Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân

Chương 1: Chương 1: Sơ Ngộ




CHƯƠNG 1: SƠ NGỘ

“A nha, đã 8 giờ rồi.” Tô Vũ Trạch ngồi ở trong văn phòng bệnh viện, lười biếng duỗi thắt lưng kinh ngạc nói, khép lại báo cáo về kỹ thuật chữa bệnh mới nhất của nước ngoài, ngẩng đầu mở miệng đáp lại y sinh trước mặt:“Thế nào, đêm nay đi thả lỏng thả lỏng? Từ đại soái ca”.

Người đối diện nhớ tới vị kia trong nhà, hiện ra cả trước mắt đầy sủng nịch, ôn nhu nói” Không đi, An Dịch đã làm cơm tốt đang chờ tôi về nhà, sửa sang lại bệnh án tốt sẽ trở về, ha ha, khẩn cấp a!” Bên đứng dậy đem áo Blue cởi ra vắt lên giá áo, bên cầm lấy chìa khoá xe xoay người chuẩn bị rời đi, Tô Vũ Trạch ngoảnh đầu lại cười trêu nói: “An Dịch? Chính là nam sinh lần trước gặp ở quán bar? Thực đối chân tâm a, ai nha nha, tay chơi phong lưu nay cũng hoàn lương.”

Từ Lập vỗ vỗ vai Tô Vũ Trạch cúi người nói: ” Nói tôi phong lưu bừa bãi cũng được, nhưng cậu rất không có tư cách nói tôi!” Rồi lại thu hồi tươi cười đứng đắn nói“Cậu cũng nên sớm tìm ai yên ổn một chút đi, ở cái dạng này, cậu không đủ phong lưu, sớm hay muộn phải tìm, đến lúc đó đừng trách ta không đề cập tới chuyện tỉnh cậu a.”

Tô Vũ Trạch theo ghế đứng dậy bên bỏ áo Blue vắt lên giá áo, bên vươn ngón trỏ thon dài trắng nõn nâng cằm Từ Lập lên, tự tin yêu nghiệt cười:“Tuấn dật như tôi, tiêu sái đa kim, văn võ song toàn, hỏi thiên hạ mấy người phong thái nhanh nhẹn như tôi, tôi nếu hoàn lương nhanh như vậy, vậy thì sẽ dập nát hàng vạn hàng nghìn trái tim thiếu nam a.” Đáng tiếc chau mày, đánh giá khuôn mặt trước mắt, nghi hoặc hỏi: “Bổn đại gia tuấn mỹ như thế, cậu như thế nào cúi ngã dưới chân của tôi chứ? Đến, thụ đại gia một nụ hôn nhiệt tình dào dạt!” Từ Lập lập tức chán ghét chụp khai tay hắn, nổi giận mắng: “Cậu tiểu tử này có thể đứng đắn chút hay không, không biết tôi là hoa đã có chủ a! Hơn nữa cậu cũng không phải khẩu vị của tôi, sẽ làm cậu lãng phí thời gian, về nhà ăn cơm đi, hừ!” Tô Vũ Trạch chứng kiến thành công chọc giận người nào đó, không khỏi cười ha ha.

Từ Lập di chuyển đến cửa chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu nói: “Ngày mai tôi có một người bạn cùng đại học về nước, muốn nhận thức với nhau không a?”

“Lớn lên thế nào a? Khuôn mặt không tồi thì còn có thể cân nhắc a.”

“Lớn lên rất không tồi, dáng người cũng tốt. Là luật sư.” Tức giận nói.

Ánh mắt Tô Vũ Trạch lập tức tỏa ánh sáng nói: “Được!” Trực tiếp dự tính y. i. n, khuôn mặt dáng mạo ra sao thì cũng là tiểu thụ tốt.

“Vậy đêm mai 9 giờ tại Dạ Vị Ương, không gặp không về.” Nói xong liền xoay người rời đi, sau cánh cửa liền lộ ra một nụ cười gian tà vì kế hoạch đã thực hiện được.”Sẽ không cho cậu thất vọng.”

Lúc này Tô đại gia còn đang vui rạo rực ngồi ước gì ngày mai đến sớm một chút, không chút nào biết bị người nào đó đùa giỡn.

Ngoài trời đã hoàn toàn tối, Tô Vũ Trạch nhu nhu nhu thái dương, làm giải phẫu nguyên một ngày mệt mỏi quá a, hắn kéo thân mình mỏi mệt lái xe, cũng không có tâm tình đi bar, tùy tiện ở bên ngoài tìm quán ăn ăn chút gì đó rồi trở lại ngôi nhà trống trải yên tĩnh, “A, hảo tối” hắn ấn công tắc đèn, bên trong một mảnh sáng ngời vụt lên, nhưng không có một tia ấm áp, Tô Vũ Trạch chua sót cười cười, lầm bầm lầu bầu: ta không phải là không nghĩ tìm người trong lòng, để cùng sống đến già, nhưng đối với ta mà nói, là hy vọng xa vời không đến.

Nhìn những đồng tính luyến ái chung quanh chia chia hợp hợp, thăng trầm, có người biểu lộ chân tình, có người giả tình giả ý, có người dứt khoát rời đi, có người đau khổ cầu xin, nước mắt, gào thét, gặp qua rất nhiều trường hợp này kia, bản năng trong lòng bây giờ đã bao trùm một tầng lớp tường thành bảo hộ, mới có thể trở nên không hề dễ dàng động tình, cũng không dễ dàng lại bị tổn thương, cũng không dễ dàng lại phải cảm động. Thân thể chỉ cho nhau thỏa mãn mà thôi, cho nhau ấm áp nhất thời che lấp tịch mịch mà thôi.

Trong đầu mơ hồ nhớ lại, tên nam hài kia mặt đầy nước mắt, ôm thắt lưng hắn, nhìn hắn, lớn tiếng nói em yêu anh, hỏi hắn có yêu thương y không, biết y rất nghiêm túc, hắn chột dạ đem tầm mắt chuyển qua chỗ y, hắn chỉ có lệ ừ một tiếng, lúc sau liền mất tích, không bao giờ … gặp nữa, hết thảy những đoạn tình cảm này, hoặc là loại quan hệ trên giường này, loại chuyện này đã phát sinh quá nhiều rồi, càng ngày càng nhiều người không hiểu lẫn nhau đã thông báo, giữa cái loại trò chơi tình cảm, ai yêu đối phương trước thì sẽ thua, đều chỉ gặp thời mua vui mà thôi. Cũng đã là cao thủ tình trường trong trò chơi nhiều năm, sớm đã hờ hững cho qua.

Buổi sáng ngày hôm sau, bị đồng hồ báo thức reng inh ỏi đánh thức, rửa mặt, đánh răng, cạo râu, hết thảy chuẩn bị thoả đáng, liền đến thang máy xuống lầu, bên trong thang máy, “Sớm như vậy phải đi làm rồi, Bác sĩ Tô.”Bác gái Hoàng nhiệt tình chào hỏi.

Tô Vũ Trạch lễ phép trả lời: “Đúng vậy”

“Thật sự là nam nhân có trái tim có trách nhiệm tốt, nữ nhân nào gả cho cậu thật là có phúc khí nha.”

Tô Vũ Trạch nghe xong ôn hòa cười cười.

“Bác sĩ Tô, có nghe nói một đại luật sư muốn dọn đến tiểu khu chúng ta hay không?”

“Nga? Cháu còn không biết”

“Tích ——” thang máy tới nơi, Tô Vũ Trạch vội vàng cùng bác gái cáo biệt, đi tới ga ra xe, căn bản tựa hồ không có nghe được một câu cuối cùng của bác gái“Hình như cùng cháu trụ một căn nha.”

Quần quật làm việc suốt một ngày rốt cục cũng đã xong, nâng đồng hồ lên nhìn nhìn, cũng gần tới 9 giờ, hắn nhanh chóng lái xe tới Dạ Vị Ương, có điểm vội vàng muốn nhìn thấy bạn học hồi đại học của Từ Lập, vừa vào cửa, liền nhìn đến Từ Lập hướng hắn ngoắc tay, liền hướng y đi tới, hắn có điểm nghi hoặc nhìn hai người ngồi ở sofa quán bar, nam tử bên cạnh Từ Lập ngoài ý liệu của hắn, so với hắn tưởng tượng. . . . . . Tất cả chờ mong toàn bộ đều tan nát, Từ Lập cùng tên nam tử kia đứng lên, Tô Vũ Trạch có điểm thất vọng hỏi: “Từ Lập, nói vậy vị này chính là bạn học hồi đại học của cậu đi?”

“Đúng vậy, “ quay đầu lại đối nam tử phía sau nói, “Đế Chi, vị này chính là bác sĩ quản khoa nổi tiếng tâm huyết của bệnh viện, Tô Vũ Trạch.”

Nam tử đi ra phía trước, mỉm cười vươn tay phải: “Nhĩ hảo, Tiêu Đế Chi, luật sư.” Đơn giản minh bạch.

Tô Vũ Trạch cũng vội vàng vươn tay, đưa tới cùng nắm: “Nhĩ hảo” hai tay nhẹ nhàng nắm chặt sau đó lập tức buông lỏng ra.

Từ Lập vỗ vỗ vai bọn họ, nói: “Được rồi, tất cả mọi người đã nhận thức, cùng ngồi xuống.”

Bên uống rượu, bên nói chuyện phiếm, Tô Vũ Trạch có chút khách sáo tránh né cùng Tiêu Đế Chi nói chuyện, chỉ ngồi ai thán người này cao lớn như thế nào, Tô Vũ Trạch nghi hoặc, Từ Lập không phải không biết loại hình hắn thích, mà sao lại giới thiệu cho hắn cái gì mà bạn học cùng đại học, người nọ thoạt nhìn cũng rất cường thế, ngang ngạnh, nói không chừng trong lòng còn thực hung hãn.

“Từ Lập, nhìn cậu có điểm uống nhiều, tôi cùng cậu đi toilet.” Tô Vũ Trạch dùng ánh mắt ám chỉ.

Làm bộ nhìn không tới, “Không có uống nhiều, cậu còn không biết tửu lượng rượu của tôi a, điểm ấy, không thành vấn đề.”

Tô Vũ Trạch nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng uy hiếp : “Cậu rốt cuộc đi hay không! ?”

Từ Lập nhịn cười đồng ý cùng Tô Vũ Trạch đi toilet, Tiêu Đế Chi, giơ cái ly đế cao lên lắc lư vài cái, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, hồi tưởng lại bộ dáng Tô Vũ Trạch vừa nãy, áo sơmi trắng kèm quần bò màu lam, khiến người ta không thể nhận rõ là người đã trường thành, mái tóc đen mềm mại lộ ra ánh sáng nhu hòa, ánh mắt sáng trong suốt, trong lúc nhất thời cũng bị mê đảo, nghĩ nghĩ tiểu tử này bộ dạng thực khá tốt. Dựa vào sofa thượng lấy tay chống đầu, trong mắt lóe lên tinh quang, tính kế gì đó.

Vừa tiến vào toilet, Tô Vũ Trạch lớn tiếng hỏi: “Cậu không biết tôi thích loại hình là nam hài gầy yếu tinh tế a, cậu giới thiệuTiêu Đế Chi cường hãn này cho tôi? Đâu có gì mà khuôn mặt hảo, dáng người hảo?” Hai tay Từ Lập đan chéo nhau, dường như không có việc gì nói: “Tản phát khí thế chính trực, mày kiếm anh tuấn tà phi, con ngươi đen nhánh tinh tế ẩn chứa sắc bén, hình dáng góc cạnh rõ ràng, dáng người thon dài cao lớn cũng không tục tằng, bề ngoài so với cậu cũng có dương cương chi khí a, hơn nữa, cậu gấp cái gì a, cũng không phải giới thiệu đối tượng cho cậu.”

“Không phải giới thiệu đối tượng cho tôi? !”

Nhìn thấy vẻ mặt hắn nghi hoặc Từ Lập thản nhiên nói: “Đế Chi là đến bàn trụ ở tiểu khu của cậu, hình như còn cùng ở một căn chung với cậu nha, nếu đã hữu duyên như vậy nên muốn giới thiệu cho các cậu với nhau để cùng nhận thức. Chỉ biết cậu sắc quỷ này lại hiểu lầm, thất vọng đi, ha ha ha ha.”

“Hỗn đản, thế nhưng đùa giỡn tôi! .” Trong lòng hồi tưởng lại lúc sáng sớm có bác gái cùng hắn nói chuyện, nguyên lai là y, Tô Vũ Trạch giơ nắm tay uy hiếp, nghiến răng nghiến lợi. Từ Lập vội vàng khoát tay, trực tiếp không nhìn uy hiếp: “Được rồi, được rồi, mau đi ra ngoài đi, đừng để tên kia chờ lâu, tính tình hắn rất xấu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.