Bị Trình Dục Bân tránh đi, Trình Dục Kỳ cũng không ngoài ý muốn. Nếu y thật sự để hắn hôn thì đây mới là chuyện lạ, chỉ là, hắn cũng không phải thật sự định hôn y.
Nhân lúc Trình Dục Bân còn đang bối rối nghĩ vẩn vơ, môi Trình Dục Kỳ liền đột ngột chuyển hướng. Sau đó chuẩn xác rơi trên xương quai xanh của y, mút mạnh.
Trình Dục Bân chỉ cảm thấy một trận đau nhói, không khỏi nhíu mày nhăn mặt, tay chống trước ngực Trình Dục Kỳ muốn đẩy hắn ra, chỉ là không có bao nhiêu sức lực.
Trình Dục Kỳ sau khi chuẩn xác lưu lại ấn kí của mình, 'vừa lúc' đè lên dấu vết mà trước kia Ninh Quân Vũ để lại trên người y, hắn lúc này mới hài lòng buông ra.
“Làm...làm gì vậy?“. Trình Dục Bân sau khi được hắn buông ra liền cấp tốc kéo kín vạt áo, ánh mắt tràn ngập đề phòng nhìn Trình Dục Kỳ.
“Tôi chỉ là muốn nhận trước một chút 'thù lao' mà thôi. Cậu...hiểu ý của tôi mà, đúng không?“. Trình Dục Kỳ tuy rằng không nói thẳng ra, nhưng hàm nghĩa trong lời nói không cần nghĩ cũng biết.
Vì cái gì hắn hết lần này tới lần khác giúp y, vì cái gì hắn luôn chiều chuộng y, hiện tại còn muốn hôn y, lưu lại dấu vết trên người y? Trình Dục Kỳ tin tưởng, cho dù chỉ số EQ của Trình Dục Bân có thấp tới đâu thì cũng sẽ dễ dàng nhận ra được thôi.
Trình Dục Bân không ngờ hắn lại nói những lời như vậy, trong phút chốc tiếp thu một lượng thông tin khổng lồ mà đại não không cách nào xử lí kịp, y chỉ thấy đầu óc mình ong ong choáng váng.
Trình Dục Bân nhìn cũng không nhìn Trình Dục Kỳ đã nhanh chân chạy mất, trở về phòng mình đóng sầm cửa lại. Y tựa vào cửa thở hồng hộc, sắc mặt đỏ lên, cũng không biết do chạy mệt hay là do xấu hổ nữa.
Trình Dục Bân ngủ không được, y cắn cắn đầu ngón tay, đi qua đi lại trong phòng, trong lòng thì ngỗn ngang hỗn loạn. Khi đi ngang qua cái gương, y đột ngột dừng lại, đem cổ áo vạch ra.
Nơi xương quai xanh rõ ràng in lên dấu vết mà Trình Dục Kỳ đã lưu lại, nổi bật giữa làn da trắng nõn của y. Khiến cho y vừa nhìn, mặt và lỗ tai đều đỏ.
Lời Trình Dục Kỳ nói, y hiển nhiên hiểu được. Chỉ là, trên danh nghĩa, bọn họ là anh em cơ mà? Sao Trình Dục Kỳ lại có cái suy nghĩ này với y cơ chứ?.
Có phải do hắn 'ế thâm niên' cho nên đói bụng ăn quàng hay không? Cậu có nên tạo cơ hội cho hắn tiếp xúc với con gái, để hắn xóa bỏ mấy cái ý nghĩ kỳ lạ kia hay không?.
Nhưng mà, Trình Dục Kỳ là người chính chắn, suy nghĩ rất thấu đáo, người như hắn sẽ không có chuyện đói bụng ăn quàng như y đã nghĩ. Nếu đã quyết định bày tỏ, vậy chắc chắn đã suy nghĩ đến chu toàn rồi.
Nếu vậy, lỡ như hắn thực sự thích y thì sao? Phải làm sao đây? Bọn họ sống chung một nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu cũng sẽ gặp, y nên dùng lại thái độ gì đến đối mặt với hắn đây??.
Trình Dục Bân suy nghĩ rất nhiều chuyện, lo âu tính toán đủ thứ, thế nhưng y không phát hiện ra rằng, khi tiếp nhận loại chuyện này, y lại không hề bài xích nó.
Cả một đêm không ngủ, không chỉ Trình Dục Bân mà Trình Dục Kỳ cũng đồng dạng không thể ngủ. Mỗi người lo nghĩ một chuyện, cho nên khi trời hừng đông mới giật mình.
Trình Dục Bân vệ sinh cá nhân xong, mở cửa ra ngó trái ngó phải, không thấy Trình Dục Kỳ đâu, y lúc này mới như ăn trộm, lén la lén lút chạy xuống phòng bếp. Y vốn dĩ định lấy một ít đồ ăn nhanh trong tủ lạnh rồi chuồn về phòng.
Nói thật, y còn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Trình Dục Kỳ, hiện tại nếu như gặp nhau, khó tránh khỏi sẽ lâm vào lúng túng.
Chỉ là, y sợ cái gì thì cái đó liền tới, Trình Dục Bân vừa xoay người liền bắt gặp Trình Dục Kỳ không biết từ khi nào đã đứng lù lù ở đó, ánh mắt chăm chú nhìn y.
Lúc chưa biết hắn thích mình thì khi đối diện với loại ánh mắt này, Trình Dục Bân vẫn có thể thản nhiên cùng hắn trò chuyện. Chỉ là sau khi biết hắn thích mình, bị nhìn bằng loại ánh mắt này, Trình Dục Bân cảm thấy có chút...nguy hiểm.
Nhìn Trình Dục Bân túi lớn túi nhỏ cầm đồ ăn nhanh, Trình Dục Kỳ không khỏi nhíu mày. Hắn tiến tới, y lại hoảng hồn lùi lại, ngay khi Trình Dục Bân thất thần, đồ trên tay đã bị Trình Dục Kỳ giật lấy.
“Làm...làm gì?“. Trình Dục Bân lắp bắp, theo bản năng liền bắt chéo hai tay chắn trước ngực, sợ Trình Dục Kỳ sẽ lại làm chuyện tương tự như hôm qua. Trình Dục Kỳ cao hơn y cả một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống cảm giác đặc biệt áp bách.
“Tôi nấu cơm, cậu đợi một chút. Không nên ăn mấy thứ này“. Trình Dục Kỳ cất đồ trở về chỗ cũ, sau đó bắt đầu lấy thức ăn trong tủ lạnh ra sơ chế.
Trình Dục Bân có chút ngơ ngác, còn tưởng hắn định làm gì mình, không ngờ chỉ có như vậy? Khoang, đợi một chút, sao y lại có cảm giác, hình như bản thân đang chờ mong Trình Dục Kỳ 'làm chuyện gì đó' với y thế nhỉ?.
Nghĩ tới đây, Trình Dục Bân tự vỗ đầu mình một cú, sau đó căm tức liếc kẻ đầu xỏ khiến y trở nên 'không bình thường' như hiện tại. Nhìn Trình Dục Bân đeo tạp dề, tay chân thành thạo đem thịt rau rửa sạch, Trình Dục Bân liền cảm thấy hắn như vậy, hình như có chút soái.
Phát hiện bản thân lại tiếp tục nghĩ lung tung, Trình Dục Bân lại tiếp tục vỗ lên đầu mình một phát. Ở gần Trình Dục Kỳ cho nên mới khiến y nảy ra mấy cái suy nghĩ vớ vẩn, phải, chính là như vậy!!.
Trình Dục Bân tự cho là đúng, quyết định cách Trình Dục Kỳ xa một chút, sau đó liền chạy ra ngoài phòng khách xem TV.
Trình Dục Bân đi rồi, Trình Dục Kỳ lúc này mới dừng lại động tác, nhìn theo bóng lưng y. Hắn đêm qua đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ rằng liệu hắn có quá vội vàng hay không. Quan hệ giữa bọn họ chỉ vừa mới có tiến triển, nếu hắn làm cậu trở nên cảnh giác, vậy thì mọi chuyện coi như xong rồi.
Chỉ là mệt hắn còn nghĩ nhiều như vậy, nhưng nhìn đến thái độ hôm nay của Trình Dục Bân, hắn đoán mình đã thành công một nửa. Tuy rằng y vốn dĩ tránh né hắn, nhưng mà cũng không phải thực sự không muốn nhìn mặt hắn.
Với tính cách của Bân Bân, y nếu như ghét bỏ, chắc chắn sáng hôm nay đã sớm thu dọn hành lí rời khỏi chỗ này rồi. Chỉ là, y hiện tại lại không làm như vậy, tuy rằng còn ngạo kiều không chịu chấp nhận, nhưng mà khả năng y cho hắn cơ hội lại tăng lên rất nhiều.