Sáng hôm sau, Trình Dục Kỳ ôm hôn Trình Dục Bân một trận rồi mới luyến tiếc đi làm.
Trình Dục Bân quả thực là quá bất đắc dĩ với hắn, y nghĩ nghĩ một chút rồi đề nghị cùng hắn đến công ty một chuyến, dù sao hiện tại y cũng đang rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.
“Không được“. Trính Dục Kỳ vừa nghe xong đã phản đối.
“Trời bên ngoài nắng nóng như vậy, anh không nỡ để em chịu khổ. Hơn nữa anh ở công ty bận rất nhiều việc, sợ rằng không có thời gian ở cùng em. Hiện tại em cứ ở nhà ăn no ngủ kĩ chờ anh về là được rồi“. Trình Dục Kỳ nói xong một tràn, sau đó ôm Trình Dục Bân thêm chút nữa mới vội vàng rời đi.
Trình Dục Bân dở khóc dở cười, đóng cửa lại rồi quyết định đến phòng gym tập luyện thêm một chút.
Lâu rồi không tập cho nên hôm nay y có chút đau cơ, nhưng mà cũng không đến nỗi không thể chịu được. Dù sau đã quyết định rèn luyện cơ thể lại từ đầu thì phải kiên trì, không thể ngày tập ngày nghỉ thế này được.
Trình Dục Bân tập xong thì cũng đã tới giờ cơm trưa, y đột nhiên thèm thịt gà, cho lên lấy điện thoại đặt một phần gà rán. Sáng giờ không đụng vào điện thoại, trong thời gian chờ đợi thức ăn tới, Trình Dục Bân rảnh rỗi xem một ít thông báo.
Lướt một lúc, ngón tay y liền khựng lại. Ngày bảy tháng tám? Sinh nhật Trình Dục Kỳ? Chẳng phải là hôm nay sao? Hôm nay là sinh nhật hắn, thế mà đến bây giờ y mới nhớ ra!.
Trước đó bọn họ quan hệ không tốt, cho nên Trình Dục Bân cũng chưa từng quan tâm đến sinh nhật của Trình Dục Kỳ là ngày nào. Gần đây lại còn trải qua đủ thứ chuyện khiến tâm trạng y lên xuống đủ kiểu, cho nên làm gì có tâm tư nhớ tới mấy thứ này cơ chứ?!.
Nhưng mà không sao, hiện tại chỉ mới là buổi trưa thôi, vẫn chưa muộn.
Trình Dục Bân âm thầm thở phào, chỉ là, sinh nhật thì phải tổ chức, hơn nữa còn phải có quà. Nhưng mà thời gian cấp bách, rốt cục y nên chọn cái gì tặng cho hắn đây?.
Trình Dục Kỳ cái gì cũng có, hầu như không thiếu thứ gì, hắn lại cũng không có đặc biệt yêu thích thứ gì hết.
Lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho người ta, Trình Dục Bân muốn để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng hắn. Chỉ là y nghĩ thì đẹp lắm, nhưng mà sau đó nghĩ nát óc cũng chưa biết nên tặng cái gì cho phù hợp.
Trình Dục Bân quyết định đi tham khảo ý kiến của người khác.
Y lên tài khoản cá nhân ẩn danh của mình, đăng lên một dòng trạng thái [Lần đầu tặng quà sinh nhật cho người yêu thì nên tặng cái gì? Anh ấy cái gì cũng có, hơn nữa cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì, vậy phải làm sao đây?].
Không lâu sau đó liền có một số người vào trả lời.
[Theo tôi thì tặng những món quà do chính mình tự tay làm cho người yêu là ý nghĩa nhất]
[Không thiếu thứ gì? Có tin được không vậy?]
[Thường thì sinh nhật của nam tôi sẽ tặng đồng hồ, bánh kem tự tay làm, hoặc là móc khóa cặp gì đó. Bạn xem tham khảo nhé, thật ra tôi cũng chẳng có người yêu nên không thể góp ý nhiều được ToT]
Trình Dục Bân xoa xoa cằm, y không khéo tay, cho nên làm đồ gì đó là không được rồi, hơn nữa cũng chẳng còn đủ thời gian để làm.
Nấu ăn thì dở tệ, mỗi lần y xuống bếp thì chính là một thảm họa, y không muốn sinh nhật hắn mà Trình Dục Kỳ còn phải dọn dẹp đống chiến tích thảm khốc do y bày ra. Càng không muốn hắn ăn vào bánh kem y làm liền phải làm bạn tâm giao với nhà vệ sinh.
Thôi, khó quá bỏ qua, sao không thấy cái nào phù hợp với y thế nhỉ?
[Nếu đã như chủ thớt nói, vậy thì chi bằng đem chính mình đóng gói tặng cho người ta đi. Đảm bảo đủ bất ngờ, đủ nhớ mãi không quên]
Trình Dục Bân đọc tới đây thì hơi khựng lại. Đem chính mình đóng gói tặng cho hắn sao? Này...cái này quá là...quá là t.ì.n.h t.h.ú rồi, nhưng mà đúng là một món quà vừa độc vừa lạ, hình như...cũng không phải không thể.
Trình Dục Bân đỏ mặt suy nghĩ miên man, đúng lúc này chuông cửa vang lên, y mới vội hoàn hồn chạy ra ngoài. Thì ra là gà của y được giao tới rồi, sau khi thanh toán xong thì Trình Dục Bân càn quét một trận, ăn no rồi thay đồ chạy ra ngoài một chuyến.
Đã làm thì phải làm cho tới, Trình Dục Bân đặt mua bánh kem, hoa hồng, rượu vang đỏ, bong bóng, nến, còn có mấy thứ linh tinh khác.
Sau đó, y mới mặt đeo khẩu trang, trên đầu đội nón, mắt đeo kính râm. Cả người che kín từ đầu tới chân, sau đó mới lấy hết can đảm bạo gan bước chân vào một cửa hàng chuyên bán đồ chơi t.ì.n.h t.h.ú dành riêng cho nam.
Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy y thì có chút giật mình. Chỉ là khách hàng là thượng đế, mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng người nọ vẫn rất chuyên nghiệp tư vấn cho hắn một ít các món hàng bán chạy nhất của cửa hàng thời gian gần đây.
Trình Dục Bân nghe mà mặt lẫn tai đều đỏ bừng, cảm thấy không nên nán lại chỗ này thêm nữa, cho nên y liền lắp bắp hỏi thăm nhân viên bán hàng.
“Ở đây có...có cái loại trang phục...dễ..dễ thương một chút không?“. Trình Dục Bân nhìn quanh một vòng, ngập ngừng dừng một chút, sau đó mới bổ sung thêm “Đừng...đừng có hở hang quá, cái nào mà...vừa dễ thương vừa kín đáo một chút ấy“.
Sau khi nghe yêu cầu của Trình Dục Bân, nhân viên kia liền rất nhanh đưa y vào khu vực bán trang phục.
Trình Dục Bân nhìn xong mặt càng đỏ hơn, này...này quả thực là mặc được sao? Sao chỉ có hai mảnh mỏng dính thế này, mặc như không mặc thế à? Còn có mấy bộ kia, tại sao chỗ cần che thì lại không che vậy?
Trình Dục Bân giống như mở ra một thế giới mới, y nhìn đông ngó tây, sau đó âm thầm không thể tin nổi. Y hình như có chút hối hận rồi ToT.