CHƯƠNG 24
Edit:Tieumanulk
Trong ngự tẩm tráng lệ,khí ma đuổi tất cả cung nữ ra ngoài,Tĩnh Thần cũng không ngăn cản y ngược lại phối hợp bảo bọn họ lập tức lui hết ra ngoài.
Khí ma mặt lạnh,xé ống tay áo hắn,đẩy hắn ngã ở trên long sàng.
“Tại sao lại thành thân?Chẳng lẽ bổn tôn không thỏa mãn được ngươi sao?” Trên khuôn mặt tuấn dật giờ đây đã đen như đáy nồi, mái tóc dài tuyết trắng bay múa mọi nơi,khí phách ma tôn hiển lộ không bỏ sót.
“Ngươi đừng suy nghĩ nhiều làm gì,thành thân chẳng qua trong cung thêm nữ nhân mà thôi,trẫm sẽ không có quan hệ với nàng ta.” Sợ khí ma hiểu lầm Chu Tĩnh Thần vội vàng tỏ rõ lập trường của mình.
“Nói thì thật dễ nghe không đụng nàng? Không đụng nàng tại sao muốn cho nàng tiến cung,ngươi thật cho rằng bổn tôn thích ngươi sẽ không động tới ngươi sao?”
Khi y biết được Chu Tĩnh Thần muốn thành thân thì nổi trận lôi đình,ngay cả ý nghĩ giết người cũng có.
Bản thân y thật lòng lại bị đối phương vô tình chà đạp,y vì Chu Tĩnh Thần dẹp yên hầu phong hào.Ở lại trong hoàng cung phụ giúp nhưng Chu Tĩnh Thần lại đối xử y như vậy——
Trên trán tinh mịn mồ hôi hột,hắn khẩn trương cầm bàn tay khí ma giải thích “Lúcc trước trẫm đã muốn nói cùng ngươi nhưng mỗi lần đều không mở miệng được chỉ vì sợ ngươi hiểu lầm.”
“Người cũng sắp vào cung ngươi mới nói với bổn tôn,còn nói cái gì còn sợ bổn tôn hiểu lầm,ngươi cho bổn tôn là thằng ngu chắc!”
“Nghịch Thiên,yên lặng nghe trẫm nói một câu.Thành thân là chuyện không thể tránh khỏi,từ trước đến nay cũng không có hoàng đế nào hậu cung không một bóng người,mấy bữa nay đại thần trong triều đã nghị luận không ngớt chuyện này.” Nói đến nước này,Chu Tĩnh Thần không khỏi mất kiên nhẫn.
Hắn đã giải thích hơn nữa tỏ rõ không đụng hoàng hậu, vì sao khí ma lại không thể cảm thông một chút cho hắn chứ?
“Tốt,ngươi muốn lập phi tử thì cứ lập thứ cho bổn tôn không thể tiếp tục phụng bồi.” Khí ma siết chặt nắm tay lúc này y đã mất đi lý trí hướng hắn điên cuồng gào rách cổ họng.
Lòng như đao cắt,y chỉ muốn cùng người mình yêu có cuộc sống bình thường nhưng không ngờ Chu Tĩnh Thần sau khi làm hoàng thượng lại thay đổi tính nết. . . . . .
Màng nhĩ đau như bị xé toạt,Chu Tĩnh Thần cầm chặt ống tay áo của y vặn hỏi: “Nghịch Thiên,ý của ngươi là gì?”
“Y của ta như những gì ta đã nói,sau này ngươi đi đường dương quang của ngươi,ta đi cầu độc mộc của ta.” Nói xong khí ma xé ống tay áo,trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn khoảng trống trong lòng bàn tay,Chu Tĩnh Thần đầu mũi chua sót lẩm bẩm tự nói”Nghịch Thiên. . . . . .”
Hắn đã sai rồi sao?
Phụ hoàng hậu cung ba nghìn mỹ nhân cũng không thể tự mình cưng chìu một mìnhmẫu phi,nhưng khí ma lại giận chuyện hắn thành thân,huống chi hắn chỉ lấy một người làm hoàng hậu. . . . .
Ý thức được bản thân có thể hoàn toàn mất đi khí ma,hắn kinh hoàng thất thố từ trên giường rồng bò dậy,chạy ra ngoài nhưng nơi nào còn bóng dáng khí ma.
“Nghịch thiên,ngươi trở lại mau. . . . . .” Hắn thất hồn lạc phách ngã ngồi ở cửa cung,hai mắt vô thần nhìn không trung tĩnh mịch.
Ngực đau muốn chết không thể tiếp tục kiên trì,hắn chỉ thấy hai mắt tối sầm,hôn mê ngất đi.
“Hoàng thượng!”
Sau khi Chu Tĩnh Thần ngã xuống cũng không tỉnh lại,thái y trong cung khẩn cấp đến điều trị nhưng vẫn thúc thủ vô sách.
“Trần thái y,bệnh hoàng thượng ra sao rồi?” Khang Định Hầu đứng ở bên cạnh long sàng,sốt ruột gặn hỏi.
Thái y quỳ rạp xuống đất run rẩy trả lời: “Thứ cho thần vô năng không trị được bệnh hoàng thượng.”
Triệu tất cả thái y trong điện,Khang Định hầu lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ,”Các ngươi cũng tới đây,vậy nói xem hoàng thượng rốt cuộc bị bệnh gì?”
Thái y rỉ tai thì thầm được một lúc mới cẩn thận nói: “Thân thể hoàng thượng không hề có dấu hiệu bệnh nào cả,sở dĩ không dậy nổi. . . . . . là tâm bệnh dẫn đến.”
“Tâm bệnh?” Khang Định hầu sắc mặt hơi trì hoãn,trầm ngâm suy tính.
“Nghịch. . . . . . Nghịch Thiên. . . . . .” Trong lúc hôn mê Chu Tĩnh Thần đột nhiên bắt lấy bàn tay Khang Định hầu,yếu ớt rên rỉ tên một người.
“Hoàng thượng.” Hắn vội vàng đem lỗ tai kề đến gần lại không nghe rõ người nọ đang nói gì.
Nghịch Thiên cái tên này không giống của một cô nương,nhớ lại hoàng thượng lúc trước đã từng nói qua với hắn,gì mà người yêu không muốn vào cung với lại tư cách cũng không phù hợp,chẳng lẽ người trong lòng hoàng thượng không phải là cô nương?
Ngày hôm trước hoàng thượng cùng An Định hầu ở ngự tẩm ầm ĩ một trận,sau nửa An Định hầu bỗng dưng biến mất,hắn cũng có nghe thấy.
Chẳng lẻ người yêu của hoàng thượng chính là An Định hầu?
“Nghịch Thiên. . . . . . Không nên đi,ngươi không phải đáp ứng phụ hoàng phải bảo vệ bên cạnh trẫm sao. . . . . .”
Nghe đến đó,Khang Định hầu nhíu lại chân mày rậm.
“Hoàng thượng,người tỉnh lại đi,Nghịch Thiên đã về.” Bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn nói đại chuyện gì đó.
Không nghĩ tới lời này lại có tác dụng,sau khi Chu Tĩnh Thần nghe mí mắt khẽ nhúc nhích mệt mỏi tỉnh lại chẳng qua đã hôn mê quá lâu ánh mắt có phần mờ mịt.
Ngẩng đầu không hìn thấy người mình muốn gặp,hắn thất vọng lại nhắm nghiền hai mắt.
Vỗ nhẹ lên vai hắn hai cái,Khang định hầu khuyên nhủ: “Hoàng thượng,bảo trọng long thể.”
“Trẫm mệt quá.”Chu Tĩnh Thần chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng,cái gì cũng không muốn nói.
Mặc dù lúc này không phải thời cơ tốt nhắc đến chuyện đó nhưng đại điển phong hậu sắp đến,Khang định hầu phải kiên trì hỏi: “Hoàng thượng,đại điển phong hậu phải. . . . . .”
Giống như điên dại,hắn từ trên giường nhảy dựng lên,đem ngọc chẩm quăng xuống mặt đất,hai chân trần trụi đứng trên mặt đất chỉ vào Khang Định hầu rống to “Trẫm không muốn lập hậu,trẫm không làm hoàng đế nửa.”
Nghịch thiên đã rời khỏi hắn,hắn làm hoàng đế còn có ý nghĩa gì?
Sớm biết như thế hắn sẽ không thừa kế ngôi vị hoàng đế,theo Nghịch Thiên chu du thiên hạ thì tốt biết mấy. . . . . .
“Còn không mau đỡ hoàng thượng lên .” Khang Định hầu nóng ruột vội vàng chỉ huy thái giám đỡ tránh hắn làm thêm chuyện dại dột.
“Nghịch Thiên. . . . . .” Chu Tĩnh Thần thất hồn lạc phách luôn miện gọi tên khí ma,cũng không giãy dụa.
Giờ phút này hắn đã sớm không còn ý chí phấn chấn như mình thường,mà chỉ như một món đồ gốm không có hồn phách,tùy ý để thái giám loay hoay.
Không bao lâu,Khang Định hầu đưa đến tin tức tốt đầu tiên,nói có người ở ngoài thành thấy An Định hầu.
“Có thật không?” Trên long sàng Chu Tĩnh Thần kích động mở mắt ra,thần sắc so với thường ngày tốt hơn rất nhiều.
“Đương nhiên là thật,thần sao dám lừa gạt hoàng thượng.” Khang Định hầu chột dạ cúi đầu.
Hoàng thượng ngày càng sa sút,hắn thật sự không nỡ nhìn,không thể làm gì khác hơn tìm một lời nói dối,hi vọng hoàng thượng sớm ngày tỉnh lại.
“Hoàng thượng,đã có người thấy An Định hầu,An Định hầu nhất định còn chưa có đi xa,hoàng thượng vẫn bệnh nằm liệt giường, nếu An Định hầu trở lại thấy sẽ không vui.” Một mực bên cạnh không nói gì Nghê Thường từ từ mở miệng khuyên nhủ.
Nàng sớm từ nơi phụ vương biết được người trong lòng hoàng thượng là An Định hầu,mặc dù rất tiếc vị trí hoàng hậu nhưng nàng cũng hiểu có một số việc không nên cưỡng cầu,để đền bù Chu Tĩnh Thần nhận nàng làm nghĩa muội,từ Quận chúa thăng làm công chúa cũng xem như là ân sủng không nhỏ.
“Bộ dạng của yrẫm nhất định rất tiều tụy.” Hắn đưa tay sờ sờ mặt,thở dài một hơi.
Nghịch Thiên bỏ đi đã lâu nếu y quay trở lại thấy bộ dạng hắn thế này sợ rằng cũng không nhìn ra hắn. . . . . .
“Thái y cũng nói hoàng thượng chỉ bị tâm bệnh,không bằng hoàng thượng đến chùa Bạch Mã cúng bái,nghe nói Bồ Tát nơi đó rất linh nghiệm biết đâu giúp được ngài,thuận tiện cũng có thể giải sầu.”
“Công chúa nói rất đúng.” Khang vương cũng phụ họa .
“Ừm,hai ngày nữa bãi giá đến chùa Bạch mã.” Chu Tĩnh Thần cảm thấy nghĩa muội nói rất có lý hơn nữa bái phật cũng là đều tốt,vì thế vui vẻ đáp ứng.