ấy nở nụ cười ấm áp

- Bác ấy chính là bạn thân, rất thân của mẹ. Hai bà già này mong được làm sui từ lúc 2 đứa lọt lòng cơ, nhưng không ngờ lại là sự thật, chỉ tiếc 2 bà không thấy được thôi! – Mẹ nó nhìn mẹ hắn cười hiền từ

- Kết thúc rồi mẹ ạ, bác ạ! Huy chắc hẵn đang hận cháu lắm! – Nó nói đau buồn

- Không đâu. Huy nó hiểu tất cả rồi! – Mẹ hắn nói

- À, chẳng phải con đã lên thiên đàng rồi chứ? Sao con gặp được hai người? – Nó chuyển chủ đề

- Không con ạ. Chính lời cầu nguyện chân thành của Quốc Huy mong con bình an. Ta và mẹ con đến để dẫn con về với cuộc sống

- Nhưng mẹ ạ… Con phải xa mẹ sao, con không muốn, không muốn – Nó khóc, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt

- Con à, hãy về với hạnh phúc của con. Huy sẽ thay ta chăm sóc con, cậu ấy sẽ mang đến hạnh phúc cho con đấy con gái yêu! – Mẹ hôn vào trán nó

- Mẹ ơi, mẹ ơi – Nó gọi trong nước mắt. Mẹ nó đẩy nó ra khỏi thế giới vô thực này, để nó trở lại với thực tại…

Nhịp tim nó giờ đây đang tăng dần lên, tăng ở mức ổn định nhất. Bác sĩ cũng phải lắc đầu vì sự thay đổi khó tin này. Trong lúc nhịp tim đang gần đến con số 0, bác sĩ nghĩ là đã hết hy vọng, tính buông xuôi nhưng không ngờ kì tích lại xuất hiện. Trưởng khoa thực hiện ca phẩu thuật nhìn gương mặt ấy, đẹp thì đẹp thật, lạnh cũng có. Gương mặt này, 2 hàng nước mắt khẽ rơi xuống. Phải chăng có 1 nghị lực nào đó đã làm thay đổi tình huống oái ăm lúc này. Nhìn cô gái trên bàn phẩu thuật, vị bác sĩ già khẽ nhói lòng, ông nhớ đến con gái của ông, cũng trạc tuổi nó, nhưng con bé đã mãi ra đi trong vụ tai nạn 5 năm về trước. Vị bác sĩ này thấu rõ thế nào là nổi đau mất con gái, ông phải cố gắng hết sức mình để cứu được mạng sống của nó…

Các bác sĩ, y tá thấy tình hình khá hơn nên hết sức ra tay cứu chữa. Cuối cùng cũng đã…XONG

“ Ting” – Tiếng đèn báo hiệu ca phẩu thuật kết thúc. Bác sĩ bước ra với vẻ mặt có vẻ hơi buồn ( đang nhớ về con gái ắ ^^) . Ông tháo chiếc khẩu trang y tế trên mặt xuống

[ Đoạn nói chuyện này dịch sang Tiếng Việt nhé!]

- Bác sĩ, cuộc phẫu thuật thành công không? – Ông Cường hoảng hốt hỏi

Sau câu hỏi khẩn trương của ba nó, kết quả nhận được chỉ là cái lắc đầu của người bác sĩ.

Tuy bác sĩ chưa mở miệng nói 1 lời nào nhưng… ông Cường đã ngồi thẩn thờ xuống sàn, giọt nước mắt bỗng dưng rơi trên gò má. Bác sĩ thấy kì lạ, tự nhiên sao lại “mít ướt” thế kia

- Sao ông lại khóc, quái lạ - Bác sĩ thờ thẩn

Ông Cường im lặng, cứ thế vẫn đau khổ

- Không sao đâu mà, đừng buồn nữa – Bác sĩ già ấy an ủi

- Đừng an ủi tôi, con gái tôi có chuyện sao vui được chứ?

- Ủa, ông nhà có 2 cô con gái ư? Sao tôi chưa nghe qua thế nhỉ? – Bác sĩ ngây ngô hỏi

- Bảo Hân, người được ông phẫu thuật đó, chứ đâu ra con gái nữa

- Con bé có sao đâu

Nghe lời nói, ông Cường bật đứng dậy

- Chẳng phải phẩu thuật thất bại sao?

- Lỗ tai nào của ông nghe nói phẩu thuật thất bại thế? Thành công mĩ mãn ấy chứ, con bé cũng đã qua cơn nguy hiểm – câu nói này khiến ba nó mừng quýnh

- Vậy sao lúc nảy ông lắc đầu?

- À, tôi lắc đầu vì không hiểu nổi cô gái này. Nhịp tim giảm đột ngột tăng, hôn mê mà vẫn còn khóc! – Bác sĩ lắc đầu

Đúng lúc này, y tá đẩy nó vào phòng hồi sức, nhìn gương mặt xanh xao lúc này của nó mà ông Cường đau lòng. Đứa con gái ông cưng như cưng trứng sao lại ra như vậy…

- Tuy đã ổn nhưng vẫn phải theo dõi một thời gian xem có để lại di chứng hay không? – Bác sĩ nói vỗ vai ông rời đi. Vị bác sĩ này biết ông Cường đang rất vui, vui vì con gái bình an, ước gì con gái ông cũng bình an sống với ông đến bây giờ thì tốt biết mấy!!

Ba nó cũng yên tâm rồi. Cũng may là rủi ro xấu nhất đã không đến với đứa con thiên thần của ông. Ông Cường ngước nhìn trời nghĩ thầm: “ Mẹ nó à, ơn bà phù hộ nó!” – Ông Cường cười dịu dàng và ra ngoài mua ít thức ăn chờ nó tỉnh dậy. Nói thật thì ba nó rất ít cười, ngoài thời gian ở bên nó thì trong công việc làm ăn ông đều giữ cho mình sự tỉnh táo cao độ, sự nghiêm túc hiếm hoi, không để mình phạm sai lầm đáng tiếc chỉ vì sơ suất nhỏ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.