Trình Dục Bân vô tâm vô phế, ngủ đến tận chiều mới chịu tỉnh. Chỉ là, Trình Dục thành hiện tại cũng chưa có về nhà. Y ngồi trên giường, nghĩ nghĩ một lúc lại lấy điện thoại gọi cho Trình Dục Kỳ.
Điện thoại chỉ mới đổ chuông, đầu dây bên kia cơ hồ là bắt máy ngay lập tức. Trong thanh âm trầm ấn từ tính của Trình Dục Kỳ còn xen lẫn vài tiếng 'loạt xoạt' của giấy bút.
“Sao vậy?“. Trình Dục Bân mãi không lên tiếng, cho nên Trình Dục Kỳ lúc này dừng bút, chú ý lắng nghe y.
“Chuyện là...ừm, tôi hiện tại đang ở nhà, nhưng mà hôm nay ba không về, cho nên có chút buồn chán. Nếu được thì...tôi có thể đến công ty của cậu chơi một lúc được không?“. Trình Dục Bân nói đến ấp a ấp úng, có thể nói, đây hầu như là lần đầu tiên y chủ động gọi cho Trình Dục Kỳ.
Trình Dục Kỳ bên kia nghe y nói như vậy cũng có hơi sửng sốt, chỉ là trên môi hắn lại nhếch lên một nụ cười dịu dàng.
“Được, khi nào cậu đến thì gọi báo cho tôi một tiếng, tôi xuống đón cậu“. Trình Dục Kỳ nói xong câu này, khi ngắt máy liền nhìn thấy được vẻ mặt đầy hoang mang của thư kí đứng bên cạnh.
Nét mặt hắn rất nhanh liền thay đổi, nét dịu dàng khi nãy biến mất như một trận ảo giác thoáng qua. Trên gương mặt lại lần nữa được bao bọc bởi sự lạnh lùng, lãnh đạm.
...
Trình Dục Bân chọn một cái quần bò bó sát, phô bày trọn vẹn đôi chân thon dài. Bên trên mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác áo da màu đen, dưới chân đi một đôi bốt đen.
Trên người y có không ít khuyên, trên tay cùng cổ đeo một ít phụ kiện nho nhỏ. Y chọn bừa một chiếc xe thể thao rồi lái ra ngoài.
Khoảng hai mươi phút liền tới nơi, trước mặt y chính là công ty thuộc quyền sở hữu của Trình Dục Kỳ.
Trình Dục Bân vừa bước vào đã thu hút không ít ánh nhìn tò mò của mọi người, một ít nhân viên nữ còn lén lút chụp trộm y.
Sau khi nhận được điện thoại của Trình Dục Bân, Trỉnh Dục Kỳ buông xuống công việc trên tay, từ tầng cao nhất xuống tận sảnh công ty để đón y.
Nhân viên công ty nhìn thấy hắn liền rối rít cúi chào, trong lòng còn không ngừng phỏng đoán vị này hôm nay giờ này sao lại xuống tận đây làm gì?.
Chỉ là, rất nhanh bọn họ đã tìm được câu trả lời cho mình. Chỉ thấy, tổng tài của bọn họ gương mặt rõ dịu dàng ôn nhu, đi nhanh đến trước mặt vị thanh niên xinh đẹp kia. Cả hai cứ thế đi cùng nhau, cử chỉ xem ra còn rất thân mật.
“Tôi...tôi nhìn lầm rồi sao? Có phải tôi bị hoa mắt rồi không? Tôi hình như thấy tổng tài của chúng ta...cười?!!!“. Nhân viên A cảm thấy tam quan chính mình đổ nát rồi.
“Cô không bị hoa mắt đâu, mọi người ở đây đều thấy được cùng một cảnh tượng mà!!“. Nhân viên B nhanh chóng nói xen vào.
“Cô nói xem, rốt cuộc người nọ là ai a~?!“. Nhân viên C cũng hóng hớt chen mồm vào.
“Còn có thể là ai được chứ? Chính là 'phu nhân' tương lai của chúng ta chứ còn gì nữa?!!!“. Nhân viên B không cần suy nghĩ đã phán một câu xanh rờn, mọi người xung quanh cũng cùng chung một quan điểm.
“Đúng là con người có tình yêu vào liền khác hẳn mà! Ôi tình yêu~, tôi đột nhiên cũng muốn yêu đương a~~“. Cả một đám nhân viên đồng loạt cảm thán.
...
Trình Dục Kỳ đích thân dẫn Trình Dục Bân đi tham quan một vòng công ty, sau đó mới mang y đến văn phòng làm việc của mình. Thư kí mang cà phê vào cho bọn họ rồi rất thức thời lui ra ngoài.
Trình Dục Bân nhìn đông ngó tây, tuy rằng ba y là chủ của một công ty lớn như vậy, nhưng mà bản thân y lại rất ít khi đến công ty.
Lúc nhỏ y luôn cho rằng nơi đây buồn chán, tẻ nhạt, không có gì thú vị. Hơn nữa ba y mỗi lần đều cứ luôn vùi đầu vào công việc, chẳng thèm chơi với y.
Vì thế cho nên số lần Trình Dục Bân đặt chân đến công ty có thể đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ là hôm nay y nổi hứng muốn xem Trình Dục Kỳ làm việc ở nơi như thế nào nên mới đến đây mà thôi.
Phòng làm việc của Trình Dục Kỳ trang trí rất đơn giản, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn gàng. Phảng phất hơi thở của những người khiêm tốn nhưng ẩn giấu sự giàu có cùng thanh lịch.
Nhiều lúc Trình Dục Bân còn nghĩ, có phải hay không Trình Dục Kỳ mắc bệnh sạch sẽ. Ở nhà hay trong phòng đều được hắn dọn dẹp lau chùi đến sáng bóng, bây giờ ở phòng làm việc cũng chẳng kém cạnh chút nào.
“Cậu ngồi đây đợi tôi một lát, tôi xử lí xong chút việc còn lại rồi chúng ta đi ăn“. Trình Dục Kỳ nói xong liền quay trở lại bàn làm việc, chỉ là tiến độ nhanh hơn ban nãy rất nhiều, dường như là sợ Trình Dục Bân bị đói.
“Cứ từ từ mà làm, hiện tại cũng không đói lắm. Tôi đợi được!“. Trình Dục Bân chậm rãi nhấm nháp một ngụm cà phê.
Nhìn Trình Dục Kỳ xử lí hết văn kiện này tới văn kiện khác, Trình Dục Bân cũng không khỏi nhíu mày. Áp lực công việc lớn như vậy, không biết làm thế nào hắn có thể chịu đựng được.
Nhưng mà, sau này nếu ba giao công ty lại cho y quản lí, nói không chừng y còn chật vật hơn hắn bây giờ rất nhiều. Nghĩ tới đây, Trình Dục Bân đã có hơi chùn bước.
Trình Dục Kỳ tiếp quản công ty đã vài tháng, mặc dù đã sớm quen với cơ chế cùng lượng công việc hằng ngày. Chỉ là, công ty này không phải nhỏ, hơn nữa công ty còn đang hoàn thành một dự án lớn, cho nên công việc mới nhiều ra như vậy.
Qua vài tháng nữa khi dự án hoàn thành, có lẽ Trình Dục Kỳ mới được thở phào một hơi.