Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi

Chương 7: Chương 7: Say




Trình Dục Bân quay về ghế ngồi, Cao Tùng liền lập tức sáp lại.

“Thế nào?!“. Mặc dù hỏi thế, nhưng vẻ mặt cậu ta bày rõ hai chữ 'hưng phấn', bởi vì Trình Dục Bân đã ra tay thì chưa bao giờ thất bại.

“Còn thế nào được?!“. Trình Dục Bân nhếch môi, đem phương thức liên lạc bản thân vừa cùng Lâm Linh trao đổi ra, huơ huơ trước mặt Cao Tùng.

“Chỉ là, người nọ thế mà lại là thẳng nam. Cho nên muốn 'ăn' được, liền phải tiêu tốn chút thời gian cùng công sức!“. Trình Dục Bân tuy ngoài miệng than thở, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập hứng thú.

“Chà~, đúng là Bân Bân nhà chúng ta có khác. Thẳng nam cái gì chứ? Vào tay cậu cũng phải cong thôi!“. Cao Tùng không tiếc vuốt mông ngựa, tâng bốc Trình Dục Bân lên tận trời.

Mà dù sao lời hắn nói cũng không phải nói quá, đây cũng không phải lần đầu Trình Dục Bân đi bẻ cong thẳng nam người ta.

Trước đó cũng không ít người, bề ngoài thì khẳng định mình là thẳng nam, chỉ là vào tay Trình Dục Bân chưa được mấy ngày, chẳng phải cũng ngoan ngoãn nằm dưới hay sao?!.

Bọn họ trò chuyện qua lại, Trình Dục Bân thì không biết đã nốc hết bao nhiêu rượu. Tưởu lượng y vốn dĩ không thấp, thế mà trên mặt hiện giờ đã phủ lên một tầng ửng hồng.

Trình Dục Bân mải mê chơi đùa, cho nên cũng không hề phát giác, điện thoại trên bàn đang rung lên từ nãy đến giờ.

...

Cùng lúc này, ở phòng kí túc xá sắp đến giờ tắt đèn, Phương Minh Hải cùng Dương Dĩ Khang sớm đã lên tới giường ngủ. Chỉ có Trình Dục Bân là chưa thấy bóng dáng, cùng với một Trình Dục Kỳ thỉnh thoảng ngóng về phía cửa.

Trình Dục Kỳ liếc nhìn đồng hồ, tay siết chặt lấy điện thoại, bên trong hiển thị mười mấy cuộc gọi đi cho cùng một số điện thoại, nhưng mà chẳng có ai tiếp lấy một lần.

Chỉ là, lúc này điện thoại lại rung, một cái tin nhắn bất chợt nhảy ra. Là của Lâm Linh.

/Cậu không đi thì chỉ có nước hối hận đến chết thôi!. Nhìn xem, náo nhiệt thế này, lại còn có bao nhiêu trai xinh gái đẹp a~/

/Nói cậu biết, hôm nay tôi vừa tia được một cô nàng thực xinh đẹp, chỉ là bắt chuyện có chút không thành công rồi ToT/

/Đính kèm một video/

Trình Dục Kỳ hiện tại không có tâm trạng để nói chuyện tám nhảm cùng Lâm Linh. Cho nên khi thấy tin nhắn cùng video mà Lâm Linh gửi qua, y chỉ nhìn lướt qua tin nhắn, video cũng không thèm coi. Chỉ hời hợt đáp một tiếng cho có lệ.

Chỉ là lúc này Lâm Linh lại nhắn thêm một dòng, không khỏi khiến Trình Dục Kỳ nắm bắt được trọng điểm.

/À, ban nãy còn có một thanh niên rất đẹp mắt tới bắt chuyện với tôi. Anh ta giới thiệu tên là Trình Dục Bân, cả họ và chữ lót đều trùng với cậu, nói xem có thần kỳ hay không?!/.

/Ban đầu tôi cũng thực bất ngờ, dù sao họ Trình cũng không phổ biến cho lắm. Tôi còn tưởng là anh em gì đó của cậu, nhưng mà nhìn nét mặt không có điểm nào giống nên chắc là chỉ trùng hợp thôi nhỉ?!/.

Trình Dục Kỳ ít khi kể về chuyện riêng tư gia đình mình cho người khác nghe, bao gồm luôn cả Lâm Linh, người được xem như bạn thân của hắn.

Bởi vì sự tình có chút phức tạp, hơn cả thế, tính chiếm hữu của hắn quá mạnh, hắn...không muốn ai biết tới sự tồn tại của Trình Dục Bân. Trình Dục Bân vốn dĩ đã đào hoa, cho nên chặn được bao nhiêu người nhòm ngó tới y, liền tính bấy nhiêu.

Bởi thế cho nên, Lâm Linh chưa từng nghe cái tên Trình Dục Bân này, cũng không hề biết Trình Dục Kỳ còn có 'anh em'.

Trình Dục Kỳ cũng không có trả lời tin nhắn, ngón tay lướt lên trên, ấn mở cái video vừa rồi Lâm Linh đã gửi.

Tiếng nhạc hòa lẫn cùng tiếng ồn ào ầm ĩ, vô số con người, đủ mọi loại phong cách, ánh đèn đủ màu sắc lập lòe. Khung cảnh hỗn tạp này, vừa nhìn vào đã khiến Trình Dục Kỳ nhíu mày.

Khung cảnh quét một vòng, sau đó lướt ngang một vị trí rồi kết thúc video. Trình Dục Kỳ tinh ý phát hiện ra một bóng lưng quen thuộc, mở video lại lần nữa, tạm dừng ngay bóng dáng quen thuộc kia.

Sau đó, hắn không nói hai lời liền đứng dậy, khoác áo khoác, mang giày rồi chạy ra ngoài. Đồng thời gửi một cái tin nhắn cho Lâm Linh, bảo y gửi địa chỉ quán bar cho mình.

“Này này, cậu đi đâu thế? Sắp đến giờ đóng cửa kí túc xá rồi đó!“. Phương Minh Hải thoát game, sau đó lại thấy Trình Dục Kỳ vội vàng ra ngoài, không khỏi kinh ngạc mà lên tiếng.

Chỉ là, hắn vừa nói dứt câu, bóng dáng Trình Dục Kỳ cũng đã sớm biến mất, chỉ bỏ lại một cánh cửa đóng sầm lại.

....

Nhìn dòng tin nhắn Trình Dục Kỳ gửi, Lâm Linh không khỏi kỳ quái nhướn cao mày. Chẳng lẽ, người bạn bảo thủ này của y rốt cục thông suốt rồi?.

Y gửi cái video kia chỉ đơn giản mang ý trêu chọc Trình Dục Kỳ một chút thôi. Ai ngờ hắn lại bị thu hút thật, thế mà kêu y gửi địa chỉ quán bar luôn.

Chỉ là, Lâm Linh cũng rất nhanh liền hồi âm, đem định vị gửi qua cho Trình Dục Kỳ nhanh nhất có thể.

Không đến mười phút sau, Trình Dục Kỳ đã có mặt tại quán bar, bản thân hắn ghét mấy nơi ồn ào chen lấn hỗn tạp thế này. Nhưng mà lại không chút do dự bước vào trong tìm người.

Chỉ là, dư quang ánh mắt lướt ngang qua một người, làm hắn không khỏi đứng sững lại.

Trình Dục Bân uống đến say mèm, được Cao Tùng cùng Lạc Thần mỗi người một bên dìu y ra về.

“Này, cậu bây giờ về kí túc xá, về nhà hay là đến nhà tôi ngủ một đêm?!“. Cao Tùng vừa thở hồng hộc vừa hỏi.

Chỉ là, Trình Dục Bân hiện tại nào còn biết trời trăng mây đất cái gì. Đầu thì gật lên gật xuống, trong miệng cứ lèm bèm đòi uống rượu tiếp.

“Giờ này kí túc xá có lẽ đã đóng cửa rồi. Hay là đem cậu ấy đến nhà cậu ngủ nhờ một đêm đi!“. Cố Thừa Trạch nhìn nhìn đồng hồ, liền thay Trình Dục Bân trả lời.

Cao Tùng vốn còn đang định gật đầu đồng ý, nhưng là, Trình Dục Bân vốn dĩ được hắn dìu bên cạnh, lúc này lại trong phút chốc đã rơi vào vòng tay của một nam nhân cao lớn tuấn mỹ.

“Tôi đưa anh ấy về!“. Trình Dục Kỳ lạnh giọng lên tiếng, hắn đối với người tên Cao Tùng này đặc biệt bày xích. Bởi vì đơn giản, người này có quá nhiều cử chỉ thân mật với Trình Dục Bân. Cái nửa dìu nửa ôm kia, ở trong mắt Trình Dục Kỳ chính là một điểm chí mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.