Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 17: Chương 17




Chương 20: Hài hước và nghiêm túc

Cô im lặng đi đến tảng đá trước sân thể dục ngồi xuống. Lục Viễn có lẽ tắm đến độ chuyên tâm, nên chẳng hay biết có người đang nhìn anh chăm chú ở phía sau cách đó không xa.

Ánh mắt Tạ Vũ di chuyển theo động tác của anh, tựa như đang thưởng thức một phong cảnh đẹp nhất. Hài lòng lại đương nhiên.

Nhưng không được bao lâu, động tác của Lục Viễn chợt cứng đờ, chần chừ quay đầu lại, khi thấy người đang ngồi dưới ánh trăng thì khẽ chửi tục một tiếng. Động tác vốn thong thả lập tức trở nên có phần luống cuống, nhanh chóng xối người, chật vật khom người quay lại bờ, mặc quần áo vào.

Tạ Vũ có chút cười trên nỗi đau của người khác khẽ cười thành tiếng.

Lục Viễn bước nhanh lên bờ, đi đến trước mặt cô, giọng điệu không vui hỏi: “Cô làm cái gì vậy?”

Tạ Vũ lười nhác chống hai tay ra sau, ngẩng đầu nhìn về phía anh, như cười như không nói: “Ngủ không được nên ra đây ngắm trăng, không ngờ thấy được cảnh thêm vào.”

Khuôn mặt đơ lạnh lùng cứng rắn của Lục Viễn hơi giật giật, dù ngược ánh trăng, nhưng Tạ Vũ lại nhìn ra ngoài vẻ giận dữ thì mặt anh còn ửng đỏ, không biết có đỏ bừng hay không?

Lục Viễn câm nín trong chốc lát, mới bật ra một câu: “Sao cô chẳng phát ra tiếng động gì vậy?”

Tạ Vũ chỉ chân mình: “Giày anh cho hiệu quả giảm âm quá tốt.”

Lục Viễn câm nín lần nữa.

Tạ Vũ lại nói bằng một vẻ mặt vô lại: “Sao không tắm thêm một lúc nữa, tôi còn muốn thưởng thức thêm một lát nữa mà.”

“Tạ Vũ!” Lục Viễn khẽ quát, “Cô có phải là phụ nữ không vậy?!”

Tạ Vũ cười khẽ: “Anh muốn kiểm tra không?”

Lục Viễn bị nghẹn một cái, miệng bật ra bốn chữ: “Không biết liêm sỉ.”

Tạ Vũ nghe bốn chữ này, giống như nghe được truyện cười, cũng không nhịn được nữa bật cười: “Lục Viễn, có phải anh ở trong núi lâu quá rồi không? Trở thành ông già bảo thủ rồi. Bây giờ thời đại nào chứ, chẳng lẽ tôi thấy đàn ông khỏa thân còn phải bịt mắt à?”

Lục Viễn tức đến mức thở trầm hơn.

Anh càng đứng đắn, Tạ Vũ càng muốn trêu: “Ai cũng thích cái đẹp, tôi cảm thấy dáng người anh đẹp nên muốn thưởng thức, không phải bình thường lắm sao? Nếu anh đồng ý, thì tôi còn muốn sờ một cái nữa kìa.”

Lục Viễn hừ một tiếng: “Lười nghe cô nói vớ vẩn.”

Tạ Vũ lại hỏi tiếp: “Thời tiết thế này, anh không sợ lạnh à?”

Lục Viễn nói: “Hôm nay đổ nhiều mồ hôi, tắm dưới sông sạch kĩ hơn. Tôi thường hay tắm nước lạnh, quen rồi không thấy lạnh lắm.”

Tạ Vũ ừ một tiếng, mỉm cười: “Đừng để ý, tôi không phải cố ý nhìn anh đâu, hơn nữa một người đàn ông như anh cũng đâu mất mát gì.”

Lục Viễn khẽ xì một tiếng, đại khái là không muốn tiếp tục đề tài này. Anh khựng lại, đột nhiên hỏi, “Chân đỡ hơn chút nào không?”

“Đỡ khá nhiều rồi.”

“Để tôi xem thử.”

Anh cúi xuống, xắn ống quần cô lên, mượn ánh trăng nhìn chỗ đau: “Vẫn còn hơi sưng, đừng đi lung tung khắp nơi nữa.”

Mái tóc ngắn ướt sũng của anh tỏa ra mùi hương tươi mát của nước sông, Tạ Vũ hít sâu một hơi.

Lục Viễn ngẩng đầu nhìn cô, nhưng khi nhìn thẳng mắt cô thì dời đi rất nhanh.

“Đi thôi, về tôi xoa thêm ít thuốc cho cô.”

Tạ Vũ vươn tay: “Đỡ tôi đứng lên đi.”

Lục Viễn chần chừ một chút, nắm khuỷu tay cô, kéo cô đứng dậy.

“Anh cõng tôi về.”

“Cô tự đi ra đây được, thì có thể đi về được.”

Lục Viễn buông tay Tạ Vũ ra, xoay người đi chậm rãi về hướng kí túc xá.

Tạ Vũ khập khiễng đuổi theo, đi tới sau lưng anh, vươn tay kéo cánh tay anh lại: “Tôi xem thử vết thương trên mặt anh thế nào rồi?”

Lục Viễn hất cô ra: “Tôi không sao!”

Động tác của anh khá mạnh, Tạ Vũ vốn đi một chân đã khó khăn, nắm lấy anh vừa vặn mượn sức để đứng vững, bị anh hất một cái, cả người loạng choạng rồi ngã xuống ngồi nghiêng dưới đất, lại còn đè mạnh lên vết thương ở chân.

Cô ôm cổ chân, shh một hơi, nổi cáu nói: “Lục Viễn, mẹ nó tôi có thù với anh sao?”

Lục Viễn cúi người, thản nhiên nói: “Con gái đừng nói chuyện thô lỗ như vậy!”

Sắc mặt Tạ Vũ hơi nguôi, cô liếc anh một cái: “Anh làm chân tôi bị thương hai lần, không đòi anh bồi thường là đã tốt lắm rồi, còn không cho người ta chửi tục trút giận nữa à?!”

Lục Viễn vén ống quần cô lên nhìn tình hình, ngược lại nói rất nghiêm túc: “Là lỗi của tôi, vậy phải bồi thường cho cô thế nào? Cô cũng coi như là vì cái này mà lỡ việc hai ngày, cô xem muốn tôi bồi thường cho cô bao nhiêu tiền?”

Tạ Vũ trợn mắt một cách khó tin: “Không phải anh nghiêm túc đấy chứ?”

Lục Viễn nói: “Nghiêm túc.”

Tạ Vũ rốt cuộc phì cười thành tiếng: “Lục Viễn, con người anh sao đâu ra đấy vậy. Được, anh bồi thường thì tôi nhận, có điều tôi không lấy tiền.”

“Vậy cô muốn tôi làm gì?”

Tạ Vũ nói: “Lát nữa nhảy một điệu thoát y cho tôi, lấy sắc trả nợ.”

Đôi môi Lục Viễn mím chặt, khuôn mặt dưới bóng đêm có vẻ xấu hổ giận dữ bị người khác đùa bỡn. Anh buông tay cô ra, ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Có phải đối với ai cô cũng như vậy không?”

“Cái gì cơ?”

“Với ai cũng nói năng tùy tiện như vậy?”

Tạ Vũ hờ hững mỉm cười: “Đùa thôi mà, cần gì phải nghiêm túc thế? Có điều anh càng nghiêm túc, ngược lại tôi càng cảm thấy rất thú vị.” Dừng một chút, lại nói, “Lục Viễn, anh đúng là một người thú vị, tôi cảm thấy rất hứng thú với anh. Nếu anh cũng ở Thượng Hải, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi anh.”

Lục Viễn trầm mặc chốc lát, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Nhàm chán.”

Tạ Vũ nói: “Anh đã ở trong núi sáu năm, còn chưa quen nhàm chán à?”

Lục Viễn dứt khoát không nói nữa, đứng bật dậy.

Tạ Vũ cũng đứng lên theo anh, dè dặt đi hai bước, thân thể lại đột nhiên nhẹ bẫng, người đã được Lục Viễn ôm ngang lên. Cô theo bản năng khẽ la một tiếng.

Lục Viễn lạnh lùng nói: “Cô nhỏ giọng một chút đi, đừng đánh thức người khác.”

Tạ Vũ ôm cổ anh, cười nói, “Anh biết chỗ thú vị nhất của anh là gì không?”

“Cái gì?” Lục Viễn thờ ơ nói, cúi đầu nhìn cô một cái. Ánh trăng vừa vặn bao phủ khuôn mặt cô, tựa như phủ lên một lớp ánh sáng nhu hòa, mang theo một tầng xinh đẹp mông lung. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp ấy lại có vẻ hài hước và bất cần không hề che giấu chút nào.

Lục Viễn đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực và phiền não không nói ra được.

Tạ Vũ nói: “Thì như Hướng Vân nói đấy, khẩu xà tâm Phật.”

Lục Viễn không thừa nhận cũng không phản bác.

Khi đi đến cửa kí túc xá của mình, anh thả Tạ Vũ xuống: “Tôi giúp cô xoa thêm ít thuốc.”

Anh mở cửa, nhấn công tắc đèn bên cạnh cửa, căn phòng đơn sơ lập tức có ánh sáng lờ mờ.

Tạ Vũ đi từ từ đến trước bàn làm việc ngồi xuống. Lục Viễn lấy một chai rượu thuốc trong ngăn kéo dưới bàn, ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Vũ xoa thuốc giúp cô.

Tạ Vũ nhìn đỉnh đầu anh, thấy dáng vẻ cắm đầu không nói chuyện của anh, cũng có phần chán muốn chết, tiện tay mở ngăn kéo bên cạnh. Trong ngăn kéo rất sạch sẽ, chỉ có một ít đồ lặt vặt đơn giản. Trong đó có một cái bật lửa kim loại màu bạc, hơi sạm màu, nhưng kiểu dáng quen thuộc.

Cô cầm trong tay nhìn một chút, rồi cúi đầu nhìn Lục Viễn, cười hỏi: “Dupont (1)?”

(1) Dupont: thương hiệu hàng đầu của những dòng bật lửa cao cấp với hệ thống cửa hàng phân phối tại 48 quốc gia trên toàn cầu.

Lục Viễn ngẩng đầu nhìn món đồ trong tay cô, trả lời qua loa: “Rất nhiều năm trước, hết gas lâu rồi.”

Tạ Vũ nói: “Đồng hồ đeo tay Jaeger-LeCoultre, bật lửa Dupont, cuộc sống trước kia của anh nhất định rất ưu việt. Đa số người đều giống như tôi, ngay cả một công việc ít giá trị có lẽ cũng không bỏ được, tôi nghĩ không ra tại sao anh có thể sẵn sàng từ bỏ cuộc sống ưu việt trước kia?”

Lục Viễn thờ ơ nói: “Ưu việt thì phải xem là đối với cái gì. Nếu so với người ở đây, thì trước kia tôi quả thật coi như là cuộc sống đãi ngộ. Nhưng ở thành phố lớn thì cũng chỉ có thể coi là tạm được. Đối với tôi mà nói, vật chất không quá quan trọng nên từ bỏ được. Cô thì khác, nếu cô từ bỏ công việc hiện tại của cô, có nghĩa là từ bỏ lý tưởng thời niên thiếu, cho nên cô mới không buông bỏ được.”

Tạ Vũ ngẩn người, mỉm cười: “Anh nói hình như hơi có lý. Nhưng bây giờ để tôi nói lý tưởng gì đó nữa, thì bản thân cũng thấy hơi buồn cười.”

Lục Viễn cũng cười cười, thả ống quần cô xuống: “Được rồi, về kí túc xá ngủ một giấc thật ngon đi. Ngày mai chắc sẽ đỡ hơn nhiều, đừng có chạy lung tung.”

Tạ Vũ nói: “Cảm ơn anh.”

Lục Viễn lắc đầu.

Cô đứng lên, cẩn thận từng chút một đi tới cửa, đột nhiên xoay người hỏi: “Lý tưởng thời niên thiếu của anh thì sao? Đừng nói là đến miền núi hỗ trợ giáo dục đấy.”

Lục Viễn cười lắc đầu: “Thời niên thiếu không có lý tưởng gì cả, chẳng qua là muốn kiếm tiền thôi.”

Tạ Vũ lại hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”

Lục Viễn ngẩn ra, cười nói: “Hi vọng nơi này có thể có giáo viên chuyên nghiệp ở lại, sau đó… tôi có thể yên tâm về thành phố sống cuộc đời của tôi, kết hôn sinh con.”

Tạ Vũ nhìn anh, mỉm cười: “Có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.