Tối hôm đó tôi lên giường sớm hơn thường lệ. Sau khi thay áo thun và quần cộc, tôi quấn mình trong chăn, kê đầu lên gối trên chiếc giường cỡ vừa – một trong những chốn yêu thích của tôi. Rồi bắt đầu đọc cuốn Nỗi đau tột cùng lần thứ một triệu.
NĐTC kể về một cô bạn tên là Anna (Cũng là người dẫn truyện) và người mẹ một mắt của bạn ấy – một thợ làm vườn chuyên nghiệp bị ám ảnh bởi hoa tulip. Họ có một cuộc sống bình dị của tầng lớp hạ lưu trong một thị trấn nhỏ ở miền trung California cho đến khi Anna mắc bệnh ung thư máu hiếm gặp.
Tuy nhiên đây không phải là một cuốn truyện ung thư. Truyện ung thư thường chán phèo, kiểu như bệnh nhân ung thư trong đó sẽ thành lập một tổ chức từ thiện gây quỹ chống lại bệnh ung thư, đúng không? Và sứ mệnh từ thiện này nhắc nhở bệnh nhân ung thư về bản chất tốt đẹp trong mỗi con người, khiến cho anh chàng/ cô nàng thấy mình được yêu thương và được khích lệ bởi vì anh chàng/ cô nàng sẽ để lại một nguồn kinh phí chữa ung thư. Nhưng trong NĐTC, Anna cho rằng là một người bị ung thư mà bắt đầu một tổ chức từ thiện chống ung thư là hơi tự kỷ. Thế nên bạn ấy thành lập một tổ chức từ thiện có tên là Quỹ Anna dành cho Bệnh nhân Ung thư Muốn Chữa Dịch Tả.
Ngoài ra, Anna cũng rất thành thật về tất cả mọi chuyện mà không phải ai cũng chịu thừa nhận: Trong suốt cuốn truyện, bạn ấy nói về mình như là tác dụng phụ của căn bệnh ung thư, mà điều đó hoàn toàn đúng. Trái đất này nhờ những đột biến mới có được sự đa dạng sinh học, và bệnh nhi ung thư thực chất là tác dụng phụ của quá trình đột biến không ngừng đó. Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, bạn Anna ngày càng bệnh nặng hơn, các liệu pháp điều trị lẫn căn bệnh thi nhau cướp lấy sinh mệnh bạn ấy. Còn mẹ bạn thì đem lòng yêu một thương nhân buôn hoa tulip Hà Lan mà Anna gọi là Chú Tulip Hà Lan. Chú Tulip Hà Lan có rất nhiều tiền cùng những ý tưởng rất lập dị về phương pháp điều trị ung thư. Anna nghĩ rằng ông chú này có thể là một tay lừa bịp và thậm chí có khả năng không phải là người Hà Lan. Thế rồi vào lúc ông chú Hà Lan và mẹ bạn sắp kết hôn, còn Anna bắt đầu thử nghiệm phác đồ điều trị mới khá điên rồ bằng các dược liệu như cỏ lúa mì và một ít thạch tín, thì cuốn truyện đột ngột kết thúc ngay giữa.
Tôi biết đó là một quyết định rất văn học về mọi việc trong truyện. Cái kết lưng chừng này có lẽ là một phần lý do tôi yêu thích tác phẩm đến vậy. Nhưng cần có gì đó cho biết là câu chuyện đã kết thúc. Và nếu nó không thể kết thúc thì ít ra là nên tiếp tục kéo dài liên tu bất tận như cuộc phiêu lưu của trung đội Trung sĩ Max Mayhem.
Tôi hiểu câu chuyện kết thúc bởi vì Anna đã chết hoặc sức khỏe quá yếu, không cho phép bạn tiếp tục viết. Tôi cũng tin rằng việc bỏ lửng câu thế này sẽ phản ánh chân thật rằng cuộc sống thường kết thúc đột ngột như thế. Nhưng ngoài Anna còn có nhiều nhân vật khác trong câu chuyện, và thật không công bằng khi tôi không bao giờ biết những gì xảy ra với họ sau đó. Tôi đã viết, thông qua địa chỉ nhà xuất bản, hơn chục lá thư cho Peter Van Houten. Mỗi lá thư đều nhằm tìm kiếm câu trả lời về những gì xảy ra sau khi câu chuyện kết thúc: liệu Chú Tulip Hà Lan có phải là kẻ bịp bợm, liệu mẹ Anna cuối cùng cũng kết hôn với ông, chuyện gì xảy ra với chú chuột hamster ngu ngốc của Anna (thú cưng mà mẹ bạn cực ghét), các bạn của Anna có tốt nghiệp trung học không – tất tần tật mọi chi tiết. Thế nhưng tác giả chưa bao giờ trả lời cho bất kỳ lá thư nào của tôi.
NĐTC là cuốn sách đầu tay và duy nhất của Peter Van Houten. Người ta chỉ biết mông lung rằng ông đã rời Mỹ về lại Hà Lan sau khi cuốn sách ra đời và sống một cuộc đời ẩn dật. Tôi tưởng tượng rằng ông đang viết phần tiếp theo lấy bối cảnh là Hà Lan – có thể mẹ Anna và Chú Tulip Hà Lan cuối cùng đã chuyển đến đây và cố gắng bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng đã mười năm trôi qua kể từ khi cuốn Nỗi đau tột cùng được phát hành, Van Houten đã chẳng công bố gì thêm, đến một bài blog cũng không. Tôi không thể chờ đợi mãi được.
Khi đọc lại truyện đêm đó, tôi cứ liên tục bị phân tâm khi tưởng tượng lan man là Augustus Waters cũng đang đọc những dòng tương tự. Tôi tự hỏi liệu anh có thích nó không, hay lại gạt sang một bên không đọc vì nghĩ tôi làm màu. Rồi tôi chợt nhớ lời hứa sẽ gọi cho anh sau khi đọc xong Cái giá của Bình minh. Thế là tôi tìm số di động của anh ở trang đầu tiên và nhắn tin cho anh.
Nhận xét về Cái giá của Bình minh: Đầy rẫy người chết. Không đủ vốn từ miêu tả. Còn NĐTC thì sao?
Một phút sau anh nhắn tin lại:
Theo anh nhớ thì em hứa sẽ GỌI sau khi đọc hết truyện, chứ không phải nhắn tin.
Thế là tôi gọi.
“Hazel Grace,” giọng anh hồ hởi khi vừa bắt máy.
“Vậy anh đã đọc chưa?”
“Có, nhưng chưa xong. Truyện dày đến sáu trăm năm mươi trang mà anh chỉ có hai mươi bốn tiếng đồng hồ.”
“Vậy anh đọc đến đâu rồi?”
“Trang bốn trăm năm mươi ba.”
“Và?”
“Anh sẽ không nhận xét gì cho đến khi đọc xong truyện. Tuy nhiên anh xin nói rằng anh cảm thấy hơi xấu hổ khi đã đưa cho em cuốn Cái giá của Bình minh.”
“Anh không cần phải xấu hổ đâu. Tôi đã đọc sang cuốn Cầu siêu cho Mayhem rồi.”
“Một phần bổ sung sáng giá cho loạt truyện. Được rồi, thế tay buôn tulip có phải kẻ bịp không? Anh có linh cảm không hay về tay này.”
“Biết trước mất hay!” Tôi đáp.
“Nếu tay ấy không phải một quý ông đàng hoàng thì anh sẽ moi mắt hắn ra.”
“Xem ra anh kết truyện này nhỉ.”
“Khoan kết luận vội! Khi nào anh có thể gặp em đây?”
“Dĩ nhiên là sau khi anh đọc xong Nỗi đau tột cùng rồi.” Tôi thích đẩy đưa thêm một chút.
“Thế thì anh nên bỏ máy xuống và tiếp tục đọc.”
“Anh nên làm thế,” tôi bảo. Và anh tắt máy ngay mà không nói thêm một lời.
Trò tán tỉnh này quả thật mới mẻ nhưng tôi thích chơi trò này.
Sáng hôm sau tôi có lớp Thơ Mỹ Thế kỷ Hai mươi tại trường MCC. Bà giảng viên bộ môn đứng tuổi cứ thao thao bất tuyệt về một bài giảng dài chín mươi phút về Sylvia Plath mà không một lần trích thơ của Sylvia Plath.
Khi tôi ra khỏi lớp, Mẹ đã chờ sẵn ở lề đường trước khu tôi học.
“Bộ Mẹ ở đây đợi con suốt buổi học à?” tôi hỏi khi bà vội vã vòng ra sau lưng để giúp tôi chuyển giá đỡ và bình ô-xy của tôi vào trong xe.
“Không, Mẹ có đi lấy đồ giặt ủi và ghé bưu điện.”
“Và sau đó?”
“Mẹ đã đọc một cuốn sách trong lúc chờ đợi,” bà đáp.
“Và con là người cần tận hưởng cuộc sống.” Tôi cười, bà cũng cố gắng mỉm cười theo, nụ cười pha chút ngượng ngập, tôi quyết định chuyển đề tài. “Mẹ có muốn đi xem phim không?”
“Có chứ. Con muốn xem phim gì?”
“Mẹ con mình cứ đến rạp và có phim nào sắp chiếu thì xem phim đó.” Mẹ đóng cửa xe cho tôi và đi vòng qua bên cửa lái chính. Chúng tôi lái xe đến nhà hát Castleton và xem một bộ phim 3D về loài chuột biết nói. Bộ phim thực sự khá buồn cười.
Khi tôi xem xong phim và ra khỏi rạp, tôi thấy có bốn tin nhắn từ Augustus.
Hãy nói bản truyện em đưa anh bị thiếu mất hai mươi trang cuối hoặc viện một lý do gì khác.
Hazel Grace, hãy nói với anh rằng anh chưa đọc đến kết truyện đi!
TRỜI ƠI LIỆU HỌ CÓ KẾT HÔN KHÔNG ÔI TRỜI TRUYỆN GÌ THẾ NÀY
Anh đoán là Anna chết và truyện đơn giản kết thúc ngay đó? TÀN NHẪN. Hãy gọi cho anh ngay nhé. Hy vọng mọi chuyện vẫn ổn.
Ngay khi về đến nhà, tôi đi thẳng ra sau vườn và đến ngồi trên chiếc ghế lưới hóng mát đang hoen gỉ và gọi cho anh ấy. Hôm nay trời vần vũ mây, kiểu thời tiết đặc trưng của bang Indiana, không khí đặc quánh như sắp đóng hộp ta vậy. Nổi bật trên mảnh sân nhỏ sau nhà là bộ đánh đu thời thơ bé của tôi, giờ nhìn ướt nhèm nhẹp thật thảm thương.
Augustus bắt máy khi chuông reo hồi thứ ba. “Hazel Grace,” anh chào.
“Chào mừng anh đến với sự tra tấn ngọt ngào khi đọc Nỗi đau—” Tôi chợt ngừng lại khi nghe tiếng sụt sịt rõ to ở đầu dây bên kia. “Anh có sao không?” Tôi vội hỏi.
“Anh khỏe,” Augustus trả lời. “Tuy nhiên anh đang ở bên cạnh anh Isaac, anh ấy đang bị suy sụp tinh thần trầm trọng.” Tiếng khóc rền rĩ hơn. Giống như tiếng rú thảm thiết trước khi chết của một con thú bị thương. Gus chuyển sự chú ý sang Isaac. “Này, này thằng quỷ, sự có mặt của Hazel Hội Tương Trợ liệu có làm mày thấy khá hơn không, hay còn tồi tệ hơn? Isaac. Nghe. Tao. Nè.” Sau một phút, Gus nói với tôi. “Em có thể gặp tụi anh ở nhà anh không? Khoảng hai mươi phút nữa.”
“Được,” tôi đáp và tắt máy.
Nếu có thể lái xe trên một đường thẳng thì thật ra chỉ mất độ năm phút để đi từ nhà tôi đến nhà anh Augustus, nhưng chúng ta không thể lái xe trên một đường thẳng vì Công viên Holliday nằm ngay chính giữa hai nhà.
Mặc dù đó là sự bất tiện về mặt địa lý nhưng tôi thực sự thích Công viên Holliday. Hồi còn bé, tôi thường bơi lội tung tăng trên Sông Trắng với Ba. Tuyệt nhất là khi ông ném tôi lên không trung, kiểu như tung tôi ra khỏi tay, và tôi sẽ dang hai tay ra như thể đang bay và ông sẽ đưa tay đón lấy tôi. Chợt cả hai cha con thấy là cha không thể bắt được con mà cũng không có ai đỡ tôi ở bên dưới. Cảm giác sợ hãi đó khiến hai cha con thất kinh hồn vía. Thế rồi cả người tôi rơi tõm xuống sông. Và khi tôi ngoi lên mặt nước mà không bị bề hấn gì, sóng lại đẩy tôi về phía Ba. Rồi tôi lại nằn nì: Nữa đi, Ba ơi, nữa đi.
Tôi rẽ sang đường vào nhà Augustus, đậu xe cạnh một chiếc Toyota cũ màu đen mà tôi đoán là của anh Isaac. Xóc lại bình ô-xy phía sau lưng, tôi bước đến gõ cửa. Ba của Gus ra mở cửa.
“Hazel Được Rồi,” ông lên tiếng. “Rất vui được gặp lại cháu.”
“Anh Augustus kêu cháu ghé qua.”
“Ừ, nó và Isaac đang ở dưới tầng hầm.” Đúng lúc đó có tiếng khóc vọng lên từ dưới hầm. “Hẳn đó là Isaac,” ba của Gus nói và khẽ lắc đầu. “Bác Cindy đã phải lái xe ra ngoài, cái tiếng khóc đó…” ông bỏ lửng câu. “Mà thôi, cháu xuống hầm đi. Có cần bác giúp đỡ cháu cái, ơ, cái bình này không?” Ông hỏi.
“Dạ không cần đâu bác, cháu tự xoay xở được. Cảm ơn bác nhé, bác Waters.”
“Cứ gọi bác là Mark,” ông bảo.
Tôi hơi sờ sợ khi đi xuống hầm. Nghe người ta khóc than rên rỉ không phải là trò giải trí yêu thích của tôi. Nhưng tôi vẫn bước xuống.
“Hazel Grace,” Augustus nói khi anh nghe tiếng bước chân của tôi. “Isaac, Hazel của Hội Tương Trợ đang xuống kìa. Hazel, anh cảnh báo em trước là anh Isaac đang trong giai đoạn khủng hoảng tinh thần đó nha.”
Augustus và Isaac đang ngồi ngả lưng trên ghế lười có hình dạng chữ L và chơi game, mắt nhìn chăm chăm lên màn hình ti-vi khổng lồ. Màn hình được chia hai, phần bên trái của Isaac, và bên phải của Augustus. Họ là những người lính chiến đấu trong một thành phố hiện đại đang bị giội bom. Tôi nhận ra cảnh tượng giống trong cuốn Cái giá của Bình minh. Khi bước tới, tôi vẫn chưa thấy có gì bất thường: chỉ là hai anh chàng đang ngồi trong quầng sáng chiếu ra từ chiếc ti-vi khổng lồ, đóng vai chiến sĩ bắn giết kẻ thù.
Chỉ đến khi đứng song song với họ, tôi mới nhìn thấy mặt của anh Isaac. Nước mắt ràn rụa cứ chảy thành dòng qua hai gò má đỏ ửng của anh, khuôn mặt anh rúm ró đầy đau khổ. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, thậm chí không buồn liếc nhìn lên tôi, và rống lên, trong khi tay vẫn bấm lia lịa vào bộ điều khiển của mình. “Em khỏe không, Hazel?” Augustus hỏi.
“Tôi khỏe,” tôi đáp. “Còn anh, Isaac?” Không một câu trả lời. Thậm chí chẳng có dấu hiệu nhỏ nào cho thấy anh biết đến sự hiện diện của tôi. Chỉ có những giọt nước mắt ngắn dài chảy ướt chiếc áo thun đen của anh.
Augustus thoáng liếc nhìn ra khỏi màn hình. “Hôm nay em xinh thật,” anh khen. Tôi đang mặc cái đầm chỉ-vừa-chấm-gối mà tôi có từ hồi xưa lơ xưa lắc. “Con gái nghĩ rằng họ chỉ được phép diện đầm vào những dịp trang trọng. Nhưng anh thích tuýp phụ nữ kiểu như, ồ, tôi sắp đi gặp một anh chàng đang suy sụp tinh thần cùng một anh chàng chẳng dây mơ rễ má gì và nhìn đây, tôi sẽ mặc đầm đến đó.”
“Tuy nhiên,” tôi nói, “anh Isaac chẳng buồn liếc nhìn tôi. Chắc tại quá yêu Monica, tôi đoán vậy,” và nhận ngay kết quả là một tiếng nấc tức tưởi.
“Chủ đề nhạy cảm đấy!” Augustus nhắc. “Isaac, tao không biết mày thấy không nhưng tao có linh cảm mơ hồ rằng tụi mình đang bị đánh chọc sườn.” Và sau đó quay sang nói với tôi, “Isaac và Monica không còn gặp nhau nữa, nhưng anh Isaac không muốn nói về cô nàng đó. Anh ấy chỉ muốn khóc và chơi game Chống phiến loạn 2 trong Cái giá của Bình minh thôi.”
“Được thôi,” tôi đáp.
“Isaac, tao thấy ngày càng lo về vị trí chiến đấu của tụi mình. Nếu mày đồng ý thì cứ chạy đến trạm điện, tao sẽ yểm trợ cho.” Anh Isaac chạy về phía một tòa nhà không rõ là nhà gì trong khi Augustus vừa lia một khẩu súng máy bắn liên thanh dữ dội vừa chạy theo phía sau.
“Dù sao,” Augustus nói với tôi, “cứ nói chuyện với anh ấy đi, không sao đâu. Nếu bậc cao nhân con gái như em có lời khuyên hay ho nào thì xin chỉ giáo.”
“Tôi thấy phản ứng đó của ảnh cũng hợp tình hợp lý mà,” tôi nói trong tràng súng đùng đoàng của anh Isaac, giết chết tươi một tên vừa ló đầu ra khỏi phía sau một chiếc xe tải nhỏ đã cháy rụi.
Augustus vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, gật đầu. “Nỗi đau cần được cảm nhận,” anh nói, đó là một câu trong cuốn Nỗi đau tột cùng. “Mày có chắc không còn thằng nào đằng sau tụi mình chứ?” anh hỏi Isaac. Một lúc sau, đạn lửa bắt đầu rít lên phía trên đầu họ. “Ôi, chết tiệt, Isaac,” Augustus thốt lên. “Tao không có ý chỉ trích mày trong thời điểm mày yếu đuối nhất. Nhưng mày để tụi mình bị đánh chọc sườn rồi. Bây giờ thì không còn gì chắn giữa đám khủng bố và trường học.” Nhân vật trong game của Isaac chạy ngoắt ngoéo trong một con hẻm hẹp về phía ngọn lửa.
“Anh có thể đi qua cầu rồi vòng lại,” tôi nhắc, một chiến thuật tôi biết nhờ đọc Cái giá của Bình minh.
Augustus thở dài. “Tiếc là do chiến thuật của vị đồng đội đang tuyệt vọng của anh có vấn đề mà cây cầu đã bị phe nổi dậy kiểm soát rồi.”
“Tao á?” Isaac thì thầm. “Tao hả?! Mày là đứa đề nghị chạy đến núp trong cái trạm điện chết bầm này mà.”
Gus quay sang từ màn hình trong tích tắc và nhếch mép cười. “Tao biết mày có thể nói chuyện mà!” Anh nói. “Nào, giờ chúng ta hãy tiến lên cứu giúp mấy em học sinh nào.”
Họ cùng nhau chạy dọc con hẻm, vừa nổ súng vừa tìm chỗ ẩn nấp cho đến khi gặp ngôi trường chỉ duy nhất một phòng học. Họ thu mình phía sau một bức tường trên phố và bắn tỉa từng kẻ thù một.
“Tại sao quân nổi dậy muốn vào trường?” Tôi hỏi.
“Chúng muốn bắt học sinh làm con tin,” Augustus trả lời. Bờ vai anh che khuất bộ điều khiển, tay không ngừng bấm nút, cả cánh tay căng lên lộ rõ gân máu. Isaac nghiêng người về phía màn hình, các ngón tay thanh mảnh nhảy múa trên bộ điều khiển của anh. “Chết này! Chết này! Chết này!” Augustus phấn khích. Làn sóng quân khủng bố vẫn tiếp tục túa ra, và họ giết sạch bọn chúng. Hai anh ngắm bắn chuẩn xác đến đáng kinh ngạc, lẽ dĩ nhiên phải thế vì cả hai sợ sẽ bắn nhầm vào trường học.
“Lựu đạn! Lựu đạn!” Augustus hét lên thất thanh khi có một vật bay véo thành hình vòng cung xẹt ngang màn hình, lăn về phía cổng trường rồi va vào cửa.
Isaac buông bộ điều khiển trong sự thất vọng não nề. “Nếu bọn chúng không bắt được con tin, chúng sẽ giết mấy em học sinh rồi vu khống cho chúng ta.”
“Yểm trợ cho tao!” Augustus nói khi anh nhảy ra từ phía sau bức tường và chạy về phía cổng trường. Isaac lúng túng chộp lấy bộ điều khiển và bắt đầu bắn lia lịa trong khi đạn của kẻ thù trút như mưa xuống Augustus, anh đã bị bắn trúng một phát rồi đến hai phát nhưng vẫn chạy. Augustus hét vang: “CHÚNG BY KHÔNG GIẾT ĐƯỢC MAX MAYHEM ĐU!” Và với một loạt lượt bấm cuối cùng, anh lao mình lên quả lựu đạn. Nó phát nổ dưới người anh. Cơ thể anh bị nổ tan, các mảnh xác vụn bắn lên tung tóe như một mạch nước phun trào. Rồi cả màn hình chuyển sang màu đỏ. Một giọng nói khàn khàn cất lên, “NHIỆM VỤ THẤT BẠI.” Nhưng dường như Augustus nghĩ khác, bởi lẽ anh mỉm cười trước những tàn tích của mình trên màn hình. Anh thò tay vào túi, lấy ra một điếu thuốc, và nhét nó vào giữa hai hàm răng của mình, thong thả nói, “Bọn trẻ đã được cứu!”
“Tạm thời thôi!” Tôi chỉnh lời anh.
“Mọi sự cứu rỗi đều mang tính tạm thời,” Augustus đáp lại. “Anh kéo dài được một phút cho bọn trẻ. Có lẽ đó là phút giúp chúng sống thêm một giờ, và một giờ đó giúp chúng sống thêm một năm. Sẽ không ai kéo dài thời khắc mãi mãi được cho bọn trẻ. Hazel Grace à. Nhưng mạng sống của anh kéo dài thêm một phút cho chúng. Và điều đó không hẳn là vô nghĩa.”
“Oaaa, thôi được rồi,” tôi nói. “Chúng ta chỉ đang nói về trò chơi điện tử.”
Anh nhún vai, như thể anh tin rằng trò chơi có thể biến thành sự thực. Isaac lại bắt đầu khóc lóc. Augustus hất đầu về phía anh Isaac. “Chơi lại nhiệm vụ này không, chiến hữu?”
Isaac lắc đầu. Anh nhoài người qua Augustus, nhìn tôi và trầm giọng bảo, “Rốt cuộc thì chị Monica không muốn tiếp tục nữa.”
“Chị ấy không muốn chia tay một người bị mù,” tôi nói. Anh gục gặc đầu, nước mắt không còn là từng giọt nữa mà giờ rơi như một cái máy gõ nhịp – đều đặn và liên tục không ngừng.
“Chị ấy nói là không thể đối mặt,” anh rền rĩ. “Anh sắp mất thị lực và chị Monica không đối mặt được với chuyện đó.”
Tôi suy nghĩ về từ đối mặt, tất cả những điều không thể đối mặt cuối cùng vẫn được giải quyết. “Em rất tiếc,” tôi nói.
Anh quệt tay áo, lau khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Phía sau gọng kính, đôi mắt của anh Isaac dường như lớn hơn, lấn át hết mọi chi tiết khác trên khuôn mặt. Cặp mắt quái gở ấy lồi ra, nhìn chòng chọc vào tôi – một con mắt thật, một con mắt giả. “Thật không thể chấp nhận được,” anh nói với tôi. “Hoàn toàn không chấp nhận được.”
“Thật ra, công bằng mà nói,” tôi giải thích, “có thể chị ấy không thể đối mặt được. Anh cũng vậy, nhưng chị ấy không nhất thiết phải đối mặt với chuyện này. Còn anh thì bắt buộc phải vậy.”
“Hôm nay anh không ngừng nói ‘luôn luôn’ với chị ấy, ‘luôn luôn luôn luôn luôn luôn’, còn chị chỉ lo biện bạch này nọ mà không hề đáp lại mật mã. Cứ như thể anh đã ra đi rồi, em hiểu không? ‘Luôn luôn’ là một lời hứa! Làm sao chị ấy có thể phá vỡ lời hứa kia chứ?”
“Đôi khi người ta không ý thức được những lời họ hứa khi họ đang hứa,” tôi nói.
Isaac bắn một tia nhìn qua tôi, “Phải, cứ cho là vậy đi. Nhưng ta phải giữ lời hứa chứ. Đó mới là tình yêu. Tình yêu là giữ lời hứa dù trong hoàn cảnh nào. Em không tin vào tình yêu đích thực ư?”
Tôi không trả lời. Tôi không có câu trả lời. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu tình yêu đích thực có tồn tại thì lời anh Isaac là một định nghĩa hay về tình yêu.
“Chậc, anh thì tin vào tình yêu đích thực,” Isaac nói. “Và anh yêu chị. Chị đã hứa. Chị ấy đã hứa sẽ luôn luôn yêu anh.” Anh đứng lên đi về phía tôi. Tôi cũng đẩy người đứng dậy, đinh ninh là anh muốn ôm tôi hay gì đó, nhưng anh chỉ đơn giản quay nhìn xung quanh, giống như anh đang cũng không nhớ vì sao lúc đầu mình lại đứng dậy. Và rồi cả Augustus và tôi đều thấy cơn thịnh nộ dồn lên mặt anh.
“Isaac,” Gus kêu.
“Cái gì?”
“Mày trông hơi… Xin lỗi nếu câu này mang hai nghĩa nha mày, nhưng tao thấy ánh mắt mày có vẻ ức chế.”
Đột nhiên Isaac đá chiếc ghế chơi game của mình, khiến nó ngã nhào về phía giường của Gus. “Bộc phát đi mày!” Augustus hào hứng. Isaac đuổi theo chiếc ghế và đá nó một lần nữa. “Đúng rồi!” Augustus khuyến khích. “Hãy đá nó đi, đá bay cái ghế đi!” Anh Isaac đá thêm mấy phát, cho đến khi nó lăn trở lại giường của Gus, và sau đó anh nắm lấy một chiếc gối và bắt đầu đập ầm ầm vào khoảng tường trống giữa chiếc giường và kệ trưng cúp phía trên.
Augustus nhìn qua tôi, điếu thuốc lá vẫn còn trên miệng anh, và khẽ mỉm cười. “Anh không ngừng nghĩ về cuốn truyện đó.”
“Tôi biết mà.”
“Tác giả chưa bao giờ bật mí những gì xảy ra với các nhân vật khác sao?”
“Phải,” tôi đáp lời anh. Anh Isaac vẫn đang hành hạ các bức tường bằng gối. “Ông đã chuyển đến Amsterdam, khiến tôi nghĩ rằng có thể ông đang viết phần tiếp theo về Chú Tulip Hà Lan. Nhưng ông không công bố thêm gì và cũng chưa bao giờ trả lời phỏng vấn. Ông dường như không lên mạng. Tôi đã viết hàng loạt thư cho ông hỏi về những chuyện xảy ra với tất cả mọi người, nhưng ông không bao giờ trả lời. Cho nên… ừm.” Tôi ngừng nói vì dường như Augustus không lắng nghe. Thay vào đó, anh đang liếc mắt nhìn Isaac.
“Chờ anh chút,” anh thì thầm với tôi. Nói đoạn anh bước tới chỗ Isaac và nắm lấy vai anh ấy. “Thằng quỷ, gối vô hại. Mày thử cái gì có thể bể được coi!”
Isaac chộp lấy chiếc cúp bóng rổ từ kệ và giữ nó trên đầu như thể chờ anh cho phép. “Ném đi!” Augustus hô. “Ném!” Chiếc cúp đập chát xuống sàn nhà, cánh tay bằng nhựa của chàng cầu thủ bóng rổ long ra nhưng vẫn nắm chặt quả bóng. Isaac dẫm lên chiếc cúp. “Ừ!” Augustus nói. “Đạp bể đi!”
Rồi quay lại nói với tôi, “Anh đã cố tìm cách nói với ba rằng thật ra anh ghét chơi bóng rổ. Và anh nghĩ rằng chúng ta vừa tìm được một cách.” Các chiếc cúp lần lượt bị lôi xuống. Anh Isaac vùa la hét vừa dẫm đạp lên chúng, trong khi Augustus và tôi đứng cách một quãng, chứng kiến sự điên cuồng của tình yêu tan vỡ. Những mảnh vỡ của các cầu thủ bóng rổ đáng thương, sứt sẹo nằm vương vãi khắp nền thảm: đây là một bàn tay bị vỡ đang ôm bóng, kia là đôi chân gãy rụng đang nhảy lên lưng chừng. Isaac liên tục tấn công đám cúp, nhảy thình thịch lên chúng bằng cả hai chân, la hét, thở dốc, vã mồ hôi. Cho đến khi anh ngồi sụp trên đống đổ nát của những chiếc cúp gãy vỡ lởm chởm.
Augustus bước về phía anh và nhìn xuống hỏi, “Thấy đỡ hơn chưa mày?”
“Chưa,” Isaac lẩm bẩm, lồng ngực phập phồng.
“Đó chính là nỗi đau,” Augustus thốt lên, và sau đó quay qua nhìn tôi. “Nỗi đau cần được cảm nhận.”