Khí Ma Hãm

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Edit:Tieumanulk

Lúc này bên trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người màu trắng,khí ma không tiếng động xuất hiện,nữ tử nhìn thấy khí ma tóc trắng mắt xanh bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc lên tiếng thét chói tai.

Khí ma cau mày,ngón tay điểm vào nàng,quay đầu lại quét mắt qua Chu Tĩnh Thần y phục xốc xếch,cười lạnh nói: “Ngươi đúng là có diễm phúc ah.”

“Cứu. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . .” Giờ này khắc bất chấp tất cả,Chu Tĩnh Thần mở miệng cầu cứu.

“Đang ở Ôn Nhu hương mà còn phải cố giữ vững thanh tĩnh,thật đúng là không dễ dàng.” Khí ma một cước đá văng nữ tử nằm trên mặt đất,đặt mông ngồi vào bên giường.

Kể từ lần trước Chu Tĩnh Thần về muộn y lập tức bày ra tâm nhãn,chỉ cần đến trời tối mà Chu Tĩnh Thần còn chưa trở lại liền dùng thuật điều tra.

Không nghĩ tới sau một hồi tìm kiếm lại thấy Chu Tĩnh Thần nằm trên mặt giường lớn còn bị một nữ nhân thanh lâu giở trò,y vừa sợ vừa giận lập tức chạy tới đây.

Giơ lên cổ tay bị trói,Chu Tĩnh Thần thở hỗn hển nói: “Ta trúng gian kế của kẻ địch,mau đưa ta rời khỏi chỗ này.”

Nếu hắn đoán không lầm sợ rằng đại hoàng huynh đã dẫn người chạy đến nơi này,lợ như bị tóm chỉ sợ hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Tốt,chúng ta lập tức đi.” Khí ma hiểu ý cũng không tiếp tục nhiều lời,đưa gánh lên vai thi triển pháp thuật chạy trốn trở về phủ tam hoàng tử .

……..

Lúc này phủ tam hoàng tử đã loạn thành một đoàn,quản gia đang ở đại sảnh phân phó thị vệ ra ngoài tìm hắn,thấy hắn trở lại ông cùng vô cùng cao hứng,bận rộng đi đến giúp hắn.

“Mau chuẩn bị một thùng nước lạnh.” Hắn không ngừng hít hà thổ khí,muốn đè nén luồng hơi nóng không bình thường trong người.

“Dạ,điện hạ.” Quản gia mặc dù không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng không dám hỏi nhiều,vội vàng theo lời hắn đi làm.

Sau khi Chu Tĩnh Thần ngâm qua nước lạnh,luồng hơi nóng trong cơ thể tạm thời thối lui,chỉ là qua chốc lát lại nóng lên.

Hắn xưa nay thanh tâm quả dục,trong phủ cũng không có nạp thị thiếp,hôm nay xảy ra chuyện này lại không thể tìm nha hoàn trong phủ tới tiết hỏa,vậy sẽ phá hủy thanh bạch cô nương người ta,hắn không thể làm gì khác hơn tự mình ngâm mình trong thùng gỗ mong thuốc trong người sớm tản đi.

“Điện hạ,ngài không sao chứ?” Quản gia ở bên ngoài hỏi.

“Không có chuyện gì.”

Một thùng nước lạnh đã biến thành nước ấm,tiếp tục tắm cũng vô ích ngược lại làm quản gia lo lắng,hắn đứng khỏi thùng,tùy ý choàng qua áo choàng vội vã đi tới cửa phòng ngủ.

Vậy mà mới vừa đẩy cửa đã thấy thân ảnh màu trắng quen thuộc làm hắn sững sờ chốc lát.

Nhìn thấy khí ma tuấn mỹ đi đến,Chu Tĩnh Thần khó khăn đè xuống cảm xúc lung tung ra vẻ bình tĩnh ngồi ở trên ghế.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Sợ mình làm làm ra chuyện khác người,hắn cắn chặt hàm răng hỏi.

“Chỉ muốn đến đây xem chút thôi.” Thả ra một túm tóc trắng trong tay,khí ma đi tới bên cạnh hắn,khóe miệng nhếch nhẹ.

Nếu không phải y đến kịp thời chỉ sợ Chu Tĩnh Thần đã sớm đến gặp Diêm La Vương,trở lại còn hô to gọi nhỏ xem mình như hoàng thượng không bằng.

“Ngươi đi nhanh,có chuyện gì ngày mai hẳn nói.” Hạ thể cứng rắn như sắt,luồng hơi nóng không ngừng dâng trào,mặt cũng càng ngày càng nóng,cả người hắn rơi vào mơ màng căn bản không thể ứng phó khí ma chỉ muốn nhanh đuổi y đi mà thôi.

“Ngươi muốn bổn tôn đi,bổn tôn quyết không đi.”

“Ngươi. . . . . .” Chu Tĩnh Thần giận đến cả người phát run lại không thể làm gì.

Vốn định tự nhốt mình trong phòng giải quyết chờ thuốc tan nhưng khí ma xuất hiện khiến hơi thở hắn ngày càng rối loạn,hắn sợ không khống chế không được mình.

Hắn có một loại vọng đọng muốn đụng ngã khí ma trên mặt đất nhưng vì còn sót lại chút ít lý trí,hắn thủy chung chần chừ chưa hành động.

“Mặt của ngươi sao đỏ thế này?” Cảm giác hắn không bình thường hơi thở hổn loạn,khí ma mặt xanh mét như tờ giấy nâng lên cằm hắn cẩn thận quan sát,lập tức phát hiện dị trạng.

“Ta mới vừa rồi trúng. . . . . .” Xấu hổ mở miệng,hắn ấp a ấp úng.

“Trúng độc?” Khí ma ngược lại bắt lấy cổ tay hắn,trán cũng nhíu lại.

Khó trách mới vừa rồi ở trong thanh lâu sắc mặt Chu Tĩnh Thần có phần khác thường.

“Không phải trúng độc mà tên đó cho ta uống xuân dược. . . . . .” Chu Tĩnh Thần đỏ mặt,rốt cục nói ra.

Con ngươi từng trong trẻo như nước giờ trải rộng tia máu,hạ thân trướng đến phát đau,trong mũi tất cả đều là mùi vị thanh mát của khí ma,hắn không nhịn được đưa tay về giữa hai chân.

“Xuân dược? !” Dường như hiểu đã xảy ra chuyện gì,khí ma lập tức buông tay.

“Ngươi còn không mau giúp ta. . . . . .” Tiếng rên rĩ đứt quảng,giữa hai chân đã ẩm ướt.

Hắn nghĩ lại khí ma là ma lại thần thông quảng đại,nhất định có biện pháp giúp hắn giải trừ dược tính nên không chút suy nghĩ liền mở miệng năn nỉ người nọ.

Đáng tiếc hắn nói chuyện mơ hồ không rõ,khí ma hiểu lầm ý hắn,sắc mặt đại biến nhanh lui về phía sau

“Ngươi. . . . . . Ngươi đừng đi a. . . . . .”

“Bổn tôn chỉ làm nhiệm vụ của mình.”

Mặc dù y có cảm tình tốt với tên loài người này cũng thích mùi vị trên người hắn nhưng y chưa vĩ đại đến nguyện ý hy sinh kính dâng bản thân cho Chu Tĩnh Thần làm giải dược.

Không bằng đi tìm sắc ma nói không chừng hắn có biện pháp giúp Chu Tĩnh Thần dập tắt lửa.

“Ngươi. . . . . .”

Không nghĩ tới khí ma không chỉ không giúp hắn còn tuyệt tình rời đi,Chu Tĩnh Thần giận sôi lên vọt theo ra ngoài.

Trong lúc đuổi tới vấp chân một cái vừa vặn nhào vào trong ngực khí ma.

Chạm vào hơi thở lạnh như băng,nóng bức trong người thối lui không ít,hắn nhìn chằm chằm đôi mỏng mím mặt nhất thời như gặp ma hôn lên.

“A?”

Khí ma trợn to đôi mắt xanh nhìn gương mặt tuấn mĩ trước mắt đột nhiên phóng đại,quên đi tránh né vừa vặn bị hôn môi.

Nụ hôn này không buồn nôn giống như trong tưởng tượng,khi hai cánh môi chạm nhau tùng hương nhàn nhạt bay tới thấm vào ruột gan.

Chu Tĩnh Thần thỏa thích liếm láp cánh môi của y,vươn lưỡi cạy mở răng y,khẩn cấp quấy lấy đầu lưỡi đối phương.

“Ô ——” Cơn nóng trong người như đã ngưng lại,Chu Tĩnh Thần thoải mái rên rỉ thành tiếng,hai cánh tay quấn chặt lấy cổ y.

Một lúc sau hắn mới buông tha không ngừng hít lấy khí,khí ma hô hấp cũng không vững vàng,tròng mắt màu xanh có thêm phần màu sắc dị thường.

Không thể không thừa nhận mùi vị tương đối khá,y yên lặng hồi lâu dục vọng trong người dường như bị thiêu đốt.

Có lẽ không cần nghĩ thành hy sinh mà coi như hưởng thụ đi,huống chi nếu như y đi tìm sắc ma biết đâu tên kia sẽ tự mình ra trận,chỉ cần nghĩ đến hình ảnh kia trong lòng y bỗng nhiên vui sướng.

Hay cứ tự mình xuất chinh,cô độc đã hơn ngàn năm đã đến lúc tìm bạn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.