Biểu muội rất là chấp
nhất, ta hiểu rõ nàng là kiểu người không đạt mục đích thề không bỏ qua. Mấy ngày kế tiếp nàng đều tới tìm ta, chỉ là, cũng chỉ đứng ở cửa ra
vào, không đi vào trong. Tài tử mấy ngày này cũng không đến, ta đoán hắn đang dưỡng thương, trừ lần đầu tiên, ta lại cũng không ra ngoài gặp
biểu muội, điều này tự nhiên kích thích nàng hơn.
Ta không xuất
hiện, nàng không bắt được nhược điểm của ta. Ta không ra, nàng như thế
nào khiến tài tử nhìn thấy bộ mặt thật của ta đây?
Cho nên, lúc này biểu muội nhất định phải làm gì đó.
Biểu muội ấy là loại người không bắt được nhược điểm ác độc của ta thì bỏ
qua cho ta như vậy sao? Dĩ nhiên không phải! Nàng là loại cho dù ngưoi
ngây thơ thiện lương, cũng phải khiến ngươi trở nên ác độc. Cho nên, ta
không cho nàng nhược điểm, nàng chỉ có thể tự tạo.
Sau khi nàng tới nh vậy hai ba ngày, ta lạnh nhạt nàng, quyết định lại một lần nữa đến gần nàng.
Hôm nay, nàng quả nhiên vẫn tới. A Tam xa xa liền thấy tài tử đi theo phía
sau biểu muội, đoán chừng là biểu muội gọi tới, không cho hắn áp sát quá gần, chỉ là đứng xa xa nhìn.
Ta sẽ ngu ngốc, ta liền sẽ cùng nàng rùm beng lên ở cửa ra vào, hào phóng tiết lộ "Bản tính" của ta!
Làm sao được, ta vẫn có trí thông minh thông thường, vì vậy ta chưa hoàn
toàn ra mặt, mà để cho Lục Trúc kéo nàng vào, đóng cửa lại.
Ta vẻ mặt tươi cười nhìn nàng: "Thế nào? Ngươi còn muốn nói với ta những gì nữa?"
Biểu muội thấy cửa đóng, có chút lo lắng nhìn về phía bên kia cửa, ta lại
kéo tay của nàng lại, kéo tay áo của nàng lên. Quả nhiên, ta thấy được
trên cánh tay trắng nõn của nàng có dấu vết xanh xanh tím tím.
"Ơ, màu sắc này nhìn thật đẹp, nhất định rất đau chứ? Ngươi thật đúng là
xuống tay được, cần ta giúp ngươi không? Ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ
lưu tình nha."
Biểu muội thu tay về, đôi mắt ửng hồng, bộ dáng vô cùng đáng thương: "Ngươi...ngươi nữ nhân này tại sao có thể ác độc như
vậy, nếu biểu ca biết ngươi đối với ta như vậy. . . . . ."
"Hắn
sẽ như thế nào đây?" Ta cơ hồ dính vào bên tai biểu muội nói chuyện,
biểu muội mặc dù bộ dáng đáng thương, nhưng âm thanh lại lớn vô cùng,
hình như là cố ý nói lớn tiếng như vậy cho người khác nghe. Ta nhìn bộ
dạng đáng thương của nàng, cười cười, giơ tay "ba!" một tiếng đánh nàng
một tát tai.
Ôi chao, ta thật là ác độc.
Biểu muội như thế nào cũng không nghĩ đến ta sẽ động thủ thật, ta lại hướng về phía nàng
cười đến hết sức rực rỡ. Ta xuống tay với nữ nhân không nạng như nam
nhân, nhưng cũng đủ khiến cho trên mặt nàng lưu lại dấu vết chói mắt.
Biểu muội không phải rất thích thương tổn tới thân thể mình để đạt được mục
đích hãm hại người khác sao? Ta liền thật sự tổn thương thân thể của
nàng một lần, ta muốn tổn thương thân thể nàng, nàng cũng không làm được cái gì, còn phải đem phần uất ức này. . . . . . Nuốt trở về. Ta không
thích đánh nữ nhân, ai bảo nhân vật này khiến nữ chính bị tổn thương lớn như vậy không nói, còn làm mất đứa nhỏ của người ta, oánh khí lớn như
vậy, ta tự nhiên phải động động tay.
Thời điểm biểu muội bị ném
ra vẫn không quên diễn trò, mặc dù uất ức mười phần, nhưng chỉ là đáng
thương trong mắt hiện lệ, không la to. Bộ dáng này, xem ra càng thêm
đáng thương, càng sẽ khiến tài tử đau lòng.
Đánh xong người, ta
hất đầu trở về phòng, giả bộ trở về bệnh nhân hôn mê của ta, trong miệng vẫn còn ngậm đồ nhất định phải có, cần phải đạt được hiệu quả tâm tình
kích động liền trào máu! Lục Trúc ném người xong liền điên a điên a cùng ta trở về phòng, nằm ở cạnh giường ta, gương mặt lo lắng.
"Tiểu thư, ngươi hãy yên tâm đi, trải qua hai ngày nay mưa dầm thấm đất, ta cảm thấy ta rất có tự tin rồi!"
Lục Trúc quả nhiên là không ngừng tiến bộ, làm chủ nhân ta đây thật là cảm thấy không bằng.
Chúng ta chưa nói bao lâu, liền nghe phía ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Trải qua hai ngày nay biến mất, tài tử rốt cuộc lại lần nữa xuất hiện. Hắn
che chở biểu muội đáng thương kia, xông vào. Ta hiểu rõ hắn bây giờ đối
với biểu muội phải chịu đủ tổn thương của mình đang đau lòng đủ kiểu,
còn biết, hắn chắc chắn ta bởi vì ghen tỵ với biểu muội mà thật sự làm
gì đó với biểu muội hắn. Lúc này, ta sẽ không nhảy ra ngoài giải thích
với hắn, ta chỉ cần làm một người hôn mê là được.
Ta nhắm hai mắt lại, không thấy được bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng lỗ tai vô cùng bén nhạy.
Ta cảm thấy lúc tài tử đẩy cửa tiến vào, mang đến một cơn gió lạnh. Ta
hiểu rõ lúc này biểu muội dĩ nhiên là nằm trong ngực tài tử, ta nghe
được âm thanh ma sát của y phục bọn họ, cũng đã nghe được tiếng trách
giận của Lục Trúc!
"Các ngươi hai tiện nhân này!"
Trong
thanh âm của Lục Trúc thế nhưng mang theo nức nở, ta đã thật lâu không
nghe thấy Lục Trúc có dạng thanh âm này rồi. Ta giựt giựt khóe miệng, cố gắng bình tĩnh.
Tài tử hiển nhiên thấy được ta đang ngủ say, bởi vì ta nghe được tiếng hắn không thể tin được: "Làm sao sẽ. . . . . .
Yên Nhiên!"
"Phi!"
Vì âm thanh trên, ta hoài nghi Lục Trúc phun nước miếng vào hai người kia. Tiếp đó, Lục Trúc lại mắng chửi lên!
"Các ngươi còn có mặt mũi tới đây, nếu không phải là hai người các ngươi,
tiểu thư nhà ta cũng sẽ không hôn mê đến nay! Biểu thiếu gia, ta không
ngờ. . . . . . Ta không ngờ ngươi hèn hạ vô sỉ còn chưa tính, liền nuôi
nữ nhân cũng hèn hạ vô sỉ như vậy. Không đúng, không phải hèn hạ vô sỉ,
căn bản là đầu có bệnh mới đúng!"
"Ngươi...ngươi nói bậy bạ gì
đó? Thật là một. . . . . . Thật là một nha đầu hung man." Biểu muội bởi
vì phải giả vờ yếu ớt, nên thanh âm của nàng yếu ớt. Lục Trúc bất đồng
với nàng, vì vậy nàng có thể mắng được trung khí mười phần.
"Ta
là hung man, nhưng tốt hơn kẻ ác độc như ngươi. Cả ngày chạy đến nguyền
rủa tiểu thư nhà ta không chết tử tế được, nói đoạt đi biểu ca thân ái
của ngươi, các ngươi mới là người có hôn ước. Nếu không phải là ngươi đã bị gả đi, hiện tại người ỏ chùng với biểu ca nhà ngươi chính là ngươi
rồi. Chỉ cần tiểu thư nhà ta chết đi, ngươi có thể ở chung một chỗ với
biểu ca tiện nhân nhà ngươi sao? ! Thật là chuyện cười, buồn cười chết
rồi!"
Ôi chao, Lục Trúc tại sao có thể trực tiếp như vậy chứ, đem tin tức chúng ta biết được cứ như vậy lộ ra.
Cũng đúng, nếu như biểu muội không nói ra, chuyện như vậy chúng ta dĩ nhiên không biết.
Ta len lén nửa mở mắt, yếu ớt nhìn sang phía biểu muội. Sắc mặt nàng bây
giờ đặc sắc, trên mặt vốn có dấu tay lúc đỏ lúc trắng, hiện tại càng
thêm đổi thành tím bầm. Nhưng nàng sẽ lại như vậy để cho Lục Trúc nói
tiếp sao? Suy nghĩ một chút cũng là không thể nào.
Chỉ thấy nàng
mắt chứa lệ nóng, nhìn về phía biểu ca còn đang sốt ruột nhìn về phía ta đang ở trên giường của nàng: "Biểu ca, nàng ngậm máu phun người, ta
không nói như vậy, cũng không nguyền rủa nàng."
Lục Trúc lập tức
tiếp lời: "Ngươi vừa mắng tiểu thư nhà ta, vừa nhéo mình, đây không phải là nguyền rủa thì là cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói mình có bệnh, tự
hại mình sao? Ai sẽ tin tưởng! Mới vừa rồi tốt lắm, ta thật sự là không
thể nhịn được nữa muốn dạy dỗ ngươi một chút, ta còn chưa động, ngươi
liền kêu to tự tát mình một bạt tai. Nếu không phải là sợ ngươi thật sự
nguyền rủa tiểu thư nhà ta, ta mới sẽ không đơn giản như vậy liền ném
ngươi ra ngoài!"
Cái gì gọi là ngậm máu phun người? Chính là đây!
Thấy Lục Trúc mạnh mẽ như vậy, vì vậy ta an tâm tiếp tục hôn mê. Lục Trúc
nhà ta an ý với ta, quả nhiên không phải người bình thường so sánh được. Tài tử thì sao? Thế nào còn chưa lên tiếng? Là khiếp sợ đến ngu sao!
Thời điểm ta đang nghi hoặc, ta phát hiện tay của mình bị người ta tóm
lấy rồi, tiếp đó, ta nghe thấy tiếng của tài tử.
"Yên Nhiên,
ngươi là giả bộ sao? Ngươi là thanh tỉnh đi! Đây đều là ngươi đang ở đây diễn trò sao? Biểu muội là hạng người gì, ta không thể nào không rõ
ràng, ta không tin, ta tuyệt đối không tin. . . . . ."
Nghe được tài tử nói, ta cơ hồ muốn nhảy dựng lên phun máu vào mặt hắn. Vậy mà, ta nhẫn nhịn được.