“Sao vậy? Không đói?“. Trình Dục Kỳ cầm thìa, cố gắng đưa tới môi y mấy lần nhưng đều đồng dạng bị tránh đi.
“Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, không đói cũng phải ăn. Phải ăn thì mới mau lại sức chứ! Con đừng có bướng bỉnh nữa, mau há miệng ra“. Trình Dục Thành ở một bên cũng sốt ruột, liên tục lên tiếng thúc giục.
Lúc này Trình Dục Bân mới miễn cưỡng há miệng, đem cháo cố gắng nuốt xuống. Không có khẩu vị, cho nên y cũng không ăn được bao nhiêu. Mắt thấy cháo cũng đã nguội, Trình Dục Bân cũng mím chặt môi, cho nên Trình Dục Kỳ cũng không ép y nữa.
Hắn lấy thuốc vừa lấy về, theo toa thuốc bác sĩ đưa mà phân loại ra, sau đó mới đưa lượng thuốc vừa đủ cho Trình Dục Bân.
Nhìn một đống thuốc đủ loại màu sắc, sắc mặt Trình Dục Bân cũng đặc sắc giống vậy. Y nhận lấy thuốc, quay mặt sang nơi khác, nhân lúc Trình Dục Thành và Trình Dục Kỳ không chú ý, y liền đem một nửa số thuốc giấu dưới chăn.
Trên tay chỉ còn lại không có bao nhiêu thuốc, nhưng Trình Dục Bân vẫn phải gian nan nhắm mắt nuốt xuống. Y mới vừa thở phào hớp vào một hớp nước lọc, Trình Dục Kỳ đã bất ngờ đem chăn xốc lên. Số thuốc bị giấu bên dưới ngay lập tức bị phơi bày.
“Con...thằng nhóc thối này, đến uống thuốc mà còn chơi cái trò này. Uống một nửa bỏ một nửa, vậy thì khi nào mới khỏi bệnh đây hả?!“. Trình Dục Thành tức quá hóa cười, tiến lên nhéo lỗ tai Trình Dục Bân răn dạy một trận.
Chỉ là Trình Dục Kỳ lại không cho ông làm vậy, hắn chen vào đem tay Trình Dục Thành gỡ xuống, sau đó nhặt lại thuốc rồi đặt lại vào lòng bàn tay Trình Dục Bân.
“Em ấy còn chưa khỏi bệnh, ba đừng làm như vậy. Dù sao thuốc vẫn còn, vứt bao nhiêu con lại mua về lại bấy nhiêu, em ấy sẽ nhanh khỏe lại thôi“. Trình Dục Kỳ nói chuyện rất bình thản, nhưng ý tứ bênh vực 'vợ' lại đặc biệt rõ ràng, còn rất bá đạo.
Trình Dục Bân và Trình Dục Thành nghe xong cũng không khỏi cạn lời, khóe môi giật giật.
Trình Dục Thành ở lại với Trình Dục Bân một lúc thì rời đi. Vốn dĩ ông định ở lại lâu hơn, nhưng nhớ tới hai đứa còn chưa làm lành, cho nên ông mới nhân cơ hội này chuồn trước, để hai đứa con của ông có thời gian hóa giải hiểu lầm.
Trình Dục Kỳ ngồi cạnh bên giường, tay cầm dao, tỉ mỉ gọt vỏ táo, sau đó cắt thành từng miếng vừa ăn đưa cho Trình Dục Bân. Chỉ là, y chẳng những không nhận lấy mà còn lạnh giọng đuổi người.
“Anh về đi, tôi không cần anh lo. Lần này coi như tôi lại nợ anh thêm một cái nhân tình, tôi nhất định sẽ trả đủ“. Trình Dục Bân quay mặt đi, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Trình Dục Kỳ.
Tâm trạng của y đang cực kỳ tệ, hoàn toàn không muốn đối mặt với hắn. Càng không muốn nhận loại quan tâm tựa như thương hại này, vốn dĩ không thuộc về y, cho nên y cũng chẳng mơ mộng nữa. Thà đau một lần rồi thôi, y không muốn chịu thêm giày vò nữa.
“Sao lại nói như vậy? Em không nợ anh gì cả, cho nên không cần phải tính toán chuyện trả hay không trả. Hơn nữa, là do anh thích em, cho nên bảo vệ em chính là bản năng của anh. Anh tuyệt đối sẽ không để kẻ khác có cơ hội thương tổn đến em, anh sẽ bảo vệ em!“.
Trình Dục Kỳ quả thực rất không thích những lời giống như vạch rõ ranh giới kia của Trình Dục Bân. Hắn lúc này đột ngột siết chặt tay y, lời nói và ánh mắt đều là nồng đậm chân thành.
Chỉ là nghe xong lời này, Trình Dục Bân lại muốn cười.
“Thích tôi? Thích tôi mà lại bỏ đi không nói một lời, đã thế khi trở về còn dắt theo tiểu tình nhân? Anh đang đùa tôi chắc? Tôi cũng không cần thương hại của anh!“. Y thật sự chịu không nổi nữa, cho nên mới bộc phát.
Nếu như hắn đã không yêu nữa, vì cớ gì lại cứ gieo rắc hy vọng cho y? Thà rằng hắn phân định rõ ràng, thà rằng hắn yêu người kia rồi bỏ mặc y cũng được, là lỗi của y, y không có tư cách để trách hắn.
Nhưng hà cớ gì hắn đã có người mới, lại cứ dây dưa không dứt với y đây? Hắn là đang thương hại y sao? Hay là muốn chơi đùa tình cảm của y để trả thù chuyện y đã từ chối hắn?.
“Em đang nói gì vậy? Tiểu tình nhân nào? Còn có, anh thương hại em khi nào? Lúc đó anh quả thực không thể bình ổn được cảm xúc, cho nên mới ra nước ngoài một tuần để khuây khỏa, sẵn tiện ký hợp đồng với đối tác ở đó.
Còn anh thích em là thật, anh chưa từng thay lòng. Tiểu tình nhân mà em nói kia, rốt cục là người nào? Anh thật sự không hề có, trong lòng anh chỉ có một mình em mà thôi.
Tình cảm mà anh dành cho em, chẳng lẽ chính em không cảm thụ được sao? Nó rốt cục có phải là thương hại hay không, chẳng lẽ chính em không biết sao?!“.
Trình Dục Kỳ khi nghe Trình Dục Bân nói những lời kia cũng có chút sững sờ, hắn rốt cục ý thức được, trong khoảng thời gian mình rời đi y đã hiểu lầm chuyện gì đó rất lớn rồi. Hắn kích động nắm chặt bả vai y, giọng điệu rất quả quyết, giải thích đến rõ ràng tường tận.
“Vậy người đi cùng anh ở sân bay là ai? Em vốn dĩ định tới đón anh, muốn tỏ tình với anh, muốn chúng ta gương vỡ lại lành. Vậy mà...vậy mà anh lại...“. Trình Dục Bân nói tới đây liền nức nở, quật cường liên tục dụi dụi mắt, không cho nước mắt có cơ hội rơi xuống.
Y không muốn mình trở nên yếu đuối thế này, càng không muốn cho Trình Dục Kỳ thấy dáng vẻ xấu xí, khổ sở này của mình.Y không cần sự thương hại, không cần, y cũng có lòng tự trọng của mình mà.