CHƯƠNG 8
Ngày kế
Chu Tĩnh Thần tay cầm ngọc phiến mạ vàng,tóc buộc ngọc quan,ngau cả trên cẩm bào cũng khảm viền vàng,toàn thân cao thấp như phủ một tầng kim quang,chỉ có thể dùng một chữ hình dung ——”Tục” .
“Ngươi. . . . . .” Nhìn thấy hắn đôi lông mày đẹp của khí ma cũng phải chen chúc thành chữ xuyên {là chữ này … 川… }
“Như thế nào,ta đây một thân kim quang lấp lánh làm người ta không dám nhìn gần sao?” Hắn vươn ra ngọc phiến trong tay lắc lắc ở trước ngực,nghiễm nhiên bộ dáng của phong lưu công tử.
Để mặc bộ y phục này cũng tốn không ít thời gian,ngay cả đồ ẩn giấu cũng bị lật ra ngoài,trước kia cho tới bây giờ hắn thật chưa mặc qua kiểu y phục liền quần thế này.
“Giống như diễn hí khúc .” Đôi mắt Khí ma lóe tia châm chọc.
“Người muốn y trang,Phật muốn kim trang,ta muốn chính là hiệu quả này,chúng ta lên đường thôi.” Hắn làm bộ như nghe không hiểu,cười to hai tiếng liền cất bước ra khỏi đại môn.
Vì không lãng phí một thân trang phục ngay cả cỗ kiệu Chu Tĩnh Thần cũng không ngồi,để cho hạ nhân dẫn ra hai đại mã cao ngất,dẫn đầu tung mình nhảy lên.
Đợi mã nhi chạy được một đoạn đường,khí ma mới từ từ đuổi theo thủy chung duy trì một khoảng cách với hắn.
Người đi đường đều bị kim quang lấp lánh trên người Chu Tĩnh Thần hù dọa,trợn mắt hốc mồm nhìn hắn cỡi ngựa đi qua.
Đi tới cửa Đông Cung,hắn tung mình xuống ngựa,thái giám quản sự đứng ở cạnh cửa khuôn mặt tươi cười đón chào,nhìn cách ăn mặt của hắn mà nụ cười càng đậm .
“Tam điện hạ,chúng thần hữu lễ.” Hắng cổ họng một chút,thái giám quản sự khẽ cúi người xuống hành lễ.
“Thái tử điện hạ có ở đây không?” Sửa sang lại y quan có phần hỗn loạn,hắn bước nhanh đến phía trước đưa lên thiệp mời.
“Ngài tới vừa lúc,thái tử cũng mới vừa hồi cung đang chờ ngài.”
Chu Tĩnh Thần vuốt cằm vừa lúc khí ma cũng đến,liền thân mật tiến đến khoác tay khí ma đi vào bên trong.
“Vị này là?” Thái giám quản sự bước nhanh lên phía trước,đưa tay ngăn lại khí ma.
Cầm bàn tay lạnh như băng của khí ma,hắn nhướng cao lông mày nói”Hắn là người của quý phủ ta.”
“Thì ra là vậy,Tam điện hạ bản thân là người trung long phượng,ngay cả người trong quý phủ cũng xuất chúng quả nhiên là vật họp theo loài.”
Thái giám quản sự đánh giá cẩn thận khí ma,thấy y y phục hoa lệ,dung mạo tuấn mỹ,trên người cũng không có mang vũ khí nên không tiếp tục ngăn cản,nghiêng người tránh ra một con đường.
“Nói hay…nói hay!” Triển khai ngọc phiến,hắn cất tiếng cười to.
Vật họp theo loài mà coi như lời khen sao? Thái giám này vậy mà cũng dám nói.
“Có chuyện gì khiến tam đệ cười đến vui vẻ như thế ah?”
Tiếng cười bị cắt đứt chỉ thấy một nam tử từ trong điện chậm rãi đi ra,tử bào kim quan,khóe mắt chau lên tướng mạo có năm phần tương tự Chu Tĩnh Thần.Chẳng qua người này gương mặt gầy gò,xương gò gồ lên có vẻ là dạng người cay nghiệt.
“Đại hoàng huynh.” Chu Tĩnh Thần hô to một tiếng,vội vàng lôi khí ma đi đến phía trước.
“Đã lâu không gặp vóc người tam đệ có phần gầy gò hơn.” Chu tĩnh Vũ nhìn hắn từ trên xuống dưới nói.
“Hiazzz,một lời khó nói hết,ngày trước phụ hoàng phái thần đệ đến hạ lưu Trường Giang nam làm việc,thần đệ mới vừa xử lý tạm ổn thỏa lại nghe nói phụ hoàng nhiễm bệnh nên muốn gấp rút trở về kinh thành,lại không nghĩ tới trên đường gặp phải tai kiếp thiếu chút mạng nhỏ cũng mất.” Hắn che bộ ngực,dáng vẻ như còn rất sợ hãi.
Chu Tĩnh Vũ bước nhanh đến phía trước nắm tay của hắn,nhẹ giọng an ủi”Khó trách tam đệ tiều tụy như vậy,hôm nay vừa vặn đến đây để ta có dịp thăm hỏi đệ.”
“Đại hoàng huynh trước hết mời.” Chu Tĩnh Thần trợn to hai mắt,bộ dáng thụ sủng nhược kinh.
Khí ma ở một bên nhìn hắn diễn trò thiếu chút bật cười thành tiếng.
Ba người tản bộ vào trong điện,bọn hạ nhân lập tức mang lên thức ăn tinh mỹ bày đầy một bàn lớn,có thể nói muôn màu rực rỡ muốn cái gì có cái đó.
Chu Tĩnh Thần đem vị chí chủ tọa tặng cho Chu Tĩnh Vũ,còn hắn tùy ý chọn đại một nơi phía dưới,khí ma thì ngồi bên tay phải hắn nhìn như vô ý đánh giá thái tử.
Một chén rượu vào bụng,Chu Tĩnh Vũ mở miệng cười hỏi: “Tam đệ,sau khi trở về kinh có tốt hơn chút nào chưa?”
“Rất tốt rất tốt,trải qua đại kiếp lớn thần đệ cũng đã nhìn thấu,vinh hoa phú quý bất quá chỉ là nhất thời,thần đệ sinh trong gia đình đế vương.Nếu không tận hưởng lạc thú trước mắt sợ rằng sau khi đầu thai sẽ hưởng thụ không được.” Chu Tĩnh Thần rung đùi đắc ý khoe khoang bản thân thông suốt tất cả.
“Tam đệ nói rất đúng,bổn cung có tam đệ hiểu chuyện vậy rất tốt.”
“Đại hoàng huynh quá khen,thần đệ trước xin kính.” Chu Tĩnh Thần vội vàng thả ra chiết phiến trong tay,giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Khí ma ở bên cạnh thấy vậy buồn cười.Cảnh tượng huynh đệ hòa khí ấm áp,nếu không phải y biết tin tức sợ rằng còn tưởng rằng bọn họ là hảo huynh đệ.
Chu Tĩnh Thần cũng là thiên tài diễn kịch,lập luận sắc sảo thiếu chút nữa ngay cả y cũng bị lừa.
“Vị công tử này tướng mạo xuất chúng không biết là ai đây?” Chu tĩnh Vũ chú ý tới khí ma ngồi bên cạnh,nheo lại mắt lơ đãng hỏi.
“Vị này là ân nhân thần đệ,lần này gặp chuyện không may nhờ được y cứu nên đưa theo trên người.” Chu Tĩnh Thần nghiêng người mỉm cười giới thiệu khí ma.
“Thì ra là ân nhân cứu mạng của tam đệ,thứ cho Bổn cung chậm trễ.” Chu Tĩnh Vũ tùy ý chắp tay,vẻ mặt ngạo mạn tuyệt không giống như muốn xin lỗi.
“Nghịch Thiên,còn không mời rượu thái tử điện hạ.”
Chu Tĩnh Thần quay đầu thúc giục khí ma nhưng khí ma không có động,không khí có phần khẩn cương,sau vẫn là Chu Tĩnh Vũ chủ động đánh vỡ trầm mặc.
“Nghịch Thiên sao,cái tên này rất hay.” Chu Tĩnh Thần giơ lên ngón cái khen,trong mắt lại không có ý cười.”Nhìn nghịch phong thái công tử không giống thường nhân,tam đệ có thể quen một vị thế ngoại cao nhân như vậy cũng là phúc phận.”
“Đại hoàng huynh nói rất đúng.” Hắn vội vàng cười to ha ha.
“Tam đệ,đáng tiếc không có đệ ở trong cung,mấy ngày gần đây trong cung cử hành một cuộc săn bắn,bổn cung đại hoạch toàn thắng,vì đứng nhất phụ hoàng thưởng cho ta không ít bảo bối trân quý,nhiều đến chỗ bổn cung không để xuể hay đệ lấy vài món về chơi đi.” Khí ma thủy chung đúng mật,Chu Tĩnh Vũ nhìn không ra cái gì,liền dời ánh mắt lần nửa chuyển sang trên người Chu Tĩnh Thần.
“Thứ phụ hoàng ban thưởng cho đại hoàng huynh,thần đệ sao dám. . . . . .” Hắn liên tục khoát tay,từ chối ý tốt của huynh trưởng.
Chu Tĩnh Vũ làm gì có tâm thế chủ ý chỉ muốn khoe khoang mà thôi,nếu nhận bị y hãm hại thì hay rồi.