Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về

Chương 23: Chương 23




Chương 27: Nhớ mãi không quên

Thứ tư, ngày 18 tháng 2 năm 2014.

Thượng Hải.

“Thế nào, nghe nói cô bị trẹo chân, không sao chứ?”

Trong phòng làm việc của tổng biên tập Tuần san Đông Phương, Tạ Vũ đang báo cáo công việc cho tổng biên tập lão Trương.

“Đã không sao rồi, chỉ vì vậy mà trễ nãi hai ngày thôi.”

Lão Trương nói: “Không sao thì tốt. Viết bản thảo xong rồi chứ? Ngày mai là kì hạn hiệu đính, trước tối nay cô nộp cho tôi. Bây giờ không có chuyện lớn gì, chuyện của Trương Hiểu Kha dư luận cũng đã qua, cô nghỉ ngơi hai ngày rồi mau cân nhắc chọn đề tài mới đi.”

Tạ Vũ gật đầu: “Tôi viết bản thảo xong rồi, tôi sẽ gửi vào hộp thư cho anh.”

Quay về chỗ ngồi của mình, Tạ Vũ bật laptop, rồi bật bản thảo đã hoàn thành kia. Một bài báo khảo sát trường tiểu học miền núi, Lục Viễn được viết nổi bật trong đó. Ngoài tấm ảnh kéo cờ mà cô nói với anh giữ làm kỉ niệm kia, còn có mấy tấm chụp vào những lúc khác. Khi trong làng, cô nói cho anh là đã xóa, trên thực tế ở tiệm internet cô đã tải lên lưu vào hộp thư.

Nhìn xem, cô chính là một phóng viên vô lương tâm như vậy đấy. Tuy ngoài miệng hứa với Lục Viễn sẽ không viết về anh, nhưng vẫn viết anh vào bản thảo của mình chuẩn bị buôn bán.

Tạ Vũ tải bản thảo lên hộp thư, nhập địa chỉ của tổng biên tập, nhưng con chuột ở vị trí gửi đi làm thế nào cũng không nhấn xuống được.

Cô không biết vì sao đột nhiên mình lại do dự.

Hình bóng của Lục Viễn quẩn quanh trong đầu cô.

Buồn bực thở hắt ra, cô rốt cuộc vẫn dời con chuột, xóa file tải lên, rồi tải bản thảo không có sự tồn tại của Lục Viễn ban đầu.

Mặc dù bài báo này không có quá nhiều điểm sáng, nhưng mấy tấm ảnh kia cũng coi như rung động, cộng thêm miêu tả làm cảm động, tóm lại cũng coi như có nội dung khiến người khác chú ý.

Sau khi bài báo ra có ảnh hưởng khá lớn.

Quỹ Tân Miêu được mọi người biết đến rộng rãi hơn, công chúng quyên góp tăng đột ngột, mục đích của bài báo khảo sát này coi như đã đạt được.

Mọi người đã quên cái chết của cô bé Trương Hiểu Kha. Rồi lần nữa ghi nhớ một nữ phóng viên đi sâu vào vùng núi điều tra tình hình giáo dục của trẻ em bị bỏ lại.

Cuộc sống của Tạ Vũ vẫn như trước đây, làm việc trông như cảm xúc mạnh mẽ dâng trào thật ra thờ ơ, buổi tối khi không làm việc thì vẫn thích vui chơi với đám bạn.

Cuộc sống mấy ngày trong núi dần được cô quẳng ra sau đầu, không nghĩ tới nữa.

Thời tiết ấm dần, nháy mắt lại gần đến tháng năm. Tạ Vũ vừa mới làm xong một bài báo theo dõi nhiều ngày, cuối cùng hoàn thành thành công, nhưng cũng cạn kiệt sức lực. Tối hôm nộp bản thảo, cô hẹn cô bạn thân Quan Tâm đi bar thư giãn.

Quan Tâm là bạn đại học của Tạ Vũ, cũng là người bạn thân nhất ở thành phố này của cô. Có điều sau khi tốt nghiệp Quan Tâm chỉ làm trong ngành truyền thông nửa năm, rồi chuyển sang công ty làm PR thương hiệu, bây giờ đã là giám đốc của một công ty nước ngoài, tiền lương một năm cả triệu.

Hai người gọi rượu, ngồi ở quầy bar, Quan Tâm nhìn chiếc túi trên người Tạ Vũ: “Cái này của cậu vẫn là kiểu cũ năm ngoái nhỉ?”

Tạ Vũ cười: “Đâu phải cậu không biết một tháng mình có bao nhiêu tiền, chỉ cái kiểu cũ này thôi cũng tốn nửa tháng lương của mình đấy, có thể so với người hôm nay LV ngày mai Chanel như cậu à?”

Quan Tâm thở dài nói: “Mình kiếm được nhiều hơn cậu một chút, nhưng cậu cũng biết áp lực công việc đấy. Nhưng dù sao đi nữa, nếu bàn về áp lực thì thật ra cũng không nhiều hơn các cậu bao nhiêu. Không phải các cậu có tiếng là dậy sớm hơn gà, làm nhiều hơn trâu, ăn tệ hơn heo, ngủ trễ hơn chó sao?”

“Cậu đừng kích động mình được không?” Tạ Vũ cười.

Quan Tâm dùng khuỷu tay huých cô: “Mình nói cậu rốt cuộc cân nhắc kĩ chưa hả, có muốn đổi nghề không? Bây giờ dù thế nào thì cậu cũng coi như có chút danh tiếng, nếu nhảy sang công ty làm PR thì chẳng khó chút nào đâu.”

Tạ Vũ thờ ơ nói: “Mình suy nghĩ thêm đã.”

“Suy nghĩ nữa thì thức ăn cũng nguội đấy. Bây giờ cậu chuyển nghề nhảy công ty là độ tuổi tuyệt nhất, chờ thêm mấy năm nữa sợ là cậu có muốn chuyển cũng không dễ vậy đâu.”

Tạ Vũ nói: “Mình biết.”

“Biết mà còn do dự à?” Quan Tâm uống một hớp rượu, rồi thở dài nói như thấu hiểu, “Nhưng cậu không giống mình, mình chỉ muốn kiếm tiền hưởng lạc ở Thượng Hải. Nhưng cậu là một cô gái có tình cảm, nói cho cùng thì làm phóng viên luôn là lý tưởng của cậu. Nếu mỗi ngày mình xúi giục cậu thì hình như hơi thô tục quá.”

Tạ Vũ cười: “Đều là cáo già cả rồi, đừng nói cái gì mà lý tưởng tình cảm nữa, mình nghe nổi hết cả da gà. Mình cũng muốn kiếm tiền hưởng lạc mà.”

Quan Tâm cười lớn, đột nhiên chỉ một hướng nói: “Này? Cậu còn nhớ người đàn ông đó không?”

Tạ Vũ thản nhiên nhìn lướt qua hướng cô ấy chỉ: “Trông quen lắm, hình như gặp qua rồi.”

“Mình phục cậu thật. Lần trước trước khi cậu đi Tương Tây công tác, uống rượu ở đây không phải thân thiết với anh ta lắm sao? Anh ta là bạn của một người bạn của mình, sau này mình với người khác đến đây, gặp anh ta hai lần, anh ta còn hỏi mình mãi về cậu đấy.”

“Nhớ ra rồi, là quỷ tây giả, tên là Peter hay David gì ấy nhỉ?”

Quan Tâm liếc cô một cái: “Người ta tên Anson, là một kiến trúc sư, trông cũng đẹp trai thật đấy. Có muốn thử không?”

Tạ Vũ cười: “Just for a night?” (Chỉ một đêm à?)

Quan Tâm nhún nhún vai: “Có một đêm thì mới có hàng đêm chứ.”

Tạ Vũ nhướng nhướng mày: “Cậu nói đúng.”

Khi hai người đang cười nói, người đàn ông tên Anson kia đã phát hiện ra Tạ Vũ, đi sang phía cô. Tạ Vũ không thể không thừa nhận, người đàn ông này quả thật rất anh tuấn, chẳng qua là yểu điệu quá mức.

Anh ta ngồi bên cạnh Tạ Vũ, kêu một ly rượu với bartender, nói với Tạ Vũ: “Hi, người đẹp, còn nhớ tôi không?”

Tạ Vũ như cười như không nhìn anh ta: “Không nhớ nữa.”

Người đàn ông nhìn ra cô nói đùa, nhướng nhướng mày nói: “Không sao, đêm nay tôi nhất định khiến cô nhớ tôi.”

Quan Tâm vỗ vỗ Tạ Vũ, ghé vào bên tai cô nói: “Mình đi chỗ khác tìm thú vui đây, cậu chơi vui vẻ.”

Anson có tính hài hước dí dỏm đặc trưng của ABC, hai người nhanh chóng thân thiết như lần trước. Ở chốn đô thị này, nam nữ trưởng thành của thời đại thức ăn nhanh, trong quan hệ nam nữ thường quen cách lẫn lộn đầu đuôi, ví dụ như có quan hệ thân mật trước, rồi mới tính chuyện yêu đương.

Mối quan hệ trước của Tạ Vũ đã cách nay hơn nửa năm. Đối với cô mà nói, tình cảm nam nữ cũng như công việc và lý tưởng của cô vậy, đã hoàn toàn thay đổi từ lâu. Trong quan hệ nam nữ, cô cũng không tính là quá nhập nhằng, nhưng cũng tuân theo cuộc sống hiện tại, chưa bao giờ suy xét quá lâu dài.

Cô đã sớm mất hứng thú với hứa hẹn và vĩnh viễn.

Ví dụ như bây giờ cô cảm thấy Anson này quả thật khá được. Khi anh ta mời cô đến nhà anh ta ngồi một chút, đương nhiên cô biết ý anh ta, nhưng ngẫm nghĩ cũng không định từ chối.

Cô gửi tin nhắn cho Quan Tâm, rồi ra khỏi quán bar cùng Anson.

Đi đến cửa quán bar, một cơn gió thổi tới, Tạ Vũ vốn chớm say hơi tỉnh táo một chút, nhưng khi nhìn con đường lớn lấp lánh đèn neon lại có chút ảo giác không biết đêm nay là đêm nào.

“Lục Viễn!” Một tiếng kêu truyền vào tai cô.

Cô chợt chấn động, quay đầu nhìn theo tiếng, thấy một cô gái xinh đẹp thời thượng vội vã đi sang bên này, tiếng Lục Viễn kia chính là do cô ấy gọi.

“Lục Viễn, thảo nào khoảng thời gian này anh trốn em, thì ra là có tình mới khác rồi? Cái tên cặn bã này!” Cô gái đi đến trước mặt Anson bên cạnh Tạ Vũ, mắng ầm lên.

Tạ Vũ phục hồi tinh thần lại, không khỏi cảm thấy nực cười.

Lục Viễn! Lục Viễn! Thì ra khắp nơi trên thế giới này đều có Lục Viễn. Anson lúng túng nhìn về phía cô, cô khoanh tay đi sang một bên.

Cô gái không chịu buông tha, bắt đầu cãi nhau ầm ĩ với Lục Viễn của cô ấy. Không biết qua bao lâu, rốt cuộc sau khi tát người đàn ông một bạt tai thì cô gái vội vàng rời khỏi. Đa số phụ nữ sống ở thành phố lớn này hơi mãnh liệt.

Anson đi tới, hơi mất tự nhiên nói: “Xin lỗi cô, bạn gái trước.”

Tạ Vũ gật đầu, rồi nhướng mày nói: “Tên tiếng Trung của anh là Lục Viễn à?”

Anson gật đầu: “Ừm.”

“Tại sao?”

“Tại sao cái gì?”

“Tại sao tên Lục Viễn?”

Anson không hiểu: “Tên bố mẹ tôi đặt, đâu có tại sao cái gì.”

Tạ Vũ nói: “Cái tên này không thích hợp với anh.”

Anson nhíu mày: “Cô đang nói gì thế?”

Tạ Vũ nói: “Tôi nói anh không xứng với cái tên này.”

Lục Viễn mà cô biết ở ngôi trường tiểu học làng quê sáu năm, sẽ lội qua nước suối mùa đông đưa đón bọn trẻ, sẽ tìm đứa trẻ bỏ nhà đi về, giúp đỡ người già trẻ em bị bỏ lại gánh nước sửa mái nhà. Đó là một người đàn ông bề ngoài lạnh lùng cứng rắn nhưng nội tâm hiền lành mềm yếu, những chi tiết vụn vặt nhỏ xíu sắp bị Tạ Vũ quên mất ấy chợt vì cái tên này mà ập về phía cô như dời núi lấp biển.

Không không không! Thật ra cô chưa từng quên. Cô chỉ không muốn thừa nhận mình sẽ nhớ mãi không quên một mối quan hệ bèo nước gặp nhau, mà người đó thậm chí chưa hề nghĩ tới việc gặp lại cô.

Tâm trạng Anson vốn đã có phần không ổn định vì trận cãi vã ầm ĩ với người bạn gái trước, không ngờ mối tình mới gặp lại đột nhiên nổi cơn không vào đề như vậy. Anh ta nhíu chặt mày: “Cô có ý gì?”

Tạ Vũ lại nói: “Anh không xứng với cái tên này.”

“Cô bị bệnh à?”

Tạ Vũ vẫn nói: “Anh không xứng với cái tên Lục Viễn, ngay cả một sợi lông của anh ấy anh cũng không sánh bằng.”

Anson không biết cô đang nói gì, nhưng nghe câu này cũng có thể đoán được mấy phần “anh ấy” mà cô nói là có ý gì. Anh ta không kìm được giận, hừ một tiếng: “Đồ điên.”

Nói xong, nổi giận đùng đùng xoay người rời khỏi.

Tạ Vũ chẳng để tâm nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, ngây ngẩn hồi lâu, bỗng cười một tiếng. Cô nói không sai, ngay cả một sợi lông của anh ấy anh cũng không sánh bằng.

“Tạ Vũ, sao cậu vẫn còn ở đây? Anson đâu?” Quan Tâm kéo một người đàn ông trẻ anh tuấn đi ra, thấy cô thì khó hiểu hỏi.

“Đi rồi.”

“Không phải hai người thích nhau sao? Sao anh ta đi rồi để lại cậu ở đây vậy?”

Tạ Vũ nói: “Vì anh ta tên Lục Viễn.”

Quan Tâm mờ mịt: “Cậu nói gì thế?”

“Mình nói anh ta tên Lục Viễn nên đi rồi.”

Quan Tâm phất phất tay: “Cái gì với cái gì chứ? Cậu có cần mình đưa cậu về không?”

Lúc này Tạ Vũ mới thật sự lấy lại tinh thần, nhìn người đàn ông bên cạnh cô ấy, cười nói: “Không cần đâu, mình tự đón xe về là được rồi.”

“Không cần thật à? Mình thấy ban nãy cậu ngơ ngác lắm.”

“Không cần thật mà.” Tạ Vũ nháy nháy mắt với cô ấy, bày ra ánh mắt trong sáng.

Quan Tâm cười giễu: “Được rồi, vậy cậu cẩn thận một chút. Bọn mình đi trước đây.”

Tạ Vũ không đón xe ngay, mà đi từ từ dọc theo con đường nhỏ ven đường. Đêm nay là một đêm thời tiết đẹp, gió đêm tháng năm mát mẻ dễ chịu. Chỉ là khi cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng trên thành phố lúc nào cũng lờ mờ không rõ, hoàn toàn không sáng rực như trên núi.

Cô đi một quãng đường ngắn, thấy một tiệm thuốc lá ven đường, thờ ơ đi vào nhìn một cái, quả nhiên để cô thấy được thuốc lá Phù Dung hai đồng một gói kia.

Cô mua một gói, khi ông chủ đưa thuốc lá cho cô, quan sát quần áo cô mặc từ trên xuống dưới, dường như có phần không tin cô sẽ mua thuốc lá rẻ tiền hai đồng này.

Chương 28: Hiện thực

“Tạ Vũ, sao gần đây cô hơi lơ đãng vậy? Nhiệm vụ phỏng vấn mới đây của cô không nặng lắm mà!”

Sau cuộc họp chọn đề tài một tuần một lần, Tạ Vũ được tổng biên tập lão Trương gọi đến phòng làm việc.

Tạ Vũ cười xoa xoa trán, nói đùa: “Vì gần đây đang suy tư về cuộc sống đó mà.”

Lão Trương bật cười: “Suy tư ra gì chưa?”

Tạ Vũ tùy tiện cười nói: “Đột nhiên chán cuộc sống ở Thượng Hải, muốn đến miền núi hỗ trợ giáo dục bồi dưỡng tâm hồn.”

“Hỗ trợ giáo dục ư?” Lão Trương buồn cười, đoán chừng cũng biết cô đang nói đùa, “Cô biết hỗ trợ giáo dục chỉ thích hợp với những người nào không?”

“Những người nào?”

“Sinh viên ngây thơ nhiệt huyết, người già sau khi về hưu thực hiện ước mơ lần nữa, còn có thanh niên văn nghệ phú nhị đại không cần lo nghĩ bánh mì sữa bò.” Lão Trương cười nói, “Mà cô thì chẳng thuộc loại nào cả.”

Tạ Vũ chẳng để tâm bĩu môi: “Theo như anh nói thì loại người như tôi không nên có chút tình cảm à?”

Lão Trương nói: “Vậy tôi hỏi cô, cô ở lại Thượng Hải, không chọn về thành phố cấp ba quê cô là vì cái gì?” Không chờ câu trả lời, ông ấy đã nói tiếp, “Là vì sự phồn hoa của Thượng Hải. Ở đây có khả năng vô tận, thứ cô muốn đều có thể đạt được ở đây. Cô xem xem bây giờ không phải cô cũng coi như là một phóng viên nổi tiếng sao.”

Tạ Vũ cười: “Tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi.”

“Đương nhiên tôi biết cô tùy tiện nói một chút, cô là người thế nào đâu phải tôi không biết.” Lão Trương dừng một chút, nói, “Kêu cô vào là có chuyện nghiêm túc nói với cô.”

“Chuyện gì?”

Lão Trương nói: “Mấy ngày trước Trần Lâm đã nộp đơn từ chức, trễ nhất là hai tháng sau sẽ nghỉ. Cậu ta vừa đi thì vị trí phó tổng biên tập sẽ tạm thời bỏ trống. Tôi định đề cử cô, nhưng người bên giám đốc nhắm tới là Trần Kiếm.”

Trần Kiếm cũng là phóng viên, gần như vào cùng thời gian với Tạ Vũ, luôn có mối quan hệ cạnh tranh với Tạ Vũ. Trần Kiếm chán ghét tác phong làm việc của Tạ Vũ, luôn cho rằng cô thích ỷ vào việc mình là một người phụ nữ có nhan sắc, để lấy được nhiều tài nguyên tin tức và thuận lợi hơn.

Dĩ nhiên, Tạ Vũ cũng không thể phủ nhận hoàn toàn loại thành kiến này. Trong quy tắc xã hội, rất nhiều lúc, khuôn mặt đẹp quả thật đã từng làm giấy thông hành săn tin của cô. Cô cũng am hiểu quy tắc này, đồng thời chưa bao giờ chống lại việc sử dụng điểm này.

Cô suy nghĩ, cười hỏi: “Vậy chuyện này các anh ai định đoạt?”

Lão Trương trừng cô một cái: “Tôi nói nghiêm túc với cô đấy, đừng pha trò với tôi.”

Tạ Vũ nói: “Tất nhiên tôi muốn thăng chức, chạy lấy tin năm năm đúng là chán rồi, còn mệt rã rời không được cảm ơn, chỉ tiền lương còm này của tôi không biết năm nào tháng nào mới có thể mua được nhà ở Thượng Hải. Nhưng không phải tôi muốn cái chức này là có thể lấy được, còn không phải người làm chức lớn như các anh định đoạt ư.”

Lão Trương nói: “Cô muốn nắm bắt cái vị trí này thật thì không khó, tôi có thể giúp cô một tay. Suy cho cùng thì cô cũng là một tay tôi dẫn ra mà.”

“Thật sao?” Tạ Vũ mở to hai mắt, “Ông già anh chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp với giám đốc à?”

Lão Trương kéo khuôn mặt già nua: “Cô nghiêm túc chút cho tôi đi. Tối nay theo tôi đến một bữa cơm gặp khách hàng lớn của tạp chí chúng ta. Nếu anh ta đồng ý kí quảng cáo của nửa năm sau, thì tôi nói là công lao của cô, cộng thêm cô làm việc luôn luôn xuất sắc, đến lúc đó giám đốc cũng không có gì để nói.”

Thật ra tạp chí có phòng kinh doanh riêng biệt, nhưng khách hàng lớn đều là quan hệ của tổng biên tập và giám đốc. Tạ Vũ nghe lão Trương nói như vậy thì cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu ngay: “Được, không phải là bàn bạc quảng cáo sao, chuyện này nhỏ thôi mà.”

Địa điểm của bữa cơm là một câu lạc bộ tư nhân, lão Trương và Tạ Vũ vừa đi vào cửa chính thì đụng ngay mặt một người đàn ông trẻ.

“Tổng biên tập Trương, hai người đến rồi ư?”

Lão Trương gật đầu.

Người đàn ông nói: “Hai người vào trước đi, giám đốc Lý sẽ tới ngay thôi. Tôi đang định ra ngoài cửa đón anh ấy.”

Người đàn ông vội vàng rời khỏi. Lão Trương quay đầu nhìn Tạ Vũ, quả nhiên thấy sắc mặt cấp dưới của mình khá khó coi.

Tạ Vũ nói: “Sao anh không nói là giám đốc Lý?”

Lão Trương nói: “Tôi biết giữa hai người có chút hiểu lầm. Nếu tôi nói sớm cho cô biết bữa cơm hôm nay là anh ta, cô sẽ đi theo tôi sao?”

Tạ Vũ cười mỉa một tiếng: “Anh đây là bẫy tôi ư?”

Lão Trương nói: “Bàn việc quảng cáo nửa năm sau với anh ta là thật, có điều anh ta chỉ đích danh bảo tôi dẫn cô theo.” Ông ta nhíu mày, “Chuyện trước đây anh ta theo đuổi cô có phần không chân chính, nhưng bây giờ anh ta ly hôn rồi, tin tức hoàn toàn chính xác.”

“Tôi mặc kệ bây giờ anh ta ly hôn hay không ly hôn, trước kia đúng là có vợ. Nếu không phải tôi còn có chút bản lĩnh nhìn người, thì suýt nữa đã làm kẻ thứ ba rồi.”

Lão Trương nói: “Bây giờ anh ta đã ly hôn, tôi cảm thấy anh ta quả thật thật lòng với cô. Cô cũng đừng nghĩ tôi đang làm mai, tôi chỉ nói lời thật lòng thôi. Cơ hội không phải lúc nào cũng có, nhân lúc bây giờ còn trẻ, tìm một người đàn ông giàu có gả đi đi, phấn đấu ít mấy chục năm chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. Tạ Vũ, tôi biết cô cũng muốn sống vẻ vang hơn ở thành phố này. Nhưng nếu không đi đường tắt, thì cô cảm thấy sẽ khó khăn đến mức nào? Còn nữa, sau này cô cũng ít lêu lổng với đám bạn bè xấu kia của cô đi, một cô gái ra cái gì chứ!”

Tạ Vũ xì khẽ một tiếng: “Hẹn hò với một gã lắm tiền cũng không tốt hơn lêu lổng bao nhiêu đâu.”

Lão Trương lắc đầu: “Tùy cô nghĩ ra sao, tôi chỉ thức tỉnh cô thôi. Nhưng lát nữa ăn cơm với giám đốc Lý, cô đừng quậy tung đơn quảng cáo của chúng ta đấy. Còn cô muốn đi con đường tắt này, hay định tiếp tục dựa vào bản thân đi làm kiếm chút tiền lương kia thuê nhà, thì đó là lựa chọn của bản thân cô.”

Tạ Vũ trầm mặc.

Giám đốc Lý tên thật là Lý Hưng Ngộ, là ông chủ của một công ty IT quy mô lớn, cái loại mà mạng lưới tập san báo chí thường hay thấy tên anh ta, vẫn chưa đến bốn mươi, coi như là tinh anh kim cương thanh niên tuấn kiệt điển hình.

Lý Hưng Ngộ là khách hàng quảng cáo lớn nhất của Tuần san Đông Phương. Một năm rưỡi trước Tạ Vũ quen biết anh ta, sau đó anh ta bắt đầu theo đuổi cô. Ở đô thị coi trọng vật chất này, nếu như một người phụ nữ được đàn ông loại này theo đuổi mà chẳng mảy may động lòng, thì đó chắc chắn là nói dối.

Tạ Vũ không động lòng với con người Lý Hưng Ngộ, nhưng động lòng với champagne, hoa hồng, bữa cơm Pháp cao cấp, xe sang Bentley của anh ta. Lời bày tỏ của Lý Hưng Ngộ với cô khi đó là mình ly hôn độc thân.

Một người đàn ông ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi từng kết hôn rất bình thường, chỉ cần hiện tại anh ta độc thân thì không có bất kì vấn đề gì. Nhưng nói cho cùng thì Tạ Vũ không phải là cô gái đơn thuần, mấy bó hoa hồng là có thể dụ cô vào đám mây mù mở cờ trong bụng.

Cô là một phóng viên, một phóng viên điều tra, chỉ khả năng tìm kiếm thông tin người khác cũng lợi hại hơn người bình thường rất nhiều lần. Cô hơi để mắt một chút là nhanh chóng biết được Lý Hưng Ngộ chưa ly hôn.

Chuyện này hoàn toàn đập vỡ ảo tưởng về đàn ông giàu có của Tạ Vũ. May mà Tạ Vũ chỉ là một phóng viên, không có chút quan hệ nào với kinh doanh quảng cáo, hai người nhanh chóng mỗi người đi một ngả không qua lại với nhau.

Cô không ngờ Lý Hưng Ngộ còn có thể trở lại khiến cô chán ghét.

Lão Trương và Tạ Vũ được người phục vụ dẫn đến phòng bao đã đặt trước. Sau khi ngồi vào chỗ, không bao lâu, hai người liền xuất hiện ở cửa, một người là người đàn ông trẻ đi ra ngoài ban nãy, cũng là trợ lý của Lý Hưng Ngộ, người còn lại chính là Lý Hưng Ngộ.

“Giám đốc Lý, chào anh!” Lão Trương đứng dậy chào hỏi.

Tạ Vũ cũng đứng dậy theo ông ấy, khách sáo giả dối: “Chào giám đốc Lý.”

Lý Hưng Ngộ bắt tay với lão Trương, rồi tiến lên bắt tay Tạ Vũ: “Đã lâu không gặp, đại phóng viên Tạ.”

Tạ Vũ nhếch khóe môi, bày ra một nụ cười giả mù sa mưa: “Đã lâu không gặp.”

Lý Hưng Ngộ có dụng ý khác, quảng cáo được quyết định rất nhanh. Đương nhiên lão Trương vui vẻ, sau khi qua ba tuần rượu, lúc tạm biệt liền bán Tạ Vũ đi: “Giám đốc Lý, tôi với Tạ Vũ không tiện đường, nếu không phiền thì anh giúp tiễn Tạ Vũ một chút nhé.”

Lý Hưng Ngộ vui vẻ nói: “Chỉ cần Tạ Vũ đồng ý, đương nhiên tôi cực kì vinh hạnh.”

Vừa rồi trên bàn rượu, Tạ Vũ chỉ nhấp hai ly nhỏ. Tửu lượng của cô không tệ, chút rượu vang đỏ này cùng lắm là khiến cô hơi say, đầu óc tự nhiên cũng coi như tỉnh táo.

Thật ra khoảnh khắc Lý Hưng Ngộ đồng ý hợp đồng tăng giá quảng cáo, cô đã nghĩ ra, nếu cuộc đời có đường tắt có thể đi, tại sao không đi? Cô vốn cũng không phải là người phụ nữ thanh cao gì.

Lý Hưng Ngộ uống không nhiều, về cơ bản toàn là trợ lý của anh ta làm thay. Anh ta ngồi vào ghế lái, quay đầu nhìn Tạ Vũ bên cạnh, nói: “Chuyện lúc trước là tôi không đúng, tôi trịnh trọng xin lỗi cô.”

Tạ Vũ cười cười: “Chuyện qua rồi thì bỏ đi.”

Lý Hưng Ngộ thấy nét mặt cô ôn hoà, không có ý kháng cự, lại nói tiếp: “Thật ra trước kia tôi cũng không tính là lừa cô hoàn toàn. Khi đó tình cảm của tôi và vợ trước đã sớm rạn nứt, nhưng vì một số chuyện phân chia tài sản mà không cách nào đạt được ý kiến thống nhất, nên ly hôn kéo dài rất lâu. Bây giờ tôi thật sự độc thân lại rồi.”

Tạ Vũ như cười như không không nói gì nhìn anh ta, vì đã uống rượu nên đôi mắt có chút mơ màng.

Lý Hưng Ngộ nhướng mày hỏi: “Cô không tin ư? Tôi có thể lấy chứng minh thư đưa cho cô xem.”

Tạ Vũ khẽ cười một tiếng: “Tôi tin.”

Lý Hưng Ngộ cũng cười, sau khi nổ máy xe, đưa một tay ra nắm bàn tay cô đặt trên đùi: “Vậy lần này cho tôi một cơ hội thế nào?”

Tạ Vũ không cựa ra, chỉ cười nói:” Tôi suy nghĩ một chút.”

“Suy nghĩ bao lâu?”

“Anh cảm thấy bao lâu thì thích hợp?”

“Tôi cảm thấy khoảng cách con đường này thế nào?”

“Được, lát nữa lái đến dưới chung cư của tôi, tôi cho anh đáp án.”

Tạ Vũ nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế, trong đầu không biết là vì cảm giác say, hay là cảm giác kiệt sức nồng đậm kia, mà hoàn toàn hỗn loạn. Cô vốn thật sự đang suy nghĩ lời Lý Hưng Ngộ, nhưng khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Lục Viễn lại đột nhiên nhảy ra trong đầu.

Khi dừng ở chỗ đèn giao thông đầu tiên, Lý Hưng Ngộ cầm tay cô lên đặt bên môi hôn một cái. Hơi thở ấm áp ấy từ bàn tay truyền vào tim, đột nhiên cô gần như không nén được cơn rùng mình buồn nôn.

Cô chợt cảm thấy sự đụng chạm như vậy khiến cô ác cảm đến cực điểm.

Đoạn đường về nhà khá ngắn, chưa tới nửa tiếng, xe đã lái đến dưới chung cư của Tạ Vũ. Lý Hưng Ngộ dừng xe, bật đèn trong xe, quay đầu nhìn về phía cô, sự mập mờ tràn đầy trong mắt. Anh ta khẽ hỏi: “Em yêu, suy nghĩ thế nào rồi?”

Tạ Vũ như cười như không cười khẽ một tiếng, vươn tay che ngực anh ta: “Vẫn chưa suy nghĩ xong thì làm thế nào?”

Lý Hưng Ngộ nhướng nhướng mày: “Không sao, con người anh rất có thành ý. Không vội chút nào, chúng ta cứ từ từ.”

Tạ Vũ gật đầu cười nói: “Tôi cũng cảm thấy cứ từ từ thì tốt hơn.”

Cô xuống xe, lúc xoay người, nụ cười trên khuôn mặt ấy lập tức tan biến không còn dấu vết, nét mặt chỉ có sự trống rỗng lộ ra từ trong xương tủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.