Sau khi rời khỏi nhà hàng, cũng giống như bao cặp tình nhân khác, Trình Dục Bân lái xe đưa Đinh Tuyết Vân đến rạp chiếu phim. Cả hai trò chuyện qua lại, chơi đến tận khuya y mới đưa con gái nhà người ta về nhà.
Trên đường về, trong lòng Trình Dục Bân có chút bồn chồn không yên, y không biết được liệu mình làm vậy là đúng hay sai. Nói thật, trong suốt buổi hẹn hò ngày hôm nay, tuy rằng ngoại mặt vui cười như vậy, nhưng trong lòng y lại chẳng hề có cảm giác gì.
Trong lúc lơ đãng, tâm trí y đều là bóng dáng của Trình Dục Kỳ.
Trình Dục Bân về đến nhà đã là hai mươi ba giờ, trong nhà tối tăm, y còn tưởng Trình Dục Kỳ ngủ rồi, cho nên bước chân thật nhẹ trở về phòng. Ngay cả đèn cũng không bật, liền lần mò trong bóng tối mà về đến phòng mình.
Chỉ là, vừa mở đèn trong phòng lên, Trình Dục Bân không khỏi giật mình bị dọa lui mấy bước. Trình Dục Kỳ không biết từ khi nào đã ngồi trên giường y, đầu cũng không ngẩng lên, quả thực dọa y một trận.
“Sao cậu lại ở phòng tôi?“. Trình Dục Bân thở phào một hơi, sau đó mới bước vào phòng, tự rót cho bản thân một cốc nước lọc, thoải mái nhấp một ngụm. Tuy rằng ngoài mặt là thế, nhưng nhìn thấy Trình Dục Kỳ, y vẫn là không tránh khỏi có chút chột dạ.
Trình Dục Kỳ không đáp lời y, hắn lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt kia quá mức xa lạ, làm cho Trình Dục Bân có chút sợ hãi.
“Hôm nay, cậu đã đi đâu?“. Trình Dục Kỳ lúc này chợt đứng dậy, ánh mắt không có độ ấm nhìn vào nét mặt chột dạ của Trình Dục Bân.
“Tôi...tôi đi đâu...cậu quản được chắc“. Trình Dục Bân lúc này lại giở thói ương ngạnh, chỉ sợ bản thân nói nhiều sai nhiều, cho nên dứt khoát không nói thì hơn.
“Ha, cũng đúng...tôi làm gì có tư cách để quản cậu, phải không?“. Trình Dục Kỳ đem bàn tay to lớn che kín mắt mình, không để cho Trình Dục Bân thấy được yếu đuối cùng đau khổ bên trong. Hắn cười tự giễu một tiếng, nụ cười này, so với thoải mái khóc lớn một trận còn tốt hơn nhiều.
Trình Dục Bân mím môi, suy nghĩ một chút, đắn đo mãi mới mở lời: “Chuyện lần đó, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra, lời cậu nói, tôi cũng đã quên. Chúng ta trên danh nghĩa vẫn là anh em, tôi không muốn ba khó xử, càng không muốn khiến mối quan hệ này rạn nứt. Tôi cảm thấy, cứ như hiện tại là tốt nhất“.
Lời này nói ra, quả thực chính là đang xát muối vào miệng vết thương. Ý trên mặt chữ, y rõ ràng chính là không muốn tiếp nhận tình cảm của hắn, tuy không nói thẳng ra, nhưng hàm nghĩa đã rất rõ ràng rồi.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng mà lời này do chính miệng y nói ra, lại khiến tim hắn như bị ngàn đao cắt qua.
Y nói cũng phải, cần tên con trai vừa lớn xác vừa thô kệch như hắn thì có thể làm gì chứ? Trong lòng y, vẫn là lựa chọn phụ nữ mềm mại lại dịu dàng thì tốt hơn có đúng không?.
“Nếu cậu không muốn, tôi dĩ nhiên không có quyền ép buột“. Trình Dục Kỳ thất hồn lạc phách nói ra một câu này, sau đó bước chân loạng choạng trở về phòng mình.
Căn phòng trở về yên tĩnh, hết thảy đều thuận theo mong muốn của Trình Dục Bân. Chỉ là đến giờ phút này, y lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ, trái lại còn có cảm giác như bản thân vừa bỏ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng.
Cả một đêm, Trình Dục Bân cứ vì chuyện này mà mãi không ngủ được. Cứ vừa nhắm mắt, liền sẽ hiện lên nét mặt gượng cười ẩn giấu thứ tình cảm phức tạp của Trình Dục Kỳ. Y dường như cảm thấy...mình làm sai rồi.
Trình Dục Bân cũng tự cảm thấy, lời tối nay của mình hình như có chút nặng lời. Sáng mai có lẽ y nên nói chuyện lại với Trình Dục Kỳ một lần nữa. Nghĩ như vậy, y lúc này mới nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là, đợi khi sáng hôm sau tỉnh lại, mọi chuyện đã không còn trong dự liệu của y nữa. Trên bàn vẫn như thường lệ bày ra mấy món đồ ăn sáng thanh đạm, chỉ là, căn nhà lại không tìm thấy bóng dáng Trình Dục Kỳ nữa rồi.
Trình Dục Bân vội vàng chạy lên phòng hắn xem, tất cả đều được dọn ngăn nắp, sạch sẽ đến không có một hạt bụi, sạch sẽ đến nổi vật dụng cá nhân và quần áo trong tủ đều giống như đã bốc hơi khỏi nơi này.
Trình Dục Bân lảo đảo lui lại vài bước, y lại chạy ngược ra bàn ăn, cầm lấy điện thoại gọi cho Trình Dục Kỳ. Chỉ là, không thể liên lạc được.
Đầu óc y lúc này đã choáng váng rồi, khóe mắt y liếc thấy một tờ giấy nhỏ được nhét ở bên dưới đĩa ăn, y liền nhanh chóng mở ra xem.
'Đây có thể sẽ là bữa cơm cuối cùng mà tôi nấu cho cậu, nếu cậu không thích nó, cũng có thể không ăn, hoặc là...vứt đi cũng được. Xin lỗi vì ra đi mà không nói tiếng nào với cậu, nhưng mà, tôi chỉ có thể làm vậy.
Tình cảm không phải nói buông bỏ là buông bỏ, vì không muốn để cậu cảm thấy khó chịu, tốt hơn hết tôi vẫn là nên rời đi. Căn hộ này, cậu muốn tiếp tục ở cũng được, không muốn ở nữa liền có thể dọn đi. Sau cùng, hy vọng cậu tìm được người phù hợp với mình'.
Trình Dục Bân siết chặt phong thư trong tay, khóe mắt không hiểu sao lại cay cay, giờ phút này, y thật sự muốn khóc to một trận, nhưng y không hiểu vì sao mình lại như vậy.
Đây chẳng phải là điều y muốn sao, chẳng phải y cũng có ý định rời khỏi nơi này, qua lại với Đinh Tuyết Vân, có một cuộc sống mới khác sao? Tại sao đến bây giờ, Trình Dục Kỳ đã thành toàn cho y rồi, y lại không cảm thấy hài lòng, không thể cảm thấy vui vẻ???.
Trình Dục Bân thất thần ngồi vào bàn ăn, một mình cầm đũa, lặng lẽ ăn hết chỗ thức ăn trên bàn, nhưng lại giống như chẳng nếm được mùi vị gì cả.
Nếu là trước kia, Trình Dục Kỳ sẽ ngồi đối diện y, thay y gắp đồ ăn, cùng y trò chuyện, bữa cơm sẽ không hiu quạnh như thế này. Hắn sẽ cùng y rửa bát, thỉnh thoảng cả hai sẽ ra ngoài mua thức ăn, vui chơi đến tận khuya.
Buổi tối, cả hai sẽ cùng nhau xem TV, cùng chúc nhau ngủ ngon. Lúc hắn đi làm về, sẽ có y ở nhà chờ hắn, khi y về, cũng sẽ có hắn chờ y.
Chỉ là hiện tại, mọi chuyện đã là quá khứ, Trình Dục Kỳ đi rồi, mọi thứ cũng không còn. Không có hắn, một mình y liền cảm thấy thật trống trải, thật lạnh lẽo.