Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 20: Chương 20




Chương 23: Chụp ảnh

Sáng hôm sau, vì phải chào cờ nên Tạ Vũ dậy sớm giống Trần Tâm Duyệt, nhưng vì chân còn hơi đau, động tác chậm chạp, chờ đến khi cô ăn sáng xong, cầm máy ảnh đi đến trước dãy phòng học, thì bọn trẻ đã xếp hàng đứng ngay ngắn trong sân thể dục.

Hai đứa trẻ nâng lá cờ đỏ hơi cũ đứng dưới cột cờ lẻ loi. Còn có một bé gái đứng trước hàng ngũ, mặt hướng về phía cột cờ.

Giọng ca trong trẻo của cô bé cất lên mở đầu, hơn sáu mươi đứa trẻ cùng hát quốc ca. Nghi thức kéo cờ chính thức bắt đầu. Không có nhạc đệm, không có âm nhạc, chỉ có giọng trẻ con đều đều nhưng non nớt hợp ca.

Trang trọng mà lại xót xa.

Sau khi được hai đứa bé buông ra, lá cờ từ từ bay lên cột cờ nhờ chuyển động trượt của sợi dây, nhè nhẹ phất phới theo gió. Hôm nay là một ngày đẹp trời, ngày trời cao mây nhạt khó có được vào cuối đông ở miền núi phương nam, lá cờ đỏ ấy có vẻ đặc biệt tươi sáng hơn.

Từng đứa trẻ, bất luận là học sinh lớp một còn ngây thơ, hay đứa trẻ mười mấy tuổi, thì vẻ mặt lúc này đều nghiêm túc thành kính. Miệng hát quốc ca, ánh mắt nhìn chằm chằm lá cờ đang tung bay trên không trung.

Tạ Vũ ở bên phòng học xa xa, đứng dựa vào tường, giơ máy ảnh trong tay lên, chụp lại khoảnh khắc này. Khi máy ảnh của cô hướng vào Lục Viễn đứng ở đằng trước, cô thấy được gò má anh trong kính ngắm.

Anh hơi ngẩng đầu, mắt khẽ nheo lại vì ánh mặt trời, bộ dạng mặt không biểu lộ cảm xúc gì, vẫn trông lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại vì nắng chiếu mà có vẻ ấm áp như thế.

Tạ Vũ lặng lẽ nhìn anh từ trong kính ngắm, tay quên hoạt động. Cho đến khi lá cờ kia rốt cuộc lên đến đỉnh, tiếng ca dừng lại, cô rốt cuộc mới nhấn màn trập.

Tách một tiếng, trong sân thể dục im ắng nghe rất rõ ràng.

Lục Viễn quay đầu nhìn sang, cô đã cúi đầu xem kết quả tấm ảnh. Đây là một tấm chụp toàn cảnh, Tạ Vũ chẳng phải là phóng viên chuyên chụp ảnh, không cần tốn quá nhiều tâm tư vào kĩ năng chụp, chỉ cần ghi chép lại sự thật cần đưa tin là được. Cô nhìn tấm ảnh này, cảm thấy gần như là một tấm hoàn mỹ nhất trong sự nghiệp chụp ảnh của mình. Lá cờ tung bay, trẻ em thôn làng miền núi nghiêm túc, mà giữa hai cảnh này là cảnh cô hài lòng nhất, thân hình cao lớn của Lục Viễn như một cây thông đứng ở vách núi.

Anh tuấn bất phàm.

Lễ chào cờ kết thúc, bọn trẻ tan tác như chim muông, lao về phòng học.

Tạ Vũ vẫn dựa vào tường thưởng thức tác phẩm của mình. Lục Viễn đi đến trước mặt cô: “Cô đã hứa với tôi là không chụp tôi rồi?”

Tạ Vũ ngẩng đầu, bóng dáng cao lớn của anh ngược sáng che trước mặt cô, cô đưa máy ảnh đến trước mặt anh: “Tấm này tôi quả thật quá hài lòng, tôi sẽ không đăng lên đâu, chỉ sưu tầm cá nhân thôi.”

Lục Viễn nhìn về phía màn hình, không lên tiếng.

Tạ Vũ lại nói: “Quen biết mấy ngày, coi như giữ lại tấm ảnh làm kỉ niệm đi.”

Lục Viễn không yêu cầu cô xóa nữa, ngẩng đầu nhìn về phía cô hỏi: “Chân thế nào rồi?”

“Còn hơi đau, nhưng ngày mai chắc không có vấn đề gì nữa.”

Lục Viễn gật đầu: “Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng đi lung tung. Tôi vào lớp đây.”

Tạ Vũ mỉm cười với anh: “Ừm.”

Chờ anh vào lớp, Tạ Vũ lại giơ máy ảnh lên, nhìn tấm ảnh ấy, khóe môi vô thức nhếch lên.

Đây là ngày cuối cùng Tạ Vũ ở trên núi, những thứ phải thu thập đều đã hoàn thành, bản thảo cũng đã viết gần xong. Cô ngồi ở kí túc xá sửa một lần, chọn mấy tấm ảnh chụp hai ngày nay phối hợp, về cơ bản có thể báo cáo kết quả luôn.

Nhưng cô nhìn bản thảo không bới ra được khuyết điểm nào này lại cứ cảm thấy không hài lòng. Cô đã quen khi làm bất kì bài báo nào cũng có thể có nội dung thu hút người khác. Nhưng những thứ viết trong bản thảo này rõ ràng đều bình thường chẳng có gì lạ. Một người hiệu trưởng già cố thủ ở ngôi trường tiểu học làng quê, hai tình nguyện viên sinh viên trẻ tuổi, sáu mươi đứa trẻ bị bỏ lại, cùng hoàn cảnh nghèo khó của thôn làng miền núi mà gia đình Hướng Hiểu Quyên làm đại diện.

Tất cả những yếu tố này chẳng tính là hiếm lạ, tình cảnh tương tự có lẽ đã được rất nhiều hãng truyền thông đưa tin. Cho dù đây chỉ là một bài văn viết, nhưng cô cũng không quen chẳng có gì đặc sắc như vậy.

Cô đẩy cửa sổ trước bàn làm việc ra, tiếng dạy học ở phòng học đằng trước truyền tới. Cách cửa sổ phía sau lớp, cô thấp thoáng thấy Lục Viễn viết chữ trên tấm bảng đen, âm thanh thỉnh thoảng truyền tới trầm thấp mà mạnh mẽ.

Tạ Vũ tạo file mới, bắt đầu gõ chữ. Cô biết, độc giả muốn đọc một người đàn ông đến từ thành phố hơn. Anh đeo một chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre, dùng bật lửa Dupont, ở trong núi sáu năm. Anh vô cùng nghiêm khắc với học sinh, nhưng khi nước sông dâng lên, anh sẽ cõng học sinh ngoại trú qua sông. Đứa trẻ bị bỏ lại nổi loạn bỏ nhà đi, để tìm cô bé về mà anh đánh nhau với bọn du côn trong làng. Anh còn giúp gia đình chỉ có người già và trẻ con gánh nước sửa mái nhà.

Những thứ này đều là yếu tố khiến người khác hiếu kì lại kích động, đủ để khơi gợi hứng thú lớn nhất của các độc giả. Huống chi là —— sau khi viết bản thảo xong, cô cầm máy ảnh bật lên, thấy tấm ảnh cuối cùng kia, khuôn mặt nghiêng anh tuấn của Lục Viễn dưới lá cờ đỏ trong ảnh, cô gần như có thể dự đoán được nhất định sẽ trở thành đề tài nóng trên mạng.

Viết bản thảo mới này xong đã là giờ ăn cơm trưa. Món thập cẩm của nhà ăn, đơn giản như cũ, nhưng có thêm một phần trứng chiên nhỏ, đây là trứng hôm thứ bảy Lục Viễn mua ở chợ trong làng. Lúc lấy cơm bọn trẻ vui cực kì.

Cơm nước xong, trước khi bọn trẻ ngủ trưa, Tạ Vũ vẫy tất cả học sinh đến sân thể dục chụp ảnh chung. Hơn sáu mươi học sinh, hiệu trưởng Điền và hai tình nguyện viên đứng chung một chỗ, phía sau là phòng học tường trắng ngói xanh, bên cạnh sân thể dục là hai trụ bóng rổ sơ sài, cùng lá cờ đỏ tung bay dưới bầu trời xanh.

Cô nhìn Lục Viễn ngồi dưới trụ bóng rổ ở xa xa, biết anh sẽ không vào ống kính, bất đắc dĩ mỉm cười với anh, rồi hướng về bọn trẻ đang mỉm cười ngây thơ ở phía trước, nhấn màn trập trong tay.

Một tấm ảnh tập thể của ngôi trường tiểu học miền núi xuất hiện trong máy ảnh của cô, khuôn mặt thành thật chất phác của bọn trẻ, người hiệu trưởng già cao tuổi và tình nguyện viên trẻ tuổi, đây là hiệu quả mà cô mong muốn.

Sau khi chụp xong, mọi người tản đi rất nhanh. Trần Tâm Duyệt và Trương Khánh Nhiên cũng về kí túc xá nghỉ ngơi. Tạ Vũ vốn cũng định về, nhưng lại thấy trên sân thể dục còn một cô bé, cứ rề rà mãi không muốn rời khỏi.

Đó là Hướng Hiểu Quyên.

Cô bé nhìn Tạ Vũ, rồi nhìn Lục Viễn vẫn đang ngồi dưới trụ bóng rổ, từ từ đi đến trước mặt anh.

Lục Viễn đang lấy một điếu thuốc định hút, thấy cô bé đi tới, lại để bật lửa cầm lên xuống, ngẩng đầu lạnh mặt hỏi: “Em có chuyện gì?”

Hướng Hiểu Quyên khẽ hỏi: “Thầy Lục, tại sao thầy không chụp ảnh với bọn con?”

Lục Viễn nhíu mày, hình như hơi ngẩn ra, lát sau mới phản ứng kịp, nhìn cô bé trước mặt, thản nhiên nói: “Thầy không thích chụp ảnh.”

Đôi mắt đen kịt của Hiểu Quyên trở nên đỏ bừng, cô bé đột nhiên lớn tiếng vặn lại: “Không phải, là vì thầy sắp rời khỏi bọn con, nên không muốn chụp ảnh với bọn con.”

Lục Viễn trầm mặc trong chốc lát, dường như không để lời của cô bé trong lòng, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Thầy vốn chỉ tạm thời dạy thay ở đây thôi, đâu phải là em không biết.”

Hiểu Quyên cắn môi, mắt đỏ hơn, giọng lại líu ríu, gần như là chậm rì phát ra từ trong cổ họng: “Con… xin… lỗi… thầy.”

Lục Viễn nhìn cô bé, nhíu mày chặt hơn.

“Sau này con sẽ học hành chăm chỉ, sẽ không bỏ nhà đi nữa.”

Lục Viễn thản nhiên gật đầu: “Ừm.”

Hiểu Quyên dụi mắt, liếc nhìn anh, xoay người chạy đi như một làn khói.

Đối với một màn này của Hướng Hiểu Quyên, Lục Viễn gần như chẳng buồn để ý, để điếu thuốc vào miệng, nghiêng đầu cầm bật lửa châm thuốc. Anh rít mạnh một hơi, phả vòng khói thuốc, từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Vũ đứng trước mặt anh.

“Ngày anh rời khỏi đây thật, có thể luyến tiếc hay không?”

Lục Viễn ngoảnh đầu nhìn về phía dãy núi cao cao thấp thấp cách đó không xa, hờ hững nói: “Có lẽ.”

Vẻ mờ mịt từng xuất hiện trên khuôn mặt anh lại nhàn nhạt dâng lên.

Tạ Vũ gật đầu, mỉm cười nói: “Tôi cũng hơi luyến tiếc rồi.”

Lục Viễn lại nhìn về phía cô, xì một tiếng xem thường.

“Anh không tin ư?” Tạ Vũ ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Lục Viễn nhìn đôi mắt cô, thản nhiên hỏi: “Cô luyến tiếc cái gì?”

Tạ Vũ cười: “Anh.”

Lục Viễn cười mỉa một tiếng: “Vậy khi lấy tin cô nhất định luyến tiếc rất nhiều người.”

Tạ Vũ nhướng mày: “Anh chỉ đàn ông à?”

Lục Viễn lạnh lùng nhìn cô, từ chối cho ý kiến.

Tạ Vũ nói: “Anh là người đầu tiên.”

Lục Viễn hờ hững nói: “Vậy rất vinh hạnh.”

Tạ Vũ cười lắc đầu đứng lên, xoay người chậm rãi đi mấy bước, rồi quay đầu cười nói: “Lục Viễn, tôi nói thật đấy. Có lẽ sau này anh sẽ tin.”

Lục Viễn ngẩng đầu nhìn về phía cô. Hai người cách nhau ánh nắng trưa hai, ba mét, vì ngược sáng mà khuôn mặt cô có vẻ dịu dàng chân thật, không có vẻ bất cần đời kèm theo dí dỏm trước đây.

Lục Viễn không thể không thừa nhận, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của anh này có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, có khí chất của con gái đô thị điển hình, dù mặc áo gió bình thường nhất thì cũng không che giấu được cảm giác thời thượng trên người.

Tóm lại liếc mắt một cái là có thể được người khác nhớ kĩ.

Đã lâu lắm rồi anh không gặp qua người phụ nữ như vậy.

Anh khẽ nheo mắt, không đáp lại lời cô, sau khi nhìn vào mắt cô mấy giây lại cúi đầu hút thuốc, không ngẩng đầu nhìn cô nữa.

Chương 24: Đêm ly biệt

Đêm cuối cùng đến rất nhanh.

“Ngày mai là chị phải đi rồi, ở đây chỉ còn lại một mình em là con gái, cô đơn quá đi!” Trần Tâm Duyệt ngồi bên mép giường, nhìn Tạ Vũ thu dọn hành lý, hai chân đong đưa trong không trung.

Hành lý của Tạ Vũ rất đơn giản, ngoài một đống thiết bị điện tử máy vi tính, tablet, máy ảnh, điện thoại ra, thì chỉ mang theo hai bộ đồ thay đổi trong ngoài. Cô vốn định ở đây bốn ngày, không ngờ vì trẹo chân mà ở lại thêm hai buổi tối.

Cô liếc nhìn cô gái trẻ đơn thuần: “Dù sao thì em chỉ ở đây hơn ba tháng, nháy mắt cái là qua thôi. Nếu em buồn chán quá, cuối tuần có thể vào thị trấn dạo một vòng.”

Trần Tâm Duyệt bĩu môi: “Đi về mất bốn, năm tiếng, phiền phức quá, chi bằng ở đây ngủ một giấc cho rồi.”

Tạ Vũ cười: “Vậy em cứ ngủ một giấc cho đã đi. Nếu không thì đến chỗ thầy Lục mượn đĩa phim cũng được, tôi thấy hình như anh ta có nhiều lắm.”

Trần Tâm Duyệt gật đầu: “Cũng phải, còn có máy chiếu nữa mà.” Cô ấy dừng một chút, “Thật ra thầy Lục cũng ở đây sáu năm rồi, em chỉ ở mấy tháng thì có gì phải sợ chứ. Chờ sau khi về, đây cũng là một kinh nghiệm quý giá.”

“Em có thể nghĩ như vậy là quá tốt rồi.” Cô nghĩ nghĩ, nói đùa, “Em đừng đi gần Trương Khánh Nhiên quá. Dù sao thì trai đơn gái chiếc nếu bùng cháy thì phiền phức đấy. Hai em không học cùng một thành phố, yêu xa khó mà có kết quả gì tốt đâu.”

Trần Tâm Duyệt cười ha ha: “Sao có thể chứ? Em không thích nam sinh quá hướng nội đâu, cậu ta lầm lì như vậy mà.”

Tạ Vũ nói: “Vậy sao?”

Nhưng lại không khỏi thầm lắc đầu.

Tạ Vũ thu dọn hành lý xong, liếc nhìn đôi giày vải trên chân. Cô cởi ra gói kĩ lại, thay giày thể thao của mình: “Tôi đi trả đồ cho thầy Lục.”

Trần Tâm Duyệt đã ôm máy vi tính ở trên giường đọc tiểu thuyết, lơ đễnh gật đầu ừm một tiếng.

Tạ Vũ đi đến cửa phòng bên cạnh, giơ tay gõ cửa. Cửa mở ra từ bên trong rất nhanh, Lục Viễn đứng sau cửa: “Có chuyện gì sao?”

“Không cho tôi vào ngồi một chút à?”

Lục Viễn nghiêng người để cô vào phòng.

Tạ Vũ ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng anh. Lục Viễn chỉ có thể ngồi trên giường, kí túc xá chật hẹp, ngược lại có chút mùi vị cách xa nhau.

Tạ Vũ đưa tay ra: “Cái này ——”

Lục Viễn thản nhiên liếc nhìn: “Cô để dưới đất đi.”

Tạ Vũ nói: “Tôi chưa nói trả lại cho anh mà.”

Lục Viễn không rõ vì sao nhìn về phía cô.

Tạ Vũ cười: “Trước đây đã nói rồi, bảo anh tặng cho tôi, tôi muốn làm vật kỉ niệm.”

Lục Viễn cười khẽ một tiếng: “Một đôi giày vải rách thì có gì hay mà giữ làm kỉ niệm chứ. Cô muốn đồ lưu niệm, thì trong làng có một, hai tiệm vải thêu kim tuyến thủ công đấy.”

Tạ Vũ nói: “Tôi không phải muốn đặc sản địa phương, tôi chỉ muốn đôi giày này thôi.”

Lục Viễn nhìn cô một cái: “Cô muốn thì lấy đi, dù sao tôi cũng không mang vừa.”

Tạ Vũ gật đầu: “Tôi cũng không muốn anh đưa nó cho người khác mang nữa.” Cô dừng chốc lát, “Ngày mai tôi phải đi rồi, không biết còn có thể có cơ hội gặp lại không.”

Lục Viễn nhìn cô không nói gì.

Tạ Vũ móc một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho anh: “Trong này có số điện thoại của tôi.”

Lục Viễn chần chừ một chút mới vươn tay nhận lấy.

“Anh dùng điện thoại của anh gọi số tôi thử xem.”

Lục Viễn nhìn con số trên tấm danh thiếp, nói: “Chỗ này tín hiệu không tốt.”

“Anh chưa thử sao biết có thể gọi được hay không?”

Lục Viễn chậm rì móc cái điện thoại kiểu xưa của mình ra, nhìn danh thiếp bấm một dãy số. Điện thoại trong túi quần Tạ Vũ rung vang lên. Cô móc điện thoại ra nhìn, cười hỏi: “Sau khi tôi đi anh sẽ gọi điện thoại cho tôi chứ?” Nhưng không chờ anh trả lời, cô lại nói, “Anh chắc chắn sẽ không gọi.”

Lục Viễn nói: “Ở đây tín hiệu không tốt, tôi rất ít gọi điện thoại.”

Tạ Vũ bỏ di động vào túi, cười nói: “Thật ra tôi cũng chưa chắc sẽ gọi cho anh.” Cô nhìn anh, “Sau khi về lại phải bận tối mắt tối mũi vì miếng cơm, có lẽ tôi sẽ quên nơi này nhanh thôi.”

Lục Viễn nhìn cô, trầm mặc rất lâu mới thản nhiên nói: “Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện phải nhớ, chuyện không quan trọng vốn nên quên hết đi.”

Tạ Vũ gật đầu.

Đối với cô mà nói, hết thảy mọi thứ ở đây quả thật không quan trọng, nhưng chuyện gì mới quan trọng thì cô cũng không hề biết.

Cô nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh, chẳng biết vì sao mà có chút buồn bã vô hình. Cô đứng dậy, đi tới cửa, mới nhớ ra quay đầu nói với người đang ngồi ngơ ngẩn trên giường: “Chúc anh ngủ ngon.”

Cô chờ một chút, không chờ được anh đáp lại, cầm đôi giày trong tay rời khỏi.

Lúc này Lục Viễn mới ngẩng đầu, chậm chạp đáp lại: “Ngủ ngon.”

Nhưng cửa đã sớm không một bóng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.