Ở một quán ăn tương đối đông khách, Trình Dục Bân khuôn mặt không chút vui vẻ. Ánh mắt y liếc nhìn về phía Lâm Linh, lúc lại liếc về phía Trình Dục Kỳ.
Cuộc hẹn hò đầu tiên của y với Lâm Linh, hiện tại lại hóa thành bữa ăn của ba người. Kỳ đà cản mũi_ Trình Dục Kỳ kia thế mà lại còn rất thong dong. Làm như vẻ đương nhiên mà gọi thức ăn, xem hắn bình thản ăn uống mà mắt Trình Dục Bân muốn tóe ra lửa.
Lâm Linh lúc này cảm thấy không khí có chút không đúng lắm, thậm chí còn nồng nặc mùi thuốc súng. Y vùi đầu vào ăn phần mình, còn ánh mắt thì len lén liếc về phía hai anh em nhà họ Trình.
Trước giờ y chưa từng nghe Trình Dục Kỳ nhắc tới mấy chuyện tiêng tư về gia đình hắn, cho nên y cũng không biết, hắn thế mà lại có một người anh trai.
Nhưng là, hai người bọn họ tuổi tác lại xêm xêm nhau, nhưng mà mặt mũi lại chẳng có tí gì giống nhau cả. Hơn nữa, nếu thực sự là anh em, thì đáng lẽ Trình Dục Kỳ phải là anh trai mới đúng, nhìn hắn thành thục ra dáng anh trai hơn Trình Dục Bân nhiều.
Trình Dục Kỳ đeo bao tay bóc vỏ tôm, sau đó rất tự nhiên mà bỏ vào chén cho Trình Dục Bân, còn kêu y ăn nhiều vào.
Trình Dục Bân nghẹn họng, nhưng mà nghĩ lại, hình như Trình Dục Kỳ còn không biết y đang theo đuổi Lâm Linh. Bữa ăn này, có vẻ là trùng hợp đi?.
Lâm Linh là bạn thân của Trình Dục Kỳ, mà hiện tại, y đang theo đuổi Lâm Linh. Còn Trình Dục Kỳ lại là 'em trai' y, tính ra, không chừng thông qua mối quan hệ này, hắn có thể mở đường giúp y thuận lợi cua được Lâm Linh cũng không chừng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trình Dục Bân nhìn Trình Dục Kỳ bổng chốc trở nên sáng rỡ. Y cũng không để bụng chuyện Trình Dục Kỳ phá hỏng buổi hẹn hò của mình nữa.
Cả ba người, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một tâm trạng. Sau khi ăn xong bữa trưa, Lâm Linh nói mình còn việc bận, nên liên tục xin lỗi rồi đi trước, bỏ lại hai anh em Trình gia.
“Này, em trai! Có bạn thân dễ thương như Lâm Linh, không ngại giúp anh tiếp cận cậu ta chứ? Yên tâm, chỉ cần anh cua được cậu ta, chắc chắn sẽ hậu tạ mày thật thỏa đáng!“.
Trình Dục Bân sáp lại, khoác vai Trình Dục Kỳ. Chỉ là chiều cao chênh lệch, nên trông có chút buồn cười. Y nhón nhón chân, mới miễn cưỡng kề sát được lỗ tai Trình Dục Kỳ mà thần bí mở miệng.
Trong phút chốc, cả người Trình Dục Kỳ trở nên cứng đờ. Chỉ là, không phải do cử chỉ thân mật của Trình Dục Bân, mà là do tính oanh tạc trong lời nói của y.
Y nói gì? Y muốn hắn giúp đỡ, để y thuận lợi theo đuổi bạn thân của hắn sao???.
Trình Dục Kỳ nắm đấm siết chặt, hai hàm răng cũng nghiến chặt vào nhau. Giờ phút này, hắn quả thực chỉ muốn đem Trình Dục Bân giam cầm ở trong phòng, đè y xuống giường, mặc sức ra vào bên trong y.
Để cái miệng nhỏ nhắn của y mãi mãi chỉ có thể phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ. Hắn muốn 'làm' y đến kiệt sức, khiến y không thể xuống được giường, khiến y không còn tâm trí để nghĩ đến người nào khác ngoài hắn.
Trong đầu Trình Dục Kỳ thiên hồi bách chuyển, suy nghĩ ra biết bao cảnh bạo lực điên cuồng. Chỉ là, suy cho cùng hắn vẫn không thể, nói đúng hơn là hắn không nỡ làm vậy với y.
Thứ hắn muốn, chính là cả thể xác và linh hồn y đều đồng thời hướng về hắn. Hắn muốn, đêm đầu tiên giữa bọn họ sẽ là kỉ niệm đẹp đẽ nhất, khó quên nhất ở trong lòng y.
Hắn muốn y đến với hắn bằng tình yêu mà không phải là tình d.ụ.c, nói đơn giản, hắn chỉ mong muốn tình yêu thuần khiết, không pha lẫn tạp chất của y mà thôi. Nhưng mà, ước vọng đó đối với hắn lúc này, dường như ngày càng thật xa vời.
Hắn cảm giác, người trăng hoa như Trình Dục Bân chính là bản chất từ trong xương, đã không thể dễ dàng thay đổi được nữa.
Mà hiện tại, nếu hắn còn dung túng cho y, cứ mặc kệ y làm những gì mình thích, rồi cũng sẽ đến một ngày nào đó, y vuột mất tầm kiểm soát của hắn, vĩnh viễn rời xa hắn.
Nhưng, Trình Dục Kỳ lúc này lại hít sâu một hơi rồi thở ra. Hắn gật đầu, rồi viện lí do rời đi ngay lập tức.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng hiện tại, hắn chẳng có gì trong tay cả. Hắn chưa đủ khả năng để lo cho cậu cả đời, cho nên, hắn không thể làm thế.
Hiện tại cứ đáp ứng cậu trước đã, nếu hắn từ chối, chắc chắn sẽ gây cho cậu phản cảm. Hắn không muốn tình cảm vừa mới khởi sắc của bọn họ cứ như vậy mà lụi tàn.
Rồi một ngày nào đó, khi hắn đã có được mọi thứ trong tay. Thì cho dù có phải sử dụng đến biện pháp điên cuồng nhất, thậm chí giam cầm y lại, hắn cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Y là người hắn nhận định cả đời, cho nên, cho dù bất cứ giá nào, hắn cũng phải giữ y bên cạnh mình. Nhưng, nếu như y có thể bằng lòng nguyện ý yêu hắn, ở cạnh hắn, như vậy thì sẽ tốt hơn.
Trình Dục Bân nhìn bóng lưng hắn rời đi, không khỏi khó hiểu vò vò đầu. Bữa ăn này ăn đến chẳng vui vẻ gì, vừa ra khỏi quán, mỗi người đã một ngã.
Y buồn bực đá đá viên sỏi dưới chân, sau đó liên hệ với Cao Tùng đi uống rượu rồi cũng nhanh chóng rời đi.
....
Trình Dục Kỳ cũng không có quay về kí túc xá, cả đêm đó hắn cũng không về. Trái lại, bản thân tự mình liên hệ với Trình Dục Thành, sau đó ở Trình gia, tại thư phòng chờ ông.
Trình Dục Thành sau khi nhận được cuộc gọi này của hắn, không khỏi có chút bất ngờ. Ngay sau đó liền sai trợ lí sắp xếp công việc, bản thân thì tự mình lái xe về nhà.