Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 80: Chương 80




Tối hôm đó, chúng ta không thể thành công vào ở trong nhà vừa thuê.

Sau khi đến, ta phát hiện đây quả nhiên là một quỷ ốc, bởi vì nguyên nhân ma quỷ lộng hành, đã hơn mấy tháng không có người ở rồi, cũng không có người dám đi vào quét dọn. Mặc dù không đến nỗi khắp nơi mọc đầy cỏ dại, nhưng cực kì bẩn, khắp nơi đều có nhện, muốn quét dọn sạch sẽ, không mất mấy ngày đúng là không được.

Ta nhìn Lục Trúc, mặt mang ưu thương mà nói: "Tỷ, có tiền! Không cần tiết kiệm như vậy, thật đó, nhìn ánh mắt chân thành của ta đi."

Lục Trúc rất là uất ức nhìn ta: "Ta cũng không muốn thuê nơi này, nhưng nhà ở kinh đô thật sự vô cùng đắt, trừ nơi này, ta không tìm được nơi nào tốt hơn. Yên tâm đi, cho ta 1 ngày, ngày mai ta nhất định quét dọn sạch sẽ!"

Nhìn Lục Trúc tràn đầy lòng tin như vậy, ta cũng không tiện lại đả kích nàng nữa, nói: "Để cho A Tam đi giúp ngươi, ôi, làm tiểu thư như ta vẫn là ngoan ngoãn núp ở trong xe ngựa thôi."

"Làm thiếu gia như ta đây. . . . . ." Sẹo ca còn chưa nói hết, liền bị ta một cước đá văng, không cho hắn bò lên xe ngựa.

"Nhìn cái gì vậy, ngươi là nam nhân, tại sao có thể nhìn thiếu nữ nhu nhược bận rộn mà không giúp một tay sao? Ngươi thật không biết xấu hổ." Ta sai hắn đi giúp một tay, một mình bò lên xe.

"Ngươi hẳn là lười thôi." Sẹo ca bất đắc dĩ nói một câu: "Kỳ quái, nơi này có loại vật thể thiếu nữ nhu nhược sao?" Mang theo gương mặt thiếu gia tuấn tú, Sẹo ca bất đắc dĩ đi lao động tay chân.

Trong xe ngựa vô cùng thoải mái, đoạn đường đi tới đây, chúng ta cơ hồ chính là ngủ ở trong xe ngựa. Bên trong vô cùng rộng rãi, còn có hai giường ngủ trải chăn gấm. Ta co lại trong xe, ngay lập tức lăn vào trong chăn mền, hảo hảo ngủ một giấc. Ta nhắm hai mắt lại không bao lâu đầu liền buồn ngủ, ta cảm thấy ta nhanh chóng ngủ thiếp đi, vừa lúc đó, trước mặt ta lại đột nhiên xuất hiện một đạo bạch quang.

Ý thức của ta nhẹ nhàng đi theo đạo bạch quang đột nhiên xuất hiện này, rất nhanh, ta liền quên mất đây rốt cuộc là mộng hay là thực tế. Ta kỳ quái một đường đi theo đạo bạch quang kia, đột nhiên, đạo bạch quang nho nhỏ càng biến càng lớn, cho đến khi bao trùm cơ thể ta. Bạch quang quá mức mãnh liệt, đâm vào ý thức của ta một hồi mơ hồ, đợi đến khi ta lần có thể nhìn thấy, bạch quang đã không còn.

Nhưng ta lại phát hiện hiện tại ta đang giống như linh hồn bay giữa không trung, ta nhìn đồ trang trí chung quanh, hơi thở hoa lệ, hình như là cung điện trong hoàng cung, ta hướng xuống vừa nhìn, lập tức nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp ngã xuống đất. Trong tay nàng cầm một thanh kiếm, thân kiếm đâm vào trong thân thể của nàng, dưới người nàng, máu chảy thành sông.

Nàng mặc một thân cung trang tươi đẹp bắt mắt, y phục hoa lệ cùng máu tươi tôn lên sắc mặt tái nhợt như tuyết của thiếu nữ đã chết. Ta không nhịn được nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu nữ vài lần, dáng dấp muội tử thực quen, ta tựa hồ đã thấy qua ở đâu đó. Nhưng ta càng hồi tưởng, đầu óc càng đau, càng cái gì cũng không nhớ được.

Nếu không nghĩ ra, ta cũng liền không uổng sức lực suy nghĩ nữa, ta thay đổi góc độ, tán thưởng thiếu nữ đã chết đẹp mắt như vậy, máu chảy nhiều như vậy, rực rỡ giống như đóa hoa. Ta tán thưởng được chốc lát, một nam tử anh tuấn mặc áo bào màu vàng sáng đi tới, hắn nhìn thiếu nữ ngã trên đất, ánh mắt bi thống.

"Nghiệt tử!" Người nọ đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm về một hướng. Lúc này ta mới phát hiện chỗ đó có một nam tử trẻ tuổi dáng dấp rất đẹp mắt đang đứng. Nhưng quá đáng tiếc chính là, trên mặt của hắn thế nhưng bị khắc chữ, có chút khuyết điểm nhỏ. Chỉ là, nhìn lâu, cũng sẽ cảm thấy, thứ trên mặt đó cũng sẽ có một loại xinh đẹp rất khác biệt.

Thanh niên mặc một thân hắc y, cầm đao trong tay, toàn thân là vết thương. Phía sau hắn có một nhóm lớn thị vệ, bọn họ xúm lại quanh người thanh niên này, từng bước một ép sát về phía hắn.

"Đã chết rồi sao? Không ngờ là chết rồi." Thanh niên ngẩng đầu nhìn về phía nam tử trước mặt, ta mới phát hiện ra người thanh niên này lớn lên cực kỳ giống thiếu nữ đã chết đó. Chỉ là, ngũ quan của hắn cường tráng khắc sâu hơn so với thiếu nữ.

Thấy thanh niên hỏi như thế, nam tử thành thục anh tuấn kia cả giận nói: "Ngươi còn dám hỏi? Nếu không phải nàng quyết tâm muốn cho ngươi rời đi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao? Nàng quên mình bảo vệ ngươi, ngươi còn không mau mau cút ra ngoài! Trẫm không muốn gặp lại tên nghiệt tử ngươi nữa!"

A, thì ra là hàng này còn là một Hoàng Đế? Nhìn còn rất trẻ tuổi, bọn họ là cha con sao? Vì một nữ nhân tàn sát lẫn nhau sao? Kịch tình thật là cẩu huyết.

Ta thấy nam tử thanh niên kia vẫn chưa dừng lại, hắn từng bước đi tới trước mặt thiếu nữ, ngồi xổm xuống.

Thấy hắn muốn đưa tay chạm vào người thiếu nữ kia, vị hoàng đế lập tức đưa tay quát bảo ngưng lại: "Ngươi muốn làm cái gì? Không cho phép ngươi đụng vào nàng!"

Thanh niên coi thường tiếng quát của hoàng đế, hắn cầm lấy đao của mình, hung ác cắt một đao trên cánh tay của mình. Đao cắt trúng mạch máu, mãnh liệt chảy xuống ngực thiếu nữ, đó là vị trí trái tim.

"Ngươi đang làm cái gì? !" Hoàng đế kinh sợ kêu to, lại không qua được.

Lúc này ta mới phát hiện, thiếu nữ được bao quanh bởi một vòng sánh màu vàng nhạt, thì ra, không phải vị hoàng đế này không quan tâm đến thiếu nữ đã chết, mà là hắn căn bản bị bài xích ở bên ngoài, không vào được.

Thanh niên nhỏ giọng nói hai chữ, hắn nói, kiêu tâm[1]. Lấy máu tưới lên trái tim, xem xem trái tim có phải sẽ sống lại hay không, có phải sẽ mềm lại hay không, có phải sẽ đập mãnh liệt lại hay không.

[1]: tưới lên trái tim

Mặc dù thanh niên không nói ra những lời đó, nhưng ta kỳ quái nghe được thanh âm trong lòng hắn. Ta vô cùng xác định, đây là một tên bệnh thần kinh, cuồng tự ngược, đầu óc không minh mẫn. Không biết vì sao, sau khi thấy được hành động của thanh niên, ta vô cùng tức giận, ta không biết ta đang tức giận cái gì, chính là tức giận mà thôi.

Thanh niên kia thấy máu trên cánh tay chảy xuống không còn được nhiều nữa, lại tự tay cắt mấy đao lên những chỗ khác, nhưng cho dù sắc mặt hắn tái nhợt đến biến thành màu xanh, toàn thân đều là vết đao, trái tim của thiếu nữ cũng không cách nào đập lại.

Cuối cùng, ta thấy được thanh niên đưa tay chạm vào ngực thiếu nữ một cái, lẩm bẩm nói: "Vẫn là, tâm địa sắt đá." Sau khi hắn nói xong, thật sự không còn hơi sức rồi, liền té ngã bên cạnh thiếu nữ, mặt đối mặt ngã xuống. Hắn bắt đầu dùng chút hơi sức cuối cùng đưa tay chọc chọc thiếu nữ, chọc một cái nói một câu, chọc một cái nói một câu.

Âm thanh của hắn càng ngày càng thấp, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, chờ nói xong một câu cuối cùng, đã chỉ có thể há hốc mồm, âm thanh đã không phát ra được.

Nhưng ta lại nghe được hắn đang nói gì.

Hắn nói: ta chưa thành công trở thành đệm lưng cho ngươi, thật là khổ sở. Kiếp sau, mắng chết ngươi.

Một câu cuối cùng này cũng không cần nói đi, thật là quá đáng.

Kỳ quái, ngực ta tại sao khó chịu như vậy? Cứ như thế chết cùng một chỗ sao? Cái chết này cũng quá thê thảm, thế nhưng tự hại bản thân mình đến chết. Ta cau mũi một cái, cảm thấy có chút chua xót. Ta không muốn nhìn tiếp nữa, ta cảm thấy, ta nhất định sẽ càng xem càng không vui. Ta cũng không phải chưa từng thấy qua người gặp bi kịch, thế nào lần này khiến cho ta khó chịu như vậy đây?

Ta còn chưa nghĩ rõ ràng, đạo bạch quang lúc trước lại xuất hiện, bạch quang phát sáng vô cùng kích thích đến ta lần nữa ý thức mơ hồ.

"Vợ, tỉnh! Mau tỉnh lại."

"Tiểu thư, ngươi không phải là ngủ đến bất tỉnh chứ, ta phải làm sao bây giờ. Ta không vao giờ thuê quỷ ốc nữa, thật sự rất bất thường!"

Nghe được âm thanh như thế, ta cảm thấy lỗ tai có chút đau, mắt ta giật giật, không nhịn được mở mắt ra. Vừa nhìn thấy ánh sáng, ta lập tức tìm kiếm đạo bạch quang kỳ quái kia, nhưng quá đáng tiếc chính là bạch quang không thấy, thấy được Lục Trúc đang lo lắng, cùng Sẹo ca đang dùng tay chọc ta.

"Làm cái gì? Toàn bộ vây quanh ta."

"Tiểu thư!" Lục Trúc nắm vai ta liều mạng lắc: "Ngươi đã ngủ từ chiều hôm qua đến thẳng sáng sớm hôm nay rồi, thật là dọa người!"

Ta bị Lục Trúc lắc đến đầu óc choáng váng, nói không ra lời. Hoàn hảo Sẹo ca đẩy Lục Trúc ra, cứu thoát ta.

Ta ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Sẹo ca thật sâu, mờ mịt nghĩ tới, a, mới vừa rồi là đang nằm mơ sao? Bất quá thật đúng là chân thật, tư vị của máu hiện tại hình như vẫn còn tràn ngập dưới mũi ta, khiến ta có chút buồn nôn. Ta chớp mắt một cái, mơ hồ nghĩ tới giấc mộng mới vừa rồi, suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt ta đột nhiên dán vào trên người Sẹo ca.

"Bạn, bạn hữu, tự làm hại bản thân không tốt."

"Tại sao đột nhiên nói lắp?" Sẹo ca rất là kỳ quái.

Ta lại nói: "Máu, không thể tùy tiện cho đi, sẽ chết người."

"Điều này không ai không biết." Sẹo ca lại nói.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc hiện tại của Sẹo ca, ta đột nhiên nghĩ đến lời một tháng trước ta đã từng nói, đột nhiên, ta liền có chút nói không ra lời. Giấc mộng này thật sự quá rõ ràng rồi, rõ ràng không giống như là mộng. Tiếng rút đao của những thị vệ kia, tiếng ma sát của y phục, tiếng đao cắt lên da thịt, tiếng giọt máu rơi vào ngực, từng cái, đều rõ ràng như thế, làm cho tâm tình hiện tại của ta vô cùng đè nén.

Ta nhìn Sẹo ca, đột nhiên đưa tay ôm lấy hông của hắn: "Ngươi thật là một người tốt."

Ta đầu tiên là phát cho hắn một tấm thẻ, sau đó lại nói: "Ta tin tưởng ngươi."

Trong mộng Sẹo ca hình như rất là oán giận vừa chọc ta, vừa lặp đi lặp lại câu nói kia.

Đến chết, ta cũng chưa từng nói ta tin tưởng hắn, đây là oán niệm của Sẹo ca.

Đến chết, hắn cũng chưa nghe thấy ta nói tin tưởng hắn, đây là chấp niệm của Sẹo ca.

Ta hiện tại, liền miễn cưỡng hoàn thành nguyện vọng của hắn đi, tránh cho hắn tâm tâm niệm niệm không tha đến chuyện chết cùng ta, còn muốn kiếp sau tới mắng chết.

Trước kia, ta thật sự không dám tin có kiếp sau hay không, nhưng hành động tự làm hại bản thân kịch liệt và kích thích cuả Sẹo ca trong mộng cũng kích thích ta, làm cho ta hơi tin tưởng, chúng ta có kiếp sau. Cho dù chết thành một đống như thế, ta cũng không cảm thấy bi ai, ngược lại, hắn nhớ mãi không quên mấy câu kia khiến cho ta có chút khổ sở.

Thật là đại gia hỏa đáng thương.

"Tiểu thư. . . . . . Ngươi còn chưa đáp lại sự lo lắng của ta. Tiểu thư, nam sắc hại người! Tiểu thư, hắn không hề làm gì cả, tại sao ngươi muốn ôm hắn như thế? Ta cũng muốn ôm!"

Không phải chứ tiểu Lục trúc, ngươi đang tranh giành sao?

Ta đẩy Sẹo ca ra, bất đắc dĩ ôm ôm Lục Trúc. Ta có chút xấu hổ, ta quả thật là nam nữ đều giết rồi.

Lục Trúc mang theo tiếng khóc nức nở cọ vào người ta: "Chúng ta đã quét dọn xong, tiểu thư đừng tức giận, nhưng gian nhà này thật sự có chút là lạ, thật là tà môn, ta bị dọa sợ đến chết mất! Quả nhiên là quỷ ốc, ta làm sai sao? Ta không nên thuê nơi này sao? Ta hối hận lắm."

Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Khóe miệng ta vừa kéo, đẩy Lục Trúc từ trong lòng ra. Ta nghiêm túc mở miệng nói: "Chúng ta đi xem một chút."

Lục Trúc lập tức gật đầu, mang theo ta đi xuống xe ngựa. Thấy Sẹo ca không theo tới, ta quay đầu nhìn lại, phát hiện hắn đang ngẩn người duy trì động tác ôm.

Chẳng lẽ hắn sướng đến phát rồ rồi sao? Cũng đúng, ta vẫn là lần đầu tiên thật lòng chủ động ôm hắn như vậy, quả nhiên là sướng đến phát rồ rồi sao?

Ta gọi Sẹo ca, để cho hắn đi xuống: "Mau đi cùng ta, ngươi còn phải làm đệm lưng cho ta."

"Không phải, ta mới vừa rồi suy nghĩ rất nghiêm túc, vợ, chúng ta hay là đi khám đại phu thôi."

"Hả?"

"Ngươi có chút phát sốt phải không? Đầu nóng phải không?" Sẹo ca hoài nghi nhìn ta.

Ta thu hồi dáng vẻ người tốt mới thể hiện vừa rồi, mặt lạnh mang theo Lục Trúc đi vào trong. Nam nhân, quả nhiên không được cưng chiều, cưng chiều rồi, lập tức nhảy lên đầu lật ngói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.