Trình Dục Bân trong lòng bồn chồn không yên, thìa trên tay cứ xoay vòng vòng trong bát canh, mà y lại chẳng ăn uống một chút gì vào bụng.
Y thỉnh thoảng lén lút nhìn nhìn Trình Dục Thành một cái. Phát hiện trên mặt lão ba nhà mình không hề có tức giận, cũng không có vẻ gì giống đợi ăn xong sẽ 'xử' hắn sau.
“Ăn nhanh còn đến trường. Ngẩn ra đó làm cái gì?!“. Trình Dục Thành gõ đầu Trình Dục Bân một cái, sau đó buông đũa, chậm rãi đem khăn ăn lau miệng.
“Ta bây giờ đến công ty trước, hai đứa ăn đi rồi nhanh chóng trở về trường. Dục Kỳ, con trông chừng anh con, nó mà dám trốn học thì báo ngay cho ta!“.
Trình Dục Thành đứng dậy, dặn dò đôi ba câu rồi liền rời đi. Câu cuối cùng lại đặc biệt nhấn mạnh, còn không quên liếc mắt cảnh cáo Trình Dục Bân một cái.
Nhìn bóng dáng Trình Dục Thành khuất dần ở phía xa, Trình Dục Bân có chút không biết cái sự tình gì đang diễn ra. Chẳng lẽ, là do y quá sợ hãi lo lắng không đâu rồi?.
“Này, tối qua...là mày đưa tao về à?!“. Trình Dục Bân suy nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy chuyện này có chút là lạ. Y đá đá chân ghế Trình Dục Kỳ đang ngồi, đè thấp thanh âm hỏi một câu.
Trình Dục Kỳ đang vùi đầu ăn sáng không khỏi ngẩn đầu dậy, chỉ là hắn cũng không có đáp lời, mà là khẽ gật đầu một cái.
“Sao mày biết tao ở đó mà đến? Chẳng lẽ...mày theo dõi tao???!“. Trình Dục Bân khuôn mặt trong phút chốc liền tràn ngập cảnh giác, hướng Trình Dục Kỳ bày ra địch ý.
“Không phải!“. Trình Dục Kỳ buông đũa, hắn trả lời rất bình tĩnh, cũng không có quá khích chối quanh nói nhiều sai nhiều. Điều này khiến Trình Dục Bân cũng hoài nghi mình hình như lại suy đoán sai rồi.
“Vậy tại sao mày lại ở đó? Hay là....mày cũng trốn khỏi kí túc xá đến đó mua vui đúng không?!“. Trình Dục Bân giống như bừng tỉnh đại ngộ, âm giọng kéo dài. Nụ cười trên mặt cũng toát lên vẻ gian manh, lông mày nhướn lên ra vẻ bản thân đã tỏ tường tất cả.
Y trước kia còn tưởng Trình Dục Kỳ không phải đàn ông, còn nếu không thì chắc chỗ kia cũng bị liệt hay là yếu sinh lý gì đó rồi. Chỉ là không ngờ tới, hôm nay y lại biết được một bí mật động trời thế này, cho nên hưng phấn đến không chịu được.
Như vậy xem ra, y cũng đã nắm được thóp của Trình Dục Kỳ rồi. Con người mà, đâu ai hoàn hảo được chứ. Ít nhiều gì cũng phải có tật xấu, chỉ là hắn che giấu quá tốt, cho nên đến tận bây giờ y mới nhận ra mà thôi.
Trình Dục Kỳ vốn còn đang định nói 'không phải như vậy', chỉ là, nhìn đến vẻ mặt hưng phấn, tràn ngập tinh thần nhiệt khí kia của Trình Dục Bân, hắn lại đem lợi định nói nuốt trở ngược vào trong.
Thôi, y hiểu lầm cũng được. Chỉ cần y vui vẻ, hắn đều tự nguyện chấp nhận hết thảy.
Chỉ là không ngờ tới, thái độ của Trình Dục Bân sau khi thấy hắn 'cam chịu nhận tội' lại ngoài dự đoán của hắn.
Y thế mà kéo ghế ngồi sát lại bên cạnh hắn, tay câu lấy vai hắn, đầu cũng ghé sát lại, ở ngay bên tai hắn mà thì thầm.
“Nếu đã như vậy, thì từ nay có cuộc vui nào anh cũng sẽ rủ mày đi cùng. Chỉ cần mày hứa với anh sẽ không mách lẻo với lão ba, vậy thì từ nay chúng ta chính là anh em tốt! Thế nào?“.
Trình Dục Bân hoàn toàn không nhìn ra động tác của mình như thế nào ám muội, cũng không nhìn ra hai bên tai Trình Dục Kỳ trong phút chốc mà đỏ bừng bừng.
Trước đó y đối xử với Trình Dục Kỳ lạnh nhạt, thậm chí sinh ra thù ghét như vậy, một phần chính là vì hắn quá hoàn hảo.
Đã thế còn chính là hình mẫu 'con nhà người ta' chính hiệu. Đẹp trai học giỏi, không rượu chè cũng không gái gú, ngoan ngoãn chăm chỉ lại hiểu biết sâu rộng.
Từ nhỏ y đã bị đem ra so sánh với hắn không biết bao nhiêu lần, dù chỉ là bàn tán sau lưng, nhưng cũng đã đủ khiến y không thoải mái. Cho nên chính vì vậy mà trong thâm tâm y, Trình Dục Kỳ càng tỏa sáng bao nhiêu, y liền lu mờ đi bấy nhiêu.
Nhưng mà bây giờ lại khác, y đã phát hiện ra cái 'tật xấu không thể nói ra' của Trình Dục Kỳ. Một người quá mức hoàng mỹ, không khỏi khiến người ta sinh ra tư tâm, muốn phá hoại, muốn kéo người nọ xuống bùn lầy.
Trình Dục Bân đã ở trong vũng lầy sa đọa, cho nên y cũng muốn đem Trình Dục Kỳ kéo theo. Tốt nhất là đem hai người bọn họ cột chặt lại, cùng nhau chơi bời, cùng nhau hư hỏng. Có như vậy, sẽ chẳng ai đem y cùng hắn ra so sánh nữa cả.
“Được“. Trình Dục Kỳ trước lời nói đầy tính oanh tạc của Trình Dục Bân, trong phút chốc liền ngẩn ra. Sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần, gật đầu đáp ứng.
Mặc dù ghét những nơi ồn ào hỗn tạp, nhưng lần này, đây lại chính là cơ hội có một không hai của hắn. Hắn không ngờ, vì một cái hiểu lầm nhỏ như vậy lại có thể khiến thái độ Trình Dục Bân đối với mình xoay chuyển nhanh như vậy.
Từ nay, mọi cuộc vui của Trình Dục Bân đều sẽ có mặt hắn. Cũng đồng nghĩa với việc, hắn có thể đồng hành ở bên cậu mọi lúc mọi nơi. Không những mỗi ngày đều ở chung phòng kí túc xá, mà đến cả lúc đi chơi thư giãn, hắn cũng sẽ có thể bồi ở bên cạnh y.
Cũng đồng nghĩa với việc, hắn có thể gián tiếp hoặc trực tiếp ngăn cản Trình Dục Bân đi tìm bạn 'tình một đêm'. Cũng có thể giám sát bên cạnh, tránh cho y thân mật quá mức với người khác.
Trình Dục Bân quá mức đào hoa, trình độ tán gái tán trai cũng đã đạt đến thượng thừa. Hắn không ở bên canh giữ, nói không chừng liền vĩnh viễn vuột mất y.
Cho nên, cố gắng chịu nhẫn nhịn vào những nơi ồn ào hỗn tạp một chút, nhưng cái hắn nhận được, lại chính là niềm tin cùng sự tín nhiệm của Trình Dục Bân. Từ đó từng bước một xâm nhập vào cuộc sống của y, khiến y nảy sinh tình cảm với hắn.
“Hảo! Chúng ta chính là anh em tốt~!“. Trình Dục Bân nghe hắn đáp ứng liền cười rộ lên. Tay khoác ở trên vai hắn vỗ bồm bộp, thể hiện rõ y của hiện tại đang vui sướng cùng đắc chí như thế nào.