Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 30: Chương 30: Bỏng




“Ôi, cậu tỉnh rồi à? Vậy nhanh ra bàn ngồi đi, tôi rửa xong rau rồi sẽ bưng cháo ra ngay!“. Lâm Linh lúc này đang rửa ít rau xanh, vừa quay đầu liền thấy Trình Dục Bân đã đứng ở đấy từ khi nào. Y không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng thúc giục hắn ra phòng ăn chờ.

Dù sao cũng không cần Trình Dục Bân giúp cái gì, hơn nữa với kinh nghiệm ngày hôm qua, Lâm Linh cũng chẳng mong một đại thiếu gia như y làm ra việc gì nên hồn. Vì thế dứt khoát bảo y ngồi chờ, quả thực là Lâm Linh cũng không dám nhờ vả người này.

“Sao như thế được? Để tôi phụ cậu một tay!“. Lâm Linh nghĩ như vậy, nhưng Trình Dục Bân nào sẽ để y phục vụ tân nơi cho mình như thế? Đây chẳng phải là thời cơ để xúc tiến tình cảm hay sao? Trình Dục Bân nào sẽ dễ dàng bỏ qua cơ hội này?!.

Vừa nói dứt câu, Trình Dục Bân đã hăng hái xắn tay áo, soạn ra bát cùng thìa, sau đó lại tắt bếp, tay chân lóng ngóng đem nồi cháo nóng hôi hổi kia nhấc lên.

Nồi cũng không quá lớn, nhưng cháo bên trong có chút loãng, lại còn khá đầy. Bởi thế cho nên, với cái cách làm việc gà mờ của Trình Dục Bân, rất không ngoài ý muốn liền chạt đổ ra bên ngoài một ít.

“Cẩn thận một chút!“. Lâm Linh nhìn một màng này liền vội vàng hô lên, nhưng là cuối cùng vẫn chậm một bước.

Trên bàn tay truyền đến cảm giác bỏng rát khó chịu, hốc mắt Trình Dục Bân đỏ bừng. Nói thật, nếu không có Lâm Linh ở đây, y sớm đã hét toáng lên kêu cha gọi mẹ rồi.

Chỉ là sỉ diện lớn nhất, y rốt cục vẫn là cố giữ bản thân trấn định, ra dáng một người đàn ông mạnh mẽ đem nồi cẩn thận đặt xuống. Sau đó quay sang, cố cười gượng với Lâm Linh nói một tiếng “Tôi không sao!“.

Chỉ là, nụ cười kia so với khóc càng khó coi hơn. Lâm Linh cũng là một người khá nhạy bén, biết Trình Dục Bân vì sỉ diện đàn ông nên mới cố trấn tĩnh như vậy, cho nên vì không để y mất mặt, Lâm Linh cũng cố cười gượng một tiếng đáp trả.

“Sau này, cậu vẫn nên ít vào bếp thì hơn!“. Lâm Linh nhanh chóng đem vết bỏng của Trình Dục Bân rửa dưới vòi nước lạnh, sau đó mới dìu y ngồi xuống ghế.

“Hòm thuốc để ở đâu? Tôi đi lấy thoa cho cậu!“. Lâm Linh nhìn một vòng cũng không thấy hòm thuốc đặt ở nơi nào nên mới lên tiếng hỏi. Dù sao đây cũng không phải nhà của y, đồ vật để ở nơi nào thì vẫn nên hỏi chủ nhà thì tốt hơn.

“Tôi...cũng không biết!“. Nghe Lâm Linh hỏi, Trình Dục Bân cũng không khỏi trầm ngâm. Y gải gải đầu, có chút không xác định lên tiếng.

Dù sao chỉ mới dọn tới hôm qua, hơn nữa từ việc sắp xếp đồ vật trong nhà cho tới quét dọn đều là do một tay Trình Dục Kỳ chăm lo. Cho nên hòm thuốc đặt ở nơi nào, y làm sao mà biết được cơ chứ.

Lâm Linh nghe câu trả lời này của y, quả thực có xúc động muốn vỗ cho y một cái. Trong lòng tự nhủ không nên đánh người đang bị thương, lặp đi lặp lại câu này trong lòng, Lâm Linh mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hòa nhã.

Sau đó y đứng dậy đi tìm một vòng, cũng may Trình Dục Kỳ rất tâm lí, đặt hòm sơ cứu vết thương ở nơi dễ nhìn thấy nhất. Cho nên Lâm Linh cũng không mất quá nhiều thời gian đã tìm được.

Nhân lúc Lâm Linh đi tìm hòm thuốc, Trình Dục Bân nhịn không được đem vết bỏng đưa lên môi thổi phù phù. Rát chết đi được, bỏng chết đi được, nơi muôn bàn tay bị bỏng một mảng, da thịt của y đều đã đỏ hết cả lên.

Trình Dục Bân nhíu chặt hai hàng lông mày, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Biết vậy chớ làm, nếu y không vì sự nghiệp cưa đổ Lâm Linh, ngoan ngoãn ra ngoài ngồi chờ thì đã không xảy ra sự tình như vậy.

Trình Dục Bân hối đến cả ruột đều xanh, vết bỏng cũng theo đó mà ngày càng đau rát.

Lâm Linh rất nhanh liền quay trở lại, nhìn hòm thuốc trên tay y, Trình Dục Bân mừng suýt khóc.

Vết thương nhanh chóng đã được bôi thuốc, cảm giác mát lạnh lan tỏa nơi vết bỏng, dễ chịu đến mức Trình Dục Bân không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Có sự kiện vừa rồi, tâm tình đang lâng lâng bay bổng của Trình Dục Bân cũng trầm lắng xuống. Cho nên lúc ăn sáng cũng trầm mặc hơn nhiều.

Đem thìa cháo đến bên môi thổi thổi rồi cho vào miệng, hương vị thơm ngon lại thanh đạm này không lẫn đi đâu được. Đồng thời cũng khiến Trình Dục Bân nhận ra một điều, y nghĩ nhiều rồi.

Tuy bản thân y làm việc gì cũng không xong, nói trắng ra thì chính là vừa lười biếng vừa hậu đậu. Thế nhưng khuyết thiếu chỗ này lại bù vào chỗ khác. Y thế nhưng lại có một cái vị giác cực kì siêu phàm.

Vừa nếm vào liền biết, tay nghề kia cũng không phải là Lâm Linh đích thân nấu cho hắn. Mà là do Trình Dục Kỳ làm.

Mọi thứ cảm xúc lâng lâng, bay bổng khi nãy liền bị phát hiện này trực tiếp dập tắt. Trình Dục Bân rõ ràng thực không vui, suốt cả buổi chỉ lo ăn và ăn, cũng chẳng thèm mở miệng nói thêm tiếng nào.

Lâm Linh ngồi ở đối diện là người rõ ràng nhất cảm xúc dao động của Trình Dục Bân, nhưng để tránh rước thêm phiền phức, y vẫn là ngậm miệng không hỏi, cũng chỉ chuyên tâm ăn phần của mình.

“Thuốc giải rượu sáng sớm Dục Kỳ đã để ở trên bàn bên kia. Nếu cậu còn cảm thấy đau đầu thì uống đi. Tôi bây giờ có việc nên phải trở về ngay, tạm biệt!“. Sau khi thu dọn xong mớ bát đĩa, Lâm Linh liền nhận được tin nhắn thúc giục ở chỗ làm thêm. Vì thế y không khỏi vội vã từ biệt Trình Dục Bân.

“Đi đường cẩn thận!“. Trình Dục Bân tiễn y ra cửa, cũng vẫy tay tạm biệt y.

Cửa phòng đóng lại, Lâm Linh đi rồi, căn nhà hiện tại trống trải chỉ còn lại một mình Trình Dục Bân. Y chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy thuốc giải rượu trên tay, không khỏi thở dài cảm thán.

“Nếu như Lâm Linh tỉ mỉ, chu đáo bằng một phần vạn của Trình Dục Kỳ thì tốt rồi!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.