Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 66: Chương 66: Bắt




Trình Dục Bân thông qua Trình Dục Thành biết được ngày mà Trình Dục Kỳ đi công tác trở về. Cho nên hôm nay, sau ngần ấy thời gian tự mình suy ngẫm, tự ngộ ra vấn đề, Trình Dục Bân quyết định cùng hắn làm lành, nối lại đoạn tơ duyên định mệnh kia.

Hôm nay Trình Dục Bân dậy thực sớm, cả người đều chăm chút tỉ mỉ, tự tay mua một bó hoa tươi, sau đó lái xe ra tận sân bay đón Trình Dục Kỳ.

Sau một khoảng thời gian chờ đợi, y rốt cục nhìn thấy được Trình Dục Kỳ. Hắn cả người vest đen, tay kéo vali, bên trái là trợ lí, bên phải là? Khoan đã, người đó là ai? Tại sao y lại chưa từng gặp qua?.

Đi bên cạnh Trình Dục Bân là một cậu thiếu niên môi hồng răng trắng, khuôn nặt nhỏ nhắn tinh xảo, vóc người không cao lắm, nhưng tổng thể thì chính là kiểu tiểu bạch thỏ mềm mềm đáng yêu.

Vừa mới rồi còn muốn chạy thật nhanh tới ôm lấy Trình Dục Kỳ, đem bó hoa mình đặc biệt mua tới để tặng hắn. Chỉ là giờ phút này, bước chân của Trình Dục Bân không khỏi khựng lại. Giữa dòng người tấp nập, y chậm rãi lùi bước, bị dòng người phía trước khuất lấp không còn bóng dáng.

Trình Dục Bân lòng tự trọng vốn dĩ rất cao, hơn nữa y vốn dĩ đã quen muốn gì có đó, trong các mối quan hệ, đa số đều là người kia tỏ tình trước rồi họ mới qua lại với nhau.

Hiện tại, khi đối diện với người từng thích mình, mà bên cạnh người ta còn xuất hiện thêm một 'tình mới', y nhất thời không biết nên đối diện như thế nào.

Nếu lỡ, hai người họ thật sự là người yêu của nhau, nếu hiện tại y đột ngột xông ra ôm người ta, còn tặng hoa, này thử hỏi có bao nhiêu mất mặt đây? Y không muốn làm kẻ thứ ba xen ngang vào tình cảm giữa người khác.

Trình Dục Bân siết chặt bó hoa trong tay, sau đó cười gượng một tiếng. Đúng như lời ba y đã nói, bây giờ mới thấy hối hận, có phải đã muộn rồi hay không? Là do y chính tay hủy hoại hạnh phúc của đời mình, cho nên hết thảy đều do một mình y nhận lãnh, trách ai được chứ?.

...

Trình Dục Bân sau khi nốc hết mấy chai rượu, y lúc này mới loạng choạng đi đến bãi đậu xe. Thời điểm đã quá nửa đêm, cho nên cũng không có bao nhiêu người qua lại. Bóng dáng y xiêu xiêu vẹo vẹo, khó khăng lắm mới tìm ra được xe của mình.

Chỉ là còn chưa kịp mở cửa xe, phía sau gáy liền truyền tới một trận đau đớn, đầu óc y choáng váng, sau đó thì mất đi ý thức.

Lúc này, tên áo đen trùm kín mặt kia buông xuống gậy gỗ, nhìn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có người, hắn liền ngay lập tức vác Trình Dục Bân lên vai, mang tới chiếc xe đỗ ở gần đó rồi nhanh chóng rời đi.

Chiếc xe dừng lại tại một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại thành. Đợi đến khi Trình Dục Bân tỉnh dậy liền đã phát hiện bản thân đang bị trói trên ghế, miệng bị bịt kín bằng băng dính, hai tay và hai chân bị trói chặt vào ghế, hai mắt cũng bị che khuất bằng vải đen.

Trình Dục Bân trong lòng hoảng sợ, y vội vàng cựa quậy, nhưng mà dây thừng buột quá chặt, cọ đến rách da cũng chẳng hề buông lỏng được chút nào.

Đúng là trong lòng nặng nề thì cũng sẽ liên tiếp gặp phải vận rủi, Trình Dục Bân buông tha vùng vẫy. Y biết mình không thể thoát được, cho nên cũng không cần phải tốn công vô ích làm gì.

Dường như nghe được động tĩnh của y, cửa lúc này đột nhiên bị đẩy ra, bước vào là hai tên lưng hùm vai gấu.

Trình Dục Bân hoảng sợ, rụt người về sau, chỉ là cũng vô dụng. Một tên trong đó bước tới, đem bịt mắt màu đen trên mắt y kéo xuống.

Trời bên ngoài có lẽ đã sáng, nhưng chỗ này lại tối tăm không thấy mặt trời, lại còn bốc lên mùi ẩm mốc đặc trưng của phòng cũ. Trong bóng tối, Trình Dục Bân lờ mờ nhìn thấy hai tên cao lớn canh giữ ở hai bên trái phải của y.

Phía cửa lúc này lại xuất hiện thêm một bóng người nữa, vóc người này thật sự rất quen thuộc, quen thuộc đến không khỏi khiến Trình Dục Bân lạnh cả gáy.

Mặc dù nơi này tối như vậy, nhưng nhìn sườn mặt cùng ngũ quan kia, y chắc chắn mình sẽ không nhìn lầm. Hơn nữa, chỉ có một mình hắn mới có đủ động cơ để làm ra loại chuyện như vậy.

“Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau rồi này“. Ninh Quân Vũ ngoài cười nhưng trong không cười, đối mặt với con trai của kẻ đã làm cả gia tộc của mình suy vong, cho dù có yêu thích tới đâu cũng sẽ không thể bình thản mà đối mặt.

Ninh Quân Vũ ra hiệu cho hai tên kia ra ngoài, sau khi cửa đóng lại, hắn lúc này mới bước lại, ngồi xổm ở đối diện Trình Dục Bân, đem băng dính trên miệng y kéo xuống.

“Tại sao lại không buông tha cho tao? Tao rốt cục đã chọc tới mày khi nào? Vì cái gì lần nào cũng muồn gây khó dễ cho tao?!“. Trình Dục Bân sau khi được nói liền nhịn không được gào lên. Uất ức trong lòng không có chỗ để trút ra, giờ phút này liền đổ lên đầu của Ninh Quân Vũ.

“Ban đầu vốn dĩ tôi chỉ bị thu hút bởi vẻ bề ngoài của em mà thôi, nhưng mà càng tiếp xúc, càng cảm thấy thú vị. Chỉ là tới giờ phút hiện tại, em thì quả thật chưa chọc đến tôi, nhưng ba em và cái tên Trình Dục Kỳ kia thì đã làm không ít lần.

Ồ, có lẽ bọn họ không nói với em nhỉ? Đúng là em được bảo bọc tốt thật đấy, nhưng mà, Ninh gia của tôi bị hủy trong tay của Trình gia em, đây là sự thật!“.

Ninh Quân Vũ nói đoạn đầu còn mang vẻ trêu chọc, nhưng khi nhắc tới Ninh gia, giọng nói hắn rõ ràng lạnh đi rất nhiều.

Trình Dục Bân nghe xong, y chỉ mím môi không nói lời nào. Thì ra chuyện mà y không biết vẫn còn nhiều lắm, nhưng mà với cách làm việc của ba y, làm được loại chuyện này cũng không phải quá khó khăng.

“Sao vậy? Tại sao không trả lời?“. Ninh Quân Vũ có chút không vui, hắn siết lấy cằm của Trình Dục Bân, ép y ngẩng mặt lên đối diện với tầm mắt của mình. Chỉ là, mặc dù Trình Dục Bân vùng vẫy quay mặt sang nơi khác, nhưng hắn vẫn rõ ràng thấy được ánh nước lấp lánh nơi khóe mắt của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.