Khí Ma Hãm

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Mấy ngày chung đụng hắn dần dần hiểu rõ tính tình khí ma —— Người không phạm ta,ta không phạm người.Chỉ cần không chủ động trêu chọc y,khí ma cũng rất dễ nói chuyện.

“Thì ra là vậy,ủy khuất điện hạ rồi.”

“Thời gian không còn sớm,chúng ta vẫn mau tiến cung thôi.” Không muốn đem đề tài quanh quẩn trên người khí ma,hắn quay lại chánh sự.

Ban đêm,Chu Tĩnh Thần trở lại phủ Tam hoàng tử,trên khuôn mặt tuấn dật có phần mỏi mệt,trong phủ hạ nhân đồng loạt đi đến bưng trà đưa cao điểm không một ai nhàn rỗi.

“Quản gia ở đâu ?” Ngồi trên ghế gỗ lim khắc hoa,hắn đưa tay xoa xoa cánh mũi,gọi một tiếng.

“Điện hạ,tiểu nhân chỗ này.” Một nam tử tuổi chừng bốn mươi áo lam đứng ở bên cạnh hắn,cung kính đưa lên khăn nóng.

“Nghịch Thiên ở đâu?”

“Hả?” Quản gia vẻ mặt mờ mịt.

“Chính là vị công tử hôm nay đến quý phủ,ông an bài y nghỉ ngơi ở đâu rồi?” Hắn không vui nhíu mày.

Hôm nay ở trong cung ra mắt phụ hoàng,tình trạng phụ hoàng đỡ hơn rất nhiều tuy nhiên sắc mặt không phải quá tốt.

Phụ hoàng hỏi thăm chuyện rủi hắn gặp phải trên đường về,hắn cũng trả lời thành thật rành mạch,phụ hoàng lại hỏi hắn có biết ai muốn ám sát mình,đang chần chờ có nên nói ra suy ra của chính mình,hoàng hậu đột nhiên lại tới cắt đứt phụ tử bọn họ nói chuyện.

Thấy hắn rời cung,hoàng hậu sai người đưa hắn tới thiên điện,nhắc nhở hắn phụ hoàng thân thể không tốt đừng ở trước mặt nói lung tung,để tránh chọc bệnh tình ông ta tái phát.

Hắn lập tức hiểu nhất cử nhất động của mình đã sớm rơi vào trong mắt đám người thái tử nhưng nếu hành động thiếu suy nghĩ,không những không thể làm gì thái tử,còn có thể bị y cắn trả lại,tất cả đều cần bàn bạc kỹ hơn.

“Thì ra là vị công tử kia,vậy xin điện hạ yên tâm,nô tài đã sắp xếp cho y ở Đông sương,bất quá y không cho bất luận kẻ nào hầu hạ,nô tài có phái một số người giúp việc đến cũng bị đuổi ra.”

“Ừm,ông xuống đi.”

Đây là chuyện theo dự liệu,Chu Tĩnh Thần phất tay đuổi quản gia,đứng dậy đi tới Đông sương,vậy mà lại thấy một mảnh không gian trống rỗng.

Sao không có ai? Chẳng lẽ khí ma không thích hắn để y một mình trong phủ,trong lúc tức giận bất cáo nhi biệt rồi?

Đối phương tính tình cổ quái lại thích làm theo ý mình hắn đã lĩnh giáo qua,càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.Chu Tĩnh Thần vội vàng nghĩ cho gười tìm kiếm,khí ma lại đột nhiên xuất hiện bên trong phòng hơn nữa toàn thân cao thấp tản ra nhiệt khí,bộ dáng đã sớm khôi phục tóc trắng mắt xanh,mái tóc dài cũng ướt nhẹp xõa trên vai,vạt áo nửa mở,trên ***g ngực ửng hồng còn dính thủy châu.

Thủy châu trong suốt theo thắt lưng bền chắc rơi xuống ẩn vào bên trong quần dài để lại một mảng lớn vết ướt.

Chu Tĩnh Thần không nhịn được nuốt từng ngụm nước,lần đầu phát hiện nam tử này lại khêu gợi phong tình đến thế.

“Ngươi đi tắm rửa sao cũng không nói một tiếng?” Hắn lúng ta lúng túng nói mang theo một chút oán trách.

“Không thích.” Khí ma vẫn tích chữ như vàng.

“Lần sau đi đâu nhớ nhắn lại mấy chữ cho ta đấy.” Không có biện pháp cầm y,Chu Tĩnh Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

Ánh mắt nhịn không được lại phiêu trên người khí ma,vừa hay nhìn thấy khí ma bỏ đi lớp áo,hắn chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô,không khỏi tự mắng chính mình.Suy nghĩ lung tung gì chứ,người trước mắt không phải cũng giống hắn đều là nam tử còn là một con ma,hắn lại đối với tên này sinh ra ham muốn ***,nhất định do đã lâu không đụng nữ nhân rồi!

Hồi tưởng lại lần cuối cùng hắn đụng nữ nhân,hẳn là nửa năm trước đến quý phủ Cố đại nhân,tiếp nhận một vị hồ cơ trong quý phủ hầu hạ.

“Ôn Tuyền không tệ.” Khí ma rất nhanh đổi một bộ xiêm y sạch sẻ,vung lên mái tóc dài.

“Cái gì?”

Đắm chìm trong suy nghĩ hắn nhất thời không kịp phản ứng,một hồi lâu mới hiểu ý,khí ma nói nơi hắn bình thường tẩy rửa.

Ban đầu phụ hoàng đem tòa nhà này ban cho hắn,hắn thích nhất chính là Ôn Tuyền nên lập tức cho người xây phòng tắm ở Ôn Tuyền.

“Nếu ngươi thích ngày ngày đến đó cũng được.”

Không nghĩ tới khí ma lại thích suối nước nóng,điểm này cũng giống như hắn,sau này có cơ hội cùng nhau đến Ôn Tuyền cũng không tệ . . . . . .

Không nhịn được trong đầu hắn bắt đầu ảo tưởng một bức mưu đồ mỹ nhân xuất dục.

“Không cần.” Khí ma cự tuyệt hảo ý của hắn.

Y chẳng qua thấy mới mẻ mới ghé qua chứ không có nhiều thời gian lãng phí để hưởng lạc,dù sao mục đích chuyến này đến kinh thành là để giúp Chu Tĩnh Thần ngồi lên ngôi vị hoàng đế,sau đó đổi lấy năm mươi năm thọ nguyên.

“Ngươi trở lại được vừa lúc,ta và ngươi nói một chút chuyện trong cung.” Nhún nhún vai không suy nghĩ nhiều hơn,Chu Tĩnh Thần rất nhanh thu hồi tâm tư trong lòng trở lại chuyện chính.

“Nói.” Dong lười tựa vào trên giường,khí ma nhắm mắt dưỡng thần.

“Chuyện là như vậy. . . . . .”

Hắn nói đến nước miếng tung bay cho đến miệng đắng lưỡi khô mới im miệng,lại phát hiện khí ma không hề nhúc nhích,thở nhè nhẹ giống như đang ngủ.

“Ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không hả?”

Nói nhiều như vậy mà đối phương một chút phản ứng cũng không có,Chu Tĩnh Thần không khỏi bực mình.

“Ngươi đã quên thân phận bổn tôn.” Khí ma rốt cục mở mắt,lạnh lùng nhắc nhở hắn.

Trong cung xảy ra chuyện gì y đã sớm biết,thiên hạ này có chuyện gì mà y không biết chứ.

Hắn vui mừng vạn phần nhìn khí ma “Ý là động tĩnh của đám người thái tử ngươi đã sớm nhất thanh nhị sở?”

“Đương nhiên.”

“Tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Tròng mắt đen tỏa sáng lung linh.

Xem ra hắn thật gặp được quý nhân,bản lĩnh khí ma so với hắn nghĩ còn cao siêu hơn rất nhiều.

“Không phải bổn tôn đi làm mà là ngươi,ngôi vị hoàng đế phải do ngươi tự đi tranh giành,bổn tôn chỉ có thể thay đổi số mệnh giúp ngươi lên ngôi vị hoàng đế, chứ không hứa hẹn ngươi nhất định phải làm được Hoàng đế.”

Người ta nói thành công ba phần dựa vào vận khí,bảy phần dựa vào cố gắng,y cũng chỉ có thể giúp ba phần vận khí,sự do người làm,có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế hay không mấu chốt vẫn do bản thân Chu Tĩnh Thần .

“Tuy là nói như thế nhưng ngươi cũng phải giúp ta bày mưu tính kế chứ.” Cảm thấy khí ma nói cũng rất có lý,hắn lập tức xin thêm đều tiếp theo.

Thế lực phe thái tử rất mạnh lại có hoàng hậu,Thừa tướng chống lưng,hai chỗ dựa quyền cao chức trọng muốn lật đổ đại hoàng huynh cũng không dễ?

“Bổn tôn không phải là mưu sĩ của ngươi.”

“Thôi thôi,không trông cậy vào ngươi nửa,tự mình ta nghĩ biện pháp là được.” Hắn tâm phiền ý loạn khoát tay,sải bước rời đi Đông sương.

Khóe miệng khí ma cong lên nụ cười,nhìn người kia bực tức rời đi cũng không tức giận ngược lại có phần tán thưởng.

“Rất có cốt khí .”

…………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.