Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 49: Chương 49




Ta bị tiếng chim hót đánh thức, chờ khi ta mở mắt ra, có thể thấy ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sơn động, vô cùng ấm áp. Không khí tươi mát, buổi sáng sớm đã xua tan rét lạnh ban đêm. Ta cố gắng ngồi dậy, nhìn đống lửa đã tắt cách đó không xa, kẻ người đầy máu kia không còn ở đây, có lẽ đã ra ngoài tìm đồ ăn rồi.

Tay ta sờ trán của mình, đã không nóng như đêm qua, nhưng yết hầu đau đến khó chịu. Ta nghĩ, lúc này ta không cần giả bộ nhu nhược cũng đã rất nhu nhược rồi, đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Tiếng chim tràn ngập sức sống ở rừng cây bên ngoài làm tâm tình của ta thoải mái hơn nhiều.

Trong sơn động đáng chết, nhìn ánh mặt trời chiếu vào, ta nhắm mắt lại.

Đúng vào thời điểm này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, một nam nhân tuấn mỹ mặc đồ đen đi đến, hắn thấy ta tỉnh, lập tức nói: "Ngươi khá hơn chưa?"

Ta nhìn vào vết thương của hắn, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt: "Đã không có việc gì, những lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng."

Hắn đi về phía ta, không có biểu cảm gì: "Ta và ngươi không giống nhau, ta nghỉ ngơi hai ba ngày là được." Tay hắn vươn về phía trán ta, sờ xong trán của ta, vẻ mặt hắn dịu xuống: "Đã tốt hơn, ngày hôm qua cám ơn ngươi đã cứu ta."

Thực ra ta không muốn cứu người, so với cứu người, ta càng hi vọng các ngươi chết hết cho sạch sẽ. Nhưng mà dưới trạng thái này ta không thể không cứu người. . . Ta kìm nén sự đau đớn trong lòng, chỉ có thể cười vô cùng yếu ớt với hắn.

"Cho dù ai ở dưới tình huống này cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, huống chi, lúc đó ta cũng rơi xuống nước." Giọng nói của ta khàn khàn, mềm mại không xương tựa vào vách đá.

Đến đây đi, cho rằng ta hồn nhiên thiện lương đi!

Quả nhiên, sau một phen biểu hiện của ta, ánh mắt hắn nhìn ta thay đổi.

"Ăn một chút trước đi, ở đây ta cũng chỉ có thể tìm được những thứ này. d∞đ∞l∞q∞đ Chờ một lát sau ta sẽ tìm lối ra, sau khi tìm được sẽ lập tức đưa ngươi cùng rời khỏi đây, ngươi cần chữa trị." Hắn nói xong, lấy một ít quả dại trong ngực đến trước mặt ta. Đưa xong, hắn ngồi xuống ngay bên cạnh ta, chữa thương.

Ta cầm quả dại lên ăn, tuy vị chua chát khó ăn, nhưng ít nhất có thể lấp đầy bụng.

Đến khi sắc mặt của hắn khá hơn một ít, hắn mới mở miệng lần nữa: "Không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?"

Ta phiền nhất là người khác hỏi tên của ta, bởi vì ta không thích nói tên thật, mà nghĩ tên giả lại tốn công Cho dù nghĩ vậy, ta vẫn cười nhu nhược với hắn: "Ta họ Bạch."

Tuy rằng ta không nói tên đầy đủ, hắn cũng không mất hứng, trước mặt một nam nhân xa lạ không nói ra khuê danh là đúng. Ta thấy hắn không biểu đạt ra lòng hiếu kỳ trước giá y trên người ta, trong lòng cũng biết, người này có chút man show [1], sẽ không hỏi ra.

[1] Man show (muộn tao): người mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trên thực tế là người có tư tưởng và nội tâm phong phú, không dễ biểu đạt cảm xúc ra ngoài.

Sau khi ta nói tên, tất nhiên hắn cũng nói với ta tên của hắn.

"Về sau ngươi gọi ta là Phong đi."

Ta đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, nhanh chóng gật đầu.

Gật đầu xong, vẻ mặt ta u buồn, chậm rãi nói: "Đến lúc đó, ngươi nên rời khỏi nơi này một mình thì hơn."

"Vì sao? Ngươi không muốn rời đi sao?" Hắn nhìn ta, ánh mắt lo lắng.

Ta cười suy yếu: "Ở lại cũng là chết, đi ra ngoài cũng là chết, không bằng ta lặng lẽ chết tại nơi thanh tịnh này."

Nghe được ta nói như vậy, ánh mắt của tên Phong này lập tức trở nên sắc bén: "Có người muốn giết ngươi."

"Cũng không phải là như vậy." Ta kéo kéo giá y trên người, nói: "Chỉ là đào hôn thôi, ngươi biết ma giáo giáo chủ chứ?"

Nam nhân nhíu mày, gật đầu.

Ta nói: "Ta là tân nương thứ một trăm của hắn, bị hắn bắt về chỉ có đường chết, cho nên ta không thể đi ra ngoài."

"Yên tâm đi, có ta ở đây, không ai có thể làm hại ngươi." Hắn nói như vậy.

Ta tỏ vẻ ta không tín nhiệm hắn: "Chính ngươi cũng bị trọng thương, làm sao có thể bảo hộ được ta? Hơn nữa, cho dù ngươi bảo hộ được nhất thời, cũng không bảo hộ được cả đời."

Hắn vô cùng nghiêm túc nhìn ta, nói: "Ngươi có ân cứu mạng với ta, chỉ cần ta sống một ngày, nhất định sẽ bảo hộ ngươi."

Nếu ta là nữ tử bình thường, lúc này có lẽ đã cảm động, nhưng ta không phải.

Nên nói người này như thế nào đây, tuy rằng trong nguyên tác đến kỹ viện chỉ là diễn trò, là để ngược tâm nữ chính, trả thù nàng. Nhưng cuối cùng, đối mặt với nữ phụ có thể làm tất cả vì hắn, hơn nữa yêu hắn sâu sắc, còn cứu hắn một lần, hắn thiếu chút nữa kịch giả tình thật, gì kia cùng nữ phụ rồi.

Nữ phụ này làm thật thành công, tiếc là cuối cùng hiểu lầm giữa hắn và nữ chính giải trừ, chuyện nữ phụ đối đãi với nữ chính như vậy bị vạch trần. Kịch tình vì tẩy trắng nam chính, tuy rằng là tra tấn nữ phụ đủ kiểu, nhưng sự việc đã không có gì hay để nói rồi. Người này nói yêu nữ chính, lại giống những nam chính khác, không tín nhiệm nữ chính.

Ta không rõ logic của tác giả, nếu ngay cả tín nhiệm cơ bản cũng không có, luôn hiểu lầm đến hiểu lầm đi, ngược đến ngược đi, coi như là yêu sâu sắc sao? Có lẽ vì tâm tính M của nàng quấy phá, cảm thấy không hiểu lầm sẽ không ngược sẽ không yêu sâu sắc?

Nam chính số bốn này xem như sạch sẽ trong tất cả các nam chính, tiếc là hắn đi con đường ngược tâm. Con người của ta chán ghét tất cả các loại ngược, cho dù là thân hay là tâm, cho nên ta phải tàn khốc đối đãi với hắn.

Nghe xong lời hắn nói, ta cảm động ngẩng đầu nhìn hắn vài lần: "Cám ơn ngươi."

"Nên nói lời cảm tạ là ta mới đúng, ngươi nghỉ ngơi trước, bảo tồn thể lực, ta đi ra ngoài nhìn xem."

"Được." Ta vô cùng nhu thuận gật đầu, nhìn hắn xoay người đi ra ngoài.

Ánh mắt ta vô cùng lạnh nhạt, thần thái nhu nhược gì đó đều là mây bay. Sau khi hắn rời đi, tay ta ngoáy lỗ tai, bất đắc dĩ thở dài. Rốt cuộc vì sao tác giả muốn ta phải gặp người này? Không sợ ta ngược hắn tra tấn hắn? Ta nghĩ, ta thừa dịp hiện tại suy nghĩ cẩn thận xem.

Ta vừa nghĩ, vừa đi ra ngoài, muốn tận hưởng không khí mới mẻ bên ngoài động một chút. Bởi vì sinh bệnh, ta đi đường cũng không vững, thân thể vô cùng suy yếu, vất vả lắm mới đi đến được cửa động. Mặt ta không biểu cảm, ánh mắt ghét bỏ đứng không nhúc nhích, một bộ vô cùng đáng ghét.

Sinh bệnh rất khó chịu, sinh bệnh rất đáng ghét! Ta ghét bỏ thân thể bây giờ của mình, nhưng lại không thể không chịu đựng. Ngay lúc ta mang vẻ mặt ghét bỏ đứng không nhúc nhích, đột nhiên có người nhảy ra từ bụi cỏ cao cỡ nửa người trước mặt ta, ta sợ tới mức vội vàng lui về sau vài bước. Ta tập trung nhìn vào, người một thân chật vật, quần áo ẩm ướt này, không phải là sẹo ca sao?

Đêm qua trước khi nhảy xuống ta đã buông tay hắn, theo tình huống bình thường mà nói, hắn nhất định rơi xuống cùng ta. Nhưng có khả năng mắc vào nhánh cây, gặp kỳ ngộ gì đó. Nhưng rõ ràng, hiện tại hắn thật sự rơi xuống cùng ta rồi.

Ta lạnh nhạt nhìn về phía hắn, hắn cũng lạnh nhạt nhìn ta, nhưng ánh mắt ít nhiều có phần kỳ quái.

Hắn tìm chỗ ngồi xuống, sau đó ý bảo ta cũng ngồi xuống, ta đành ngồi trước mặt hắn.

"Hiện tại ta rất khiếp sợ." Hắn nói.

Ta nhíu mày, không nói gì.

Sẹo ca dường như đang suy nghĩ nên nói thế nào, nghĩ hồi lâu mới nói ra: "Hôm qua ta bắt lấy quạ đen, chiếm được một ít trí nhớ của nó, thì ra nó là người!"

"A a, nàng là loại người gì?" Đối với người tạo ra ta, tuy rằng ta hận không thể ăn tươi nàng, nhưng vẫn rất hiếu kỳ.

Sẹo ca rối rắm một hồi, mới từ từ nói: "Rất trẻ tuổi, nhưng rất béo, cả ngày hết ăn lại nằm, bộ dạng không dễ nhìn lắm, cả ngày nghĩ về xuyên không gì đó, xuyên không là cái gì? Còn có. . . Ta thấy, có một ngày nàng bị sét đánh, sau đó biến thành ngươi. . ."

"Ta? A, nàng xuyên không thành Bách Lý Vô Sắc, việc này ta biết!" Tay ta vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ để hắn nói tiếp.

Vì thế sẹo ca tiếp tục nói: "Nhưng mà, cuối cùng nàng lại vô cùng sợ hãi, nghĩ mọi cách chạy vào thân thể quạ đen. Mà ngươi giống như mất đi linh hồn, sau này, dường như nó làm gì đó, để linh hồn của ngươi trở lại."

Tại sao ta cảm thấy càng nghe càng không hiểu: "Nói rõ ràng một chút."

"Được rồi, hình như cuối cùng nàng còn muốn cướp đi thân thể của ngươi! Chính là tạm thời ở lại thân thể quạ đen."

"A, thì ra nàng kéo ta tới để chịu ngược thay nàng? Chịu hết ngược, nàng lại cướp đi thân thể này, nghĩ thật tốt đẹp, nhưng nàng thật sự không ghét bỏ đống nam nhân này như vậy lại như kia sao? Thẩm mỹ cũng quá kỳ quặc, thật khó tiếp thụ." Ta phẫn nộ nói, sau đó đặt ra một mục tiêu vĩ đại cho mình.

Ta đứng lên, một cước giẫm trên vai sẹo ca, nói: "Ta muốn đi thu hút giá trị thù hận! Thu hút tất cả giá trị thù hận!"

"Tuy rằng phần lớn trí nhớ của người kia ta đều xem không hiểu, nhưng ta không tán thành ngươi làm như vậy." Sẹo ca nhíu mày, đẩy chân của ta ra: "Cuối cùng ta vẫn cảm thấy, nếu ngươi làm như vậy, sẽ biến mất vĩnh viễn. . ." Dường như rất chán ghét cảm giác này, sẹo ca rất không vui.

Dù sao ta chỉ là quân cờ bị kéo đến để lợi dụng, dùng xong liền quăng đi. Hơn nữa, biến mất vĩnh viễn sao? Dường như cũng không tồi.

"Bạn hữu, ngươi còn biết bao nhiêu?"

Sẹo ca lắc đầu.

Ta nở nụ cười: "Ta nói cho ngươi đi, ngươi có biết thoại bản [2] không? Thực ra người kia chính là tác giả viết thoại bản, mà ta và ngươi chính là nhân vật bên trong thoại bản, nàng muốn viết thế nào, chúng ta phải làm thế đó. d✥d✥l✥q✥đ Nàng cho ngươi thân thế thê thảm, ngươi không thể hạnh phúc, nàng muốn ngược ngươi, ngươi nhất định phải chịu ngược. Một bút của nàng cũng có thể thay đổi cuộc sống của chúng ta. Cho nên, vì phản kháng vận mệnh bi kịch, chúng ta phải có cách mạng!"

[2] Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời.

Sẹo ca nhíu mày, khó mà tin được.

Tay ta chỉ về phía mình: "Vận mệnh của ta còn bi kịch hơn hoàng tử nhà ngươi, nhưng ta biết hướng đi của kịch tình, bởi vậy ta mới có thể chán ghét đám nam nhân kia như vậy. Ta sao, có thể là Bách Lý Vô Sắc, có thể là Vương Tiểu Hoa, cũng có thể là Thược Dược. Không phải ngươi rất không hiểu vì sao ta biết nhiều chuyện như vậy ư?"

"Nghe ngươi nói như vậy, hết thảy chuyện ngươi làm khiến người khác không nghĩ ra dường như đều có đáp án." Sẹo ca suy xét xong, nói.

"Tất nhiên! Bởi vì ta thực sự không phải là Bách Lý Vô Sắc. . . Nhớ năm đó, ta là vai phụ của một quyển tiểu thuyết khác, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, hạ độc hạ cổ không nói chơi, võ công cũng cao cường. Nhưng mà nam chính dám chướng mắt ta, chướng mắt ta còn chưa tính, ta còn phải chú tâm hãm hại nữ chính, cuối cùng rơi vào kết cục bị vai nam chính giết chết, bi ai dữ dội. Cho dù ta chán ghét tên tra nam kia đến chết."

"Tác giả sắp đặt ta yêu tra nam, ta nhất định phải yêu, quả thực không phải hai chữ bi kịch có thể hình dung!" Ta tiếp tục tức giận: "Hiện tại tốt lắm, nàng sắp đặt ta tiến vào quyển tiểu thuyết này, ừm, cũng là thoại bản. Trong này, ta là nữ chính! Đừng tưởng làm nữ chính là đã ngóc đầu dậy, nếu ngươi nghĩ như vậy thì sai mười phần, bởi vì tác giả sắp đặt đúng mười tên nam nhân đến ngược ta. Vương gia, giáo chủ, tên ngụy quân tử lúc trước, còn có sát thủ, tài tử, hoàng đế,... Ta không cách mạng, không ngược lại thì chính là đầu đất, bọn họ rõ ràng đầy người thiếu hụt, não mọc ở trong thứ tròn tròn."

Sẹo ca đột nhiên ngăn không cho ta nói thêm gì nữa, hắn vô cùng nghiêm túc nói: "Nữ hài tử đừng nói tròn tròn gì đó, cũng không biết e lệ. Hiện tại, không bằng nói tác giả sắp đặt cho ta như thế nào." Hắn vuốt cằm, vô cùng tò mò.

"Ngươi không nghe thấy lần trước nó kêu sao? Ngươi là vai phụ. Hơn nữa còn chỉ xuất hiện tên, là vai phụ đã chết vào lúc bốn tuổi ở trong kịch tình." Ta an ủi xoa xoa đầu hắn, cũng không ghét bỏ đầu hắn ẩm ướt.

". . . Ánh mắt của tác giả này không có vấn đề chứ?" Sẹo ca và ta cùng chung mối thù: "Nam nhân ưu tú như ta chỉ xuất hiện một cái tên mà đã chết sao?!"

"Đó là lý do!" Ta bắt lấy tay sẹo ca: "Chúng ta hẳn là đứng ở cùng một chiến tuyến!"

Sẹo ca quay lại nhìn ta: "Tuy rằng nghe ngươi nói rất thần kỳ, nhưng mà, ta biết rằng ngươi không nói dối."

"Ngươi không thể không tin tưởng ta, ta đều thâu tâm đào phổi rồi!” Ta trợn to mắt, không hề có một chút dáng vẻ ốm yếu nào.

Sẹo ca rút tay ra, vuốt cằm: "Cho nên. . . Ta chỉ là nhân vật trong thoại bản?"

"Không sai. . . Mặc dù có chuyện chỉ là một nét bút của nàng, nhưng thân là nhân vật bên trong, có những kinh nghiệm đau đớn chúng ta phải tự mình trải qua, ta biết ngươi nhất định hiểu được cảm giác lúc này của ta."

Sẹo ca xoa đầu ta: "Trước kia cuộc sống của ngươi có vẻ thật sự không tốt."

"Ta đã chết đi chết lại nhiều lần, làm sao mà tốt được." ๖ۣۜdđlqđ

"Để ca ôm ôm."

"Ôm ngươi muội."

"Không phải là ôm ngươi sao." Sẹo ca đã biết hết thảy, trở nên nhẹ nhõm hơn, điều này làm cho ta không hiểu được, quả nhiên, hắn cũng không phải là người đàng hoàng.

Chỗ tốt chính là, não hắn mọc ở trên đầu, không mọc ở thứ tròn tròn.

Khi phát hiện tất cả những chuyện của mình là bị người dùng vài nét bút viết ra, sự mê mang trên mặt sẹo ca biến mất, thay vào là sự kiên định chưa từng có, ta biết hắn đã có quyết định, vì thế hỏi hắn: "Con quạ kia đâu?"

"Khi ta rơi xuống thì bay đi rồi."

"Coi như nó chạy trốn nhanh, nếu không thế nào ta cũng phải nướng chết nó." Ta nghe xong sẹo ca nói gì đó, lại nghĩ một hồi, cho ra kết luận. Tác giả này có lẽ là không muốn vào thân thể của Bách Lý Vô Sắc, để không bị ngược chết, đành phải kéo ta đến. Xem bộ dáng kia của nàng, cũng không phải là tự nguyện.

Rốt cuộc là ai khiến nàng xuyên vào tiểu thuyết của mình, còn xuyên thành nữ chính? Đúng rồi.

"Sẹo ca, khối ngọc đen của ngươi đến từ đâu, có mang theo sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.