Bảy giờ sáng ngày ba mươi tháng sáu, tất cả học sinh lớp mười của trường THPT Chuyên Khoa học - Tự nhiên và sinh viên năm nhất, khoá 2018 - 2022 của trường Đại học Ngoại ngữ tập trung tại một trường quân sự của thành phố H.
Outfit hôm nay của Linh là quần jean xanh nhạt, áo thun trắng cộng với áo sơ mi kẻ caro sáng màu khoác bên ngoài và đôi sneaker caro đen trắng. Phụ kiện đi kèm chỉ có một chiếc thắt lưng vải đen to bản và đồng hồ dây da đen.
Khiêm thì đơn giản hơn chút, chỉ có quần tây đen, áo sơ mi trắng kèm cà vạt đen bản nhỏ, sneaker đen và đồng hồ bạc.
“Trường mình có cực phẩm như thế này mà sao tui không biết nhỉ?”
Một chị lớp Sư phạm Anh nói với cô bạn của mình.
“Hai người này tui biết. Một nam một nữ và là thủ khoa lớp mười của năm nay.”
“Một nam một nữ? Where is bạn nữ?”
Chị thấy đều là nam mà.
“Cậu da trắng là nữ, còn thanh niên da mật ong nhạt là nam. Nhìn sơ qua thì khó nhận ra chứ nhìn kỹ thì yết hầu của cậu da ngăm to hơn cậu da trắng.”
“Thế giới toàn những cú lừa. Cơ mà hai đứa cao thật đấy, chắc cũng trên mét tám chứ chẳng đùa.”
“Lại tán cậu trai kia không?”
“Không, bà không thấy hai đứa luôn dính nhau từ sáng đến giờ huh? Chẳng lẽ bà không cảm nhận được sát khí của bé xinh trai kia?”
“Cứ liều mạng xem sao.”
“Thôi bà, tui cần mạng sống chứ không cần trai, thế nhé.”
Hai người luôn thu hút ánh nhìn của mọi người ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào. Cơ mà trên đầu Linh vừa xuất hiện ba vạch đen khi nghe đối thoại của hai người. Cái gì mà sát khí cơ chứ? Nó chỉ mới có bắn súng thật trên bia, đánh nhau với vài người thôi chứ chưa tàn sát ai hết mà. Không lẽ vì nó không thuộc cơ thể này nên vẫn còn chút âm khí?
[Chúc mừng ký chủ, cô đoán đúng rồi. Nhưng cô yên tâm, nó chỉ khiến người trẻ tuổi sợ hãi khi ở gần ký chủ thôi chứ không gây hại đến bọn họ.]
Bảy giờ ba mươi, các lớp bắt đầu xếp hàng. Có mười hai lớp Đại học và mười lăm lớp mười, ngoài cùng bên trái là lớp Sư phạm Anh và đứng cuối bên phải là lớp 10A3 Tin.
Xếp hàng xong thì lớp trưởng lên kiểm tra sỉ số. Ngoại trừ những trường hợp vắng vì đã tham gia học quân sự thì đều đủ hết.
“Bây giờ tôi sẽ xếp phòng, từ nữ đến nam trừ các thành viên quản lý lớp. Đọc đến tên anh chị nào thì anh chị ấy tự động xách vali đi ra khỏi hàng và vào phòng. Mọi người nghe rõ chưa?”
“Rõ, thưa thầy.”
Thầy đọc từ trái qua phải, lớp của Linh đứng thứ mười chín, bên cạnh lớp 10A3 Lý.
Sau khi phân phòng cho các thành viên thì bây giờ đến lượt hai bảy lớp trưởng.
“Bên kia là nhà kho, các anh chị đi nhận phòng rồi về phân người nhận đồ. Hiểu?”
“Hiểu, thưa thầy.”
“Trương Thị Trúc Linh, phòng 307.”
Nghe đến tên mình thì Linh cũng đi nhận phòng như bao người, nhưng mà vừa bước lên thì đã bị gọi lại.
“Em là Trương Thị Trúc Linh?”
Thầy quản lý hỏi.
“Vâng ạ. Đây là thẻ căn cước của em.”
Sợ thầy không tin, nó còn lôi cả căn cước công dân ra.
“Được rồi, em đi đi.”
Phòng 307 gồm hai bốn nữ của ba lớp 10A3 Lý và 10A1, A2 Hoá. Linh thay quần áo rồi chọn ra bốn người trông khá khoẻ mạnh để đi lấy đồ với nó. Mười hai người có nhiệm vụ giặt chiếu và đồng phục, Linh và mười một người còn lại thì tổng vệ sinh phòng ở.
Trước tiên, bọn nó cần lấy những thứ như cây lau nhà, chổi, hốt rác, xô đựng nước, thau giặt đồ, sọt rác và khăn lau để làm vệ sinh phòng; chiếu, quần áo, giày và mũ để giặt; sau đó là đến giấy vệ sinh.
Quần áo cùng giày được lấy theo số đo mà trước đó mọi người đã chọn nên không lo mặc không vừa và mỗi phòng đều có khu giặt, phơi riêng nên không sợ bị lấy nhầm.
Tám giờ bốn mươi, sau khi trong và ngoài phòng được dọn dẹp sạch sẽ và đồ cũng đã được giặt xong, mọi người liền chọn giường cho mình.
Lần này Linh quyết định tắm gội thay đồ, đây là bộ đồ thứ ba trong buổi sáng hôm nay của nó. Một ngày ở nhà nó thay gần chục bộ nên bấy nhiêu đây không là gì cả.
“Linh đi tắm thì mang theo bông tẩy trang với nước rửa tay làm gì?”
Hiền, 10A3 Lý thấy Linh đi rồi mới dám lên tiếng.
“Rửa mặt á. Cậu ấy chỉ rửa bằng bông tẩy trang thôi chứ không dùng khăn.” - Quỳnh trả lời.
Mười phút sau, Linh về phòng với quần jogger của Adidas, áo thun đen form rộng và một bình nước suối.
Thấy Linh vào, mọi người trong phòng tự động tránh sang một bên.
“Em chào thầy.”
Linh chào thầy quản lý.
“Nặng không Linh?”
Nó là học viên nổi bật ở đây nên các thầy cô nhìn vào là nhận ra ngay.
“Còn ổn ạ.”
Tuy quãng đường từ canteen đến phòng ở khá xa nhưng vác một bình nước 20 lít thì vẫn khá nhẹ nhàng với nó.
“Ừm.”
Thấy thầy đi rồi, Linh liền phóng lên tầng hai của giường, lôi iPad và tai nghe ra học. Linh đang học tiếng Ả Rập, Hindi, Urdu, Bengal, Ba Lan, Nga, Bồ Đào Nha và Mã Lai. Vì mục đích là để đi du lịch nên nó chỉ học đến trình độ cao cấp thôi.
Tuy Linh có đeo tai nghe nhưng nó vẫn luyện đọc nên là trên đầu của hai mươi ba người còn lại đang ngập tràn dấu hỏi chấm.
“Có phải Linh học nhầm trường rồi không? Tớ thấy trường chuyên ngữ thích hợp với cậu ấy hơn á.”
Mai nói với giọng điệu đầy nghi hoặc.
Mười một giờ, tiếng còi lần đầu tiên được vang lên trong buổi sáng hôm nay.
“Tiếng gì vậy?”
“Đến giờ ăn rồi. Chạy ra tập trung nhanh lên không là bị phạt đấy.”
Linh vừa nói vừa nhảy xuống giường. Ba của Linh cũng huấn luyện nó kiểu này nên nó quá quen rồi.
Linh bắt đầu điểm danh các thành viên của lớp mình. Mười bốn, đủ rồi.
“Lớp A1 Hoá điểm danh đi!”
“Lớp 10A1 Hoá, sỉ số 14, hiện diện 14, chín nam năm nữ, báo cáo hết!”
Xong rồi thầy ra hiệu cho lớp của Linh đi đến nhà ăn trước.
Dưới sự dẫn dắt của nó, mười ba người còn lại đi rất quy củ, thậm chí khoảng cách giữa mỗi người cũng khá đều nhau.
Sau khi mua thức ăn, mấy đứa bắt đầu tìm bàn ngồi.
Mỗi bàn ăn trong nhà ăn chỉ chứa tối đa sáu người cho nên Linh và Duy tự động tách sang bàn khác.
Ít giây sau, Khiêm đến ngồi chung với hai người. Lớp của cậu ấy đều là con gái, cậu ngồi vào thì sợ bọn họ cảm thấy không được thoải mái.
Một lát sau, có ba nam sinh viên đến ngồi vào ba ghế trống.
“Chỗ trái tim của em nồng nặc tử khí, có phải em từng bị thương đến suýt c.hết không?”
Một người lớn tuổi nhất trong ba người khẽ hỏi nó. Bởi vì anh ta thấy quanh người nó có cả ánh vàng và đen đan xen nhau nhưng chỉ có nơi lồng ngực là tập trung ánh tím. Có ánh sáng vàng chứng tỏ người đó có công đức, tím chứng tỏ chủ nhân từng gặp nạn, hay nói đúng hơn là tử nạn, còn đen thì cho thấy chủ nhân vẫn chưa thoát khỏi vòng trầm luân sinh tử.
“Hỏi trắng ra như vậy thì em nghĩ là anh biết đáp án rồi chứ.”
Ý là nó từ chối trả lời.
“Nếu để bị đâm vào tim lần nữa thì không ai cứu nổi em đâu.”
Anh ta nói với Linh trước khi rời đi. Nói cũng đúng, cơ mà anh ta không biết rằng chủ nhân của cơ thể này đã chết rồi.
“Cậu là cậu ấy đúng không?”
Là tin nhắn của Khiêm.
Cậu đã nhờ người điều tra toàn bộ về Trúc Linh, kết quả hoàn toàn không giống với Trúc Linh của hiện tại. Hơn nữa theo như hồ sơ thì thời điểm mà Trúc Linh thay đổi cách ngày Hạ Linh mất không xa.
“Ừm.”
Linh hành động lộ liễu như vậy, chỉ cần người thân thực sự để ý là sẽ nhìn ra.
“Tôi biết rồi. Cậu nghỉ ngơi đi.”
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi. Cậu trốn kỹ thật đấy!
“Ông không có gì muốn hỏi tôi huh?”
“Không có.”
“Vậy ông cũng nghỉ ngơi đi.”
Một giờ chiều, tất cả các dãy được phái đi nhổ cỏ xung quanh giếng nước. Vâng, là nhổ chứ không phải cuốc.
“Thảo nào cậu nhắn tin bảo bọn tớ mang theo găng tay.”
Quỳnh nhìn đám cỏ uể oải nói.
“Cố lên, làm xong rồi tớ dẫn cả phòng đi ăn.”
Linh vừa nhổ vừa nói.
“Thật?”
Mai hỏi lại.
“Lừa các cậu làm gì?”
“Yêu lớp trưởng nhất.”
Nửa tiếng trôi qua, Linh vẫn miệt mài làm việc.
“Cậu không thấy mệt hả Linh?”
Cả ngày hôm nay bọn họ không thấy Linh nghỉ ngơi lần nào, thế nhưng vẫn chưa thấy nó có dấu hiệu mệt mỏi.
Mệt thế nào được chứ? So với công việc sau này thì bây giờ còn nhẹ nhàng chán!
“Lao động là vinh quang, cố lên!”
“Vì miếng ăn, phòng 307 cố lên!”
Phát ngôn vừa rồi của thanh niên làm cả đám bật cười.