Khí Ma Hãm

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 19

Edit:Tieumanulk

Một màn này vừa lúc rơi vào trong mắt khí ma,con ngươi màu xanh trong nháy mắt chuyển sâu.

“Làm sao ngươi biết ta gặp nạn?”

Khí ma vén lên bạch châu trên cổ hắn,cười giễu nói: “Ngươi quên rồi sao,bổn tôn đã làm phép trên bạch châu,chỉ cần ngươi gặp nguy hiểm bổn tôn sẽ biết.”

“Những thích khách kia sao rồi?” Hắn nhớ tới y muốn giết thích khách nhưng không biết rốt cuộc xử trí thế nào .

“Giết.”

“Thi thể ở đâu?” Chuyện này phải sớm giải quyết tốt,hắn cũng không muốn chuyện bị thích sát cả huyện thành đều biết.

“Hóa thành tro.”

“Làm rất khá.” Hai tay vỗ mạnh vào nhau,hắn lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

“Lần này không trách ta tự chủ trương?”

“Trước khác nay khác.Nay ta cùng đại hoàng huynh đã chính thức vạch mặt,hắn cũng biết sự tồn tại của ngươi,xử lý theo phương pháp này chẳng qua để hắn sợ hãi,còn chúng ta ảnh hưởng không lớn,dĩ nhiên hắn cũng có thể đoán được ngươi không phải loài người bình thường,lúc đó sẽ tìm đạo sĩ để đối phó ngươi.”

“Nếu như về điểm này thì ngươi không cần lo,nếu có đạo sĩ đối phó lại ta thì ta đã sớm tu luyện thành tiên,hay nói một chút ngươi muốn thưởng bổn tôn cái gì nào.” Khóe môi nhếch nhẹ,khí ma không còn lạnh lung như bình thường,cười mập mờ nói.

Hắn sờ sờ cằm,hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

Này thật đúng là làm khó hắn,đưa vàng bạc châu báu cho khí ma thì quá bình thường,thọ nguyên thì mình đã đáp ứng dùng năm mươi năm để đổi,còn dư lại hai năm muốn giữ lại ngồi lên ngôi vị hoàng đế,báo thù,quét loạn đảng,huống chi thọ nguyên hai năm khí ma ắt hẳn cũng chả quan tâm. . . . . .

“Bổn tôn. . . . . . muốn chính là ngươi!”

Sau một khắc,hắn liền bị khí ma kéo vào trong nước,cánh môi lạnh như băng lập tức phủ lên.

Chu Tĩnh Thần né tránh không kịp vừa vặn bị hôn,đầu lưỡi nóng bỏng dừng lại trên môi hắn,hết mút lại hút để cho hắn không thể chống đỡ được.

Muốn tránh lại bị khí ma hôn nhiệt tình,đầu óc hắn trống rỗng,thiếu chút nữa tắt thở. . . . . .

“Khí ma, buông. . . . . .” Hắn thở hỗn hển gọi khí ma.

“Không buông.” Khí ma hôn từ mép môi của hắn đến cần cổ duyên dáng,tham lam liếm mút thủy châu trên người hắn.

“Nếu không buông ra,ta đánh ngươi.” Run rẩy giơ tay phải liền hướng trên mặt khí ma phất qua.

Khí ma thân thể chấn động,khuôn mặt cũng xanh mét,bích mâu lóe lên hung quang.

“Bổn tôn cho ngươi mượn lá gan,ngươi dám đánh.”

“. . . . . .” Hậm hực thu tay lại,Chu Tĩnh Thần nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn tới y.Bất quá chỉ nói thôi,chứ hắn căn bản không đánh mà.

Không từ mà biệt bằng vào ân khí ma nhiều lần cứu hắn,hắn cũng sẽ không động thủ.

Nhưng hắn chỉ tức quá vô lại,rõ ràng mình đã cự tuyệt lại quấn chặt hắn không tha.

“Ngươi ghét bổn tôn sao?” Khí ma dùng sức giữ chặt hông của hắn,ánh mắt lạnh lùng quan sát hắn.

“Ta khi nào ghét ngươi nha.”

“Không ghét là tốt rồi.” Khí ma lẩm bẩm tự nói.

Hắn biết Tĩnh Thần là người chậm lụt trên phương diện tình cảm,chỉ là không nghĩ tới chậm lụt đến nước này.

Y vốn không giỏi ăn nói dĩ nhiên sẽ không ở trước mặt Tĩnh Thần nói thích … nhưng y đã biểu hiện rõ ràng như thế nhưng Tĩnh Thần vẫn thờ ơ,thật sự tổn thương tim y.

“Vậy ngươi thích bổn tôn sao?” Y lại hỏi.

“Thích,dĩ nhiên thích,ngươi đối với ta rất tốt,nếu ta có một người ca ca như ngươi thì tốt biết mấy.”

Đại hoàng huynh xem hắn như cái đinh trong mắt,hắn mặc dù có hai huynh trưởng nhưng không có thân mấy.

“Ca ca. . . . . .”

Nghe được nửa câu đầu khí ma thực hưng phấn nhưng nửa câu sau Chu Tĩnh Thần nói lại làm cho tim y rơi xuống hầm băng.

Thì ra Tĩnh Thần xem y như ca ca,như vậy bảo y làm sao chịu nổi?

“Đúng vậy,nếu không ngày mai chúng ta uống máu ăn thề?” Cho là y đồng ý,Chu Tĩnh Thần vui vẻ đưa ra đề nghị.

“Nằm mơ đi,bổn tôn không muốn làm huynh đệ của ngươi!” Gương mặt tuấn tú lạnh đi,khí ma áp đảo hắn bên cạnh ao.

“Không làm huynh đệ thì không làm huynh đệ,ngươi hung dữ vậy làm gì.” Phía sau lưng dán tại cạnh ao lạnh như băng,hắn nhịn không được rùng mình một cái.

“Ngươi. . . . . .đún là làm tức chết bổn tôn mà.” Còn đang chìm trong cơn phẫn nộ khí ma xé rách toan y phục của hắn,thời gian chỉ một cái nháy mắt,hắn giống như cợi sơn dương làm thịt,trần truồng hiện ra trước mặt khí ma.

“Buông. . . . . .” Chu Tĩnh Thần lực mạnh giãy dụa nhưng khí ma làm sao chịu để hắn chạy trốn.Đôi môi nóng hổi không ngừng mút cắn môi hắn,bắt buộc hắn há mồm nghênh đón,bá đạo đoạt đi hô hấp của hắn.

“Dừng tay. . . . . .”

Khí ma tách ra hai chân của hắn mạnh mẽ chen chúc đi vào,giờ khắc này hắn có thể cảm nhận được khí ma bộc phát dục vọng chống đỡ phía dưới hắn.

“Không được. . . . . .” Hắn sợ đến bối rối đẩy đi người trước mặt.

Lần trước trung xuân dược là ngoài ý muốn,bị áp một lần còn chưa tính muốn hắn lần nữa nằm dưới người khí ma ư,hắn thân là hoàng tử tôn nghiêm của hắn cũng không cho phép!

“Bổn tôn nói được thì được.” Khí ma nắm hai tay của hắn kéo đến đỉnh đầu,làm thuật trói buộc khiến hắn không thể động đậy.

“Buông,chúng ta không làm huynh đệ cũng được! Ít nhất có thể làm bằng hữu chứ.” Hắn ra vẻ bình tĩnh nói.

“Bổn tôn không muốn làm bằng hữu của ngươi!” Khí ma gầm nhẹ.

“Vậy ngươi muốn làm cái gì?”

“Nhân nhượng một chút không tốt sao?” Khí ma nâng cao cằm của hắn hỏi.

“Không,ta Chu Tĩnh Thần sẽ không khuất phục dưới người khác.” Đầu lắc không ngừng như trống bỏi.

“Bổn tôn không phải là người.” Khí ma nhoẻn miệng cười,như đang chế giễu hắn.

“Ngươi. . . . . .” Rõ ràng hiểu ý của hắn nhưng cố ý chọn lỗi trong lời nói để moi ra!

“Bổn tôn tính tình không tốt,chớ chọc giận bổn tôn.”

Khí ma cúi đầu ngậm đầu nhũ run rẩy của hắn,tay kia thô bạo vuốt ve mông hẹp,nơi bị mút tê dại như bị kim châm.

“Không. . . . . . A. . . . . .” Trong miệng bật ra tiếng rên vỡ tan,hắn vội vàng cắn môi dưới.

Nghe được tiếng rên rỉ dễ nghe của người nọ,khí ma tựa như dã thú,trong bích mâu nhiều hơn một ti đỏ sậm,không ngừng thở hổn hển,hận không thể lập tức ăn hắn vào bụng.

“Gọi tên bổn tôn .”

“Không ——”

“Gọi!” Khí ma như muốn trừng phạt dùng sức ngắt ngọc hành nhạy cảm một cái.

Đau đến nước mắt sắp rớt,hắn hung hăng nhìn chằm chằm khí ma,gào lên”Ngươi muốn hại ta tuyệt tử tuyệt tôn sao? !”

“Chặt đứt,bổn tôn thay ngươi .” Khí ma không thèm để ý lại ngắt xuống.

Dù sao cùng y ở chung một chỗ nhất định tuyệt tử tuyệt tôn,mà y cũng tuyệt đối không cho Tĩnh Thần chạm nữ nhân khác!

“Đừng làm rộn,phụ hoàng còn đang mang bệnh,ta không tâm tư nghĩ những chuyện kia.” Một chưởng đẩy ra bàn tay không an phận của khí ma,Chu Tĩnh Thần vẻ mặt nghiêm túc nói ra lời thật lòng.

“Vậy giải quyết xong chuyện này,ngươi có tâm tư rồi chứ?” Khí ma nhướng mày cười,bàn tay to tiếp tục không an phận sờ soạng tớiđây.

“Có ý gì? Ngươi có biện pháp trị bệnh phụ hoàng có phải không?” Không kịp y cử động chậm lại,Chu Tĩnh Thần nắm thời cơ hỏi.

“Bổn tôn hôm nay mới vừa nhận được chứng thật,cha ngươi không phải nhiễm bệnh mà là trúng vu cổ thuật.” Nói đến chánh sự,khí ma đàng hoàng rụt tay trở lại.

Hôm nay hắn bày trận làm phép,mới kết luận hoàng thượng là trúng độc,mà sâu độc kia đã có trăm năm tuổi thọ,nó đã chiếm cứ trong tim hoàng thượng,qua một khoảng thời gian nữa sẽ hoàn toàn khống chế ý chí của ông ta.

“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa? !” Chu Tĩnh Thần kéo lấy mái tóc khí ma,đôi mắt to long lanh trợn thật lớn.

“Bổn tôn nói phụ hoàng ngươi là trúng độc,không phải nhiễm bệnh.” Khí ma nhúc nhích khóe miệng,đẩy ra năm ngón tay Chu Tĩnh Thần đem tóc của mình rút ra.

“Vậy còn không mau đi cứu phụ hoàng.” Chu Tĩnh Thần nghe làm sao có thể bình tĩnh,chỉ hận không được chắp cánh bay đến hoàng cung.

“Gấp cái gì,phải chờ bổn tôn tắm rửa xong,hay ngươi muốn cứ như vậy đi ra ngoài?” Khí ma chỉ vào thân thể trần truồng của hắn, âm thầm cười trộm.

“Đợi không kịp.” Chu Tĩnh Thần nào còn quản được này nọ,kéo khí ma ra khỏi ap nước,khí ma cũng không giãy dụa,đổi một thân xiêm y cùng hắn tiến cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.