Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 77: Chương 77: H++




Trình Dục Bân lúc này đây có thể rõ ràng cảm nhận được, một thứ khổng lồ đang chèn ép bên trong bụng mình. Căng trướng kì lạ, tuy không quá khó chịu, nhưng mà vẫn có cảm giác không ổn tí nào.

Trình Dục Kỳ tuy rằng mồ hôi chảy đầy cả người, nhưng mà vì sợ làm y đau cho nên hắn cắn răng nhẫn nhịn. Từng chút một ra vào, chậm rãi từng bước một. Nơi đó của y siết rất chặt, ngay cả hắn cũng cảm thấy phát đau.

Trình Dục Kỳ ôm y vào lòng, vừa hôn vừa nhẹ giọng dỗ dành. Trình Dục Bân vốn cũng không cảm thấy đau, chỉ hơi trướng mà thôi. Nhưng nghe hắn an ủi thương tiếc mình như vậy, y lại không nhịn được mà nức nở ủy khuất.1

“Không sao, không sao. Nhịn một chút, một lát nữa sẽ ổn thôi. Hiện tại anh sẽ làm thật chậm, sẽ không làm em đau đâu, em đừng căng thẳng, hít sâu thả lỏng người ra“. Trình Dục Kỳ vừa trấn an vừa hướng dẫn y từng bước một.

Trình Dục Bân cố lờ đi cảm giác căng trướng nơi bụng dưới, hít sâu vài hơi, sau đó y đột ngột rướn người hôn lên môi hắn. Môi l.ư.ỡ.i cả hai lại giao hòa, ái tình nóng bỏng trào dâng, vừa hay lại đánh lạc hướng sự chú ý của y ở nơi g.i.a.o h.ợ.p.

H.u.y.ệ.t khẩu dần quen với thứ vừa to vừa nóng kia, từng chút một giãn ra, cố gắng đem g.ậ.y t.h.ị.t nuốt vào. Dầu bôi trơn cùng dịch ruột non tiết ra khiến cho bên trong y càng trở nên ẩm ướt trơn trượt, Trình Dục Kỳ lúc này động tác cũng đã ngày càng trơn tru hơn.

Đến giờ phút này đây, sau khi có thể thuận lợi di chuyển bên trong y, hắn mới thật sự cảm nhận được cái gọi là khoái cảm thực sự. Bên trong y vừa mềm mại, ấm nóng lại ẩm ướt, trơn trượt, lại còn rất khít. So với cảm giác tự mình 'tuốt' thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Chỉ mới đ.â.m rút một lúc, Trình Dục Kỳ đã có chút mất kiểm soát. Với một tên trai tân chưa trải sự đời như hắn, lần đầu nếm được ngon ngọt, dĩ nhiên mất kiểm soát cũng là chuyện bình thường.

Bình thường hắn dùng tay, phải mất cả giờ đồng hồ mới có cảm giác muốn xuất. Nhưng mà đổi lại thành hiện tại, bên trong y quá mức tuyệt vời, hắn chỉ mới nếm trải chưa đầy nửa giờ đã có cảm giác muốn b.ắ.n.

Trình Dục Kỳ không muốn chỉ một mình hắn cảm thấy thoải mái. Hắn một tay chạm vào hạt anh đào đỏ mọng trước ngực y vuốt ve, một tay nắm lấy 'tiểu Bân Bân' vỗ về an ủi. Cùng lúc đó eo hông cũng không hề dừng lại, động tác ngày càng nhanh hơn.

Hắn vừa đ.â.m rút vừa tìm kiếm điểm mẫn cảm ẩn sâu bên trong y. Rốt cục khi chạm tới một điểm hơi nhô ra của Trình Dục Bân, hắn liền nghe được một tiếng r.ê.n khẽ từ y.

Sau đó như nhận được tín hiệu, tầng tầng lớp lớp mị thịt đang bao bọc lấy phân thân của hắn đột ngột siết lại, khoái cảm cũng từ đó mà ùa về.

Lần thứ hai cảm nhận được khoái cảm đặc thù khi chạm trúng điểm G, Trình Dục Bân đã có chút thích ứng với nó. Y vừa cảm nhận chăm sóc dịu dàng đến từ phía Trình Dục Kỳ, đồng thời cũng vừa cảm nhận từng cú t.h.ú.c mạnh của hắn vào sâu bên trong mình.

“Chậm...ha...ahh...chậm thôi“. Phía trước run rẩy muốn xuất ra, Trình Dục Bân liền không chịu nổi mà nức nở lên tiếng.

Chỉ là Trình Dục Kỳ lại không hề dừng lại, trái lại động tác ngày càng nhanh hơn. Cả hai cùng lúc xuất ra, bạch trọc dính nhớp vươn vải trên giường lẫn trên tay Trình Dục Kỳ.1

Hắn chậm rãi đem c.ô.n t.h.ị.t chính mình rút ra, vẫn lớn như vậy, cho dù đã b.ắ.n một lần nhưng vẫn chưa hề có dấu hiệu mềm xuống.

Trình Dục Kỳ đem b.a.o c.a.o s.u tháo ra, sau đó thắt lại rồi thay bằng một cái b.a.o mới. Hắn đem y xoay người lại, g.ậ.y t.h.ị.t c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g cọ xát nơi h.u.y.ệ.t khẩu trơn mềm của y. Miệng h.u.y.ệ.t mấp máy, tựa như một cái miệng nhỏ háo ăn.

Trình Dục Bân vẫn còn đang tận hưởng dư vị của cao trào, đợi khi y hoàn hồn lại, c.ô.n t.h.ị.t của hắn đã lần nữa đ.â.m vào trong. Y nức nở một tiếng, ánh mắt vừa đáng thương vừa oán giận trừng hắn.

“Tên chết bầm nhà anh...a..ư...cầm thú. Chỉ một lần...ha..ah...chỉ một lần này nữa thôi đấy“. Y vừa nói vừa thở dốc, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, hai mắt ngập nước mơ màng mông lung, nhìn vào chẳng có chút lực uy hiếp nào, trái lại còn trông cực kỳ đáng yêu.

“Được. Chỉ một lần nữa thôi“. Trình Dục Kỳ cười khẽ, sau đó hung hăng đem môi y ngậm vào, vừa hôn vừa l.i.ế.m, vừa mút vừa cắn. Hắn vùi đầu vào cổ y, để lại vô số vết hôn ngân đầy ám muội.

Lần đầu có hơi mất kiểm soát, nhưng đến lần thứ hai này Trình Dục Kỳ đã nắm rõ được quy luật. Hai nông một sâu, lần nào đ.â.m sâu vào trong cũng chạm trúng điểm mẫn cảm của Trình Dục Bân.1

Sau đó, Trình Dục Bân sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là 'lâu'. Bản thân y đã xuất ra hai ba lần, vậy mà Trình Dục Kỳ lại sừng sững không ngã. Y rốt cục hoài nghi, liệu thứ đó của hắn có phải 'hàng' thật hay không, vì cái gì lại trâu bò như vậy?!.

Trình Dục Bân lúc này đã bắt đầu hối hận vì đã tự dâng mỡ tới miệng mèo. Cho tên xử nam này nếm được mùi ngon ngọt, người sẽ ăn khổ dài dài chính là y. Mỹ nam cấm d.ụ.c một khi khai trai quả thực quá đáng sợ rồi!!!.

Y hối đến xanh cả ruột, còn tên nào đó thì vẫn cứ tiếp tục chăm chỉ cày cấy trên người y. Đêm hôm đó, Trình Dục Bân sâu sắc cảm nhận được cái gọi là không nên tin lời ngon ngọt của đàn ông khi đang ở trên giường.

Rốt cục ban nãy hắn đã đáp ứng y chỉ làm một lần nữa thôi, vậy mà mãi đến tận khuya, tận khi mà y đã kiệt sức ngất đi hắn vẫn còn chưa chịu buông tha y.

Trình Dục Bân cảm thấy cúc hoa của mình sắp thành hướng dương luôn rồi, cái giá phải trả cho sự ngu ngốc này là quá đắc. Y một giây mặc niệm cho cúc hoa, một giây nghĩ về tương lai mù mịt phía trước, sau đó chậm rãi ngất đi.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.