CHƯƠNG 1
P.S:Anh công của chúng ta tóc trắng nhé ^^
Trên đường nhỏ chật hẹp trong rừng,một chiếc xe ngựa đơn sơ bay nhanh mang theo bụi đất mờ mịt,xa phu đè xuống nón cỏ trên đầu,quơ roi ngựa xua đuổi mã ngựa tung vó.
“Trần Minh,còn bao lâu mới đến kinh thành?” Màn xe được vén lên phân nửa,từ bên trong xe lộ ra một gương mặt tú nhã.
Người này ước chừng hai mươi tuổi đang mặc cẩm y màu đen,eo buộc đai ngọc,ống tay áo cùng trên vạt áo đều được thêu mưu đồ tinh sảo,cùng ngọc quan trên đầu hợp lại càng tăng thêm sức mạnh,mười ngón tay thon dài siết chặt bóng loáng như ngọc.
Hàm dưới giương cao,phượng mâu hẹp dài có nhiều chấm nhỏ lung linh lóe sáng,phong độ quả thực chỉ có ở công tử thời buổi hỗn loạn.
“Sắp rồi điện hạ,ước chừng một ngày nửa sẽ đến.” Xa phu vừa trả lời vừa giục ngựa chạy như điên.
“Nhanh lên,đêm nay chúng ta nhất định phải về kinh.” Nhận thấy không khí bốn phía có phần không tầm thường,Chu Tĩnh Thần để xuống màn xe lui về bên trong .
Thân là tam hoàng tử thiên triều,hắn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm cùng mấy vị mẫu thâu cùng huynh đệ khác luôn luôn giao hảo,chỉ có đại hoàng huynh thân là thái tử không những bảo thủ còn cuồng vọng tự đại không xem các hoàng tử khác ra gì,âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình diệt trừ những kẻ đối lập làm thế cục trong triều ngày càng căng thẳng,đã vậy cậu của mẫu thân hắn lại là tể tướng đương triều quyền nghiêng vua và dân,phụ hoàng mấy lần có ý muốn phế thái tử chỉ có thể bỏ qua.
Bởi vì phụ hoàng sủng ái hắn,đại hoàng huynh thích thú đem những cái đinh trong mắt tiêu trừ cho thống khoái,trong kinh liên tiếp xảy ra nhiều vụ việc hắn không đành lòng nhìn phụ hoàng lo lắng,mỗi lần đều lén giải quyết.
Hai tháng trước Giang Nam chịu cảnh thiên tai nạn lụt,hắn chủ động xin chỉ đến Giang Nam trấn giữ chỉ huy giúp dân chúng vượt qua cảnh cùng khổ,không ngờ công bộ Thị Lang cũng hướng phụ hoàng xin chỉ hi vọng được gánh trách nhiệm nặng nề lần này,nhất thời làm phụ hoàng rất khó xử. Công bộ Thượng thư là huynh trưởng Thái Tử Phi có quan hệ rất tốt với thái tử,đương nhiên cùng phe với thái tử,sau khi phụ hoàng suy nghĩ vẫn hạ chỉ cho hắn đến Giang Nam giải quyết vấn đề lũ lụt.
Thật vất vả lũ lụt mới được khống chế,tất cả dân tị nạn cũng được dàn xếp ổn thỏa lại nghe nói phụ hoàng thân thể không khỏe,hắn lập tức đem những chuyện còn lại giao cho quan phụ mẫu địa phương còn hắn thu thập một ít hành lý chuẩn bị chạy về kinh thành.
“Dạ,điện hạ.” Trần Minh nghe lệnh vung lên roi ngựa,ra sức rong duỗi chạy thẳng phía trước.
Xe cách mấy dặm,hơn mười mủi tên phá không hướng bọn họ bắn tới,mã nhi né không kịp bị loạn tiễn bắn trúng,chạy được mấy bước liền té co quắp máu chảy lan ra khắp mặt đất.
Một đám hắc y nhân che mặt từ trên trời bay xuống,tay cầm lưỡi dao sắc bén bao quanh xe ngựa.
Ngồi ở bên trong xe ngựa,Chu Tĩnh Thần lâm nguy không loạn nhanh nghĩ cách làm sao thoát khỏi khốn cảnh,mở miệng hỏi.”Các ngươi là ai?”
“Là người muốn mạng ngươi!” Không cho hắn suy nghĩ thêm hắc y nhân quơ lên trường đao chém đến.
“Điện hạ đi mau.” Trần Minh đem nón cỏ ném về phía đám người áo đen gào to,liều lĩnh xông về phía trước.
“Cẩn thận!” Mọi người đang chống trả quyết liệt Chu Tĩnh Thần rút ra nhuyễn kiếm bên hông chính diện nghênh đón kẻ địch,cố gắng mở một con đường máu.
Thân ở trong cung đình hiểm ác,hắn đã quá rõ đạo lý chém giết lẫn nhau,vì vậy vừa tròn tám tuổi hắn đã đi theo thống lĩnh cấm vệ quân luyện tập võ nghệ,bất quá người biết chuyện không nhiều lắm,hôm nay là lần đầu tiên hắn lộ ra công phu.
“Không nghĩ tới tam điện hạ cũng biết võ công.” Thủ lĩnh đám áo đen cười lạnh,liên tục vung đao chém về phía hắn.
“Chuyện ngươi không nghĩ đến còn rất nhiều.” Hắn vung tay ngăn cản thế công đối phương vừa quan sát bốn phía.
Nơi đây còn một con đường nhỏ khác,ban đầu lựa chọn đi con đường này cũng vì muốn tránh ra tai mắt sớm trở về kinh,không nghĩ tới vẫn gặp thích khách mai phục,có thể thấy được từ lúc hắn rời Giang Nam đã có người theo dõi hành tung của hắn.
Cộng thêm đối phương biết hắn là tam hoàng tử. . . . . . Người giật dây trừ đại hoàng huynh chứ không thể là ai khác.
Dù sao người kia luôn trăm phương ngàn kế muốn giải quyết tâm phúc đại họa như hắn,những người này võ công cao cường được huấn luyện nghiêm khắc,xem ra khả năng là đại nội thị vệ rồi.
Mắt thấy thích khách càng ngày càng nhiều,thế công cũng càng ngày càng mãnh liệt,Chu Tĩnh Thần không tiếp tục ham chiến,từng bước từng bước lui về sau tìm kiếm cơ hội thoát khỏi nơi này.
Bất đắc dĩ bị bao vây thành hình tròn,song quyền nan địch tứ thủ,sau mấy chục hiệp hắn rơi vào thế hạ phong.
“Đầu trên cổ ngươi,ta đã định rồi.” Thủ lĩnh áo đen chống đỡ trên cây to,cười ha ha.
“Điện hạ,chạy mau——” Trần Minh thấy tình thế không ổn một chưởng đánh lui hắc y nhân trước mặt,tiếp tục đánh về phía thủ lĩnh áo đen,ôm chặt thắt lưng đối phương,mặc cho thủ lĩnh áo đen xoay người lại vung đao chém vào trên lưng hắn cũng không buông tay.
“Trần. . . . . .” Chu Tĩnh Thần có chút chần chờ,không đành lòng bỏ lại thị vệ theo bên cạnh mình chạy trối chết.
“Điện hạ không cần lo ta,đi mau!” Trần Minh ngẩng lên khuôn mặt đẫm máu tươi,dùng hết toàn lực hướng hắn quát to.
Đôi môi co rút,Chu Tĩnh Thần cuối cùng cũng không thể nói ra lời gì.
Thích khách không ngừng đánh tới cho dù võ công y có giỏi cỡ nào trên người cũng khó tránh khỏi bị thương,Trần Minh trung thành cảnh cảnh bị thủ lĩnh áo đen công kích từ từ ngã xuống.
Chuyện tới như thế không thể để Trần Minh hy sinh lãng phí,hắn cắn răng xoay người chạy vào trong rừng rậm.