Chương 53: Bị tập kích
Tạ Vũ luôn ru rú ở nhà đến cuối năm, ngoài mấy lần đến đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra ra, thì gần như là ăn không ngồi rồi.
Lục Viễn lại siêng gọi điện thoại hơn, sáng trưa chiều ba lần đều đặn.
Tạ Vũ tỏ vẻ rất hài lòng.
Vì chứng cứ điều tra gần như có thể nói là ván đã đóng thuyền, trên mạng lại bùng nổ, nói là tiếng oán hờn khắp nơi. Hồ Hành Kiến nhanh chóng bị bắt vì các tội tình nghi dính líu đến việc tham ô tiền quyên góp từ thiện, để họ hàng trục lợi bất chính, thông dâm. Tiêu Đình Đình thuộc về tội đồng lõa, tội liên quan nhẹ hơn, được cho phép bảo lãnh chờ xét xử.
Chẳng mấy chốc năm nay sắp hết. Trước tết hai ngày, buổi tối Tạ Vũ hơi đói, khi chuẩn bị tìm chút gì ăn thì mới phát hiện đồ ăn dự trữ trong nhà không đủ, đành phải lê cái người ru rú nhiều ngày đi ra ngoài kiếm ăn cộng thêm đi siêu thị mua đồ.
Chờ cô ăn cơm xong xách một túi đồ lớn đi chậm rãi về hướng chung cư, trời đã tối mịt, do trời lạnh nên con đường ngoài chung cư vắng tanh không có bóng người đi đường, chỉ có bóng cây lắc lư dưới đèn đường lờ mờ.
Tiếng chuông di động trong túi áo khoác Tạ Vũ đột nhiên vang lên trong màn đêm, cô móc ra nhìn, thấy hai chữ Lục Viễn đang nhấp nháy, cười hì hì nhận máy: “Sớm hơn hôm qua nửa tiếng.”
Lục Viễn cười một tiếng, rồi lại như ý thức được gì đó hỏi: “Em đang ở bên ngoài à?”
Tạ Vũ nói: “Trong nhà hết đồ ăn rồi, đi mua ít lương thực.”
Lục Viễn nói: “Một mình ư?”
Tạ Vũ cười lớn: “Nếu giờ này hai mình, anh còn không phải mây đen đầy trời à.”
Lục Viễn nói: “Trễ thế này ít ra ngoài một mình đi, không an toàn đâu.”
Tạ Vũ xì một tiếng: “Anh đã quên chỗ này là Thượng Hải chứ không phải trên núi, giờ này cuộc sống về đêm mới bắt đầu, hơn mười hai giờ em cũng hay ra ngoài một mình lắm.”
Lục Viễn nói: “Dù thế nào thì bây giờ chuyện cũng chưa xong.”
“Anh nói chuyện Hồ Hành Kiến đó hả?” Tạ Vũ không đồng ý, “Chứng cứ xác thực, ông ta cũng bị bắt rồi. Bây giờ các phe đều bo bo giữ mình, ngoài việc tạp chí bọn em tạm đình chỉ công việc của em ra, từ đầu đến cuối em không nhận bất kì áp lực gì, thời điểm này không ai ngốc đến độ gây chuyện với em đâu.”
Lục Viễn nói: “Tuy nói vậy nhưng cẩn thận vẫn hơn.”
Tạ Vũ nói: “Thảo nào khoảng thời gian này anh siêng gọi cho em như vậy, thì ra là lo cho an nguy của em.” Cô cười đầy vui sướng, “Tuy cảm thấy anh hơi lo quá, nhưng em vẫn vui lắm.”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên khóe mắt thấy một bóng đen lao tới. Đường phố vắng vẻ, tiếng bước chân của người đó hỗn loạn hoảng hốt, cho dù Tạ Vũ đang đắm chìm trong điện thoại thì cũng bị giật mình.
Cô theo bản năng xoay người lại, thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, giơ một con dao sáng loáng lao về phía mình.
Tay Tạ Vũ hành động trước não, che túi đồ lớn đang xách trước mặt mình. Người phụ nữ nhào lên, dao đâm vào túi đồ phình to.
Tuy Tạ Vũ chưa bị đâm trúng, nhưng người lại bị sức đẩy của cô ta đẩy lùi ra sau hai bước, suýt nữa thì không đứng vững, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.
Giọng nói nôn nóng của Lục Viễn vang ra từ di động.
“Tạ Vũ! Tạ Vũ!”
Tạ Vũ không có thời gian chú ý đến, Tiêu Đình Đình trước mặt như người điên vậy, rút dao rồi đâm tới cô. Lần này cô không may mắn như vậy, không kịp né, cánh tay bị quẹt một nhát.
“Là mày! Trộm ảnh trong di động của tao, hại tao và chồng tao ngồi tù, tao phải giết con khốn mày!”
“Cô điên rồi sao? Bây giờ cô vẫn đang bảo lãnh chờ xét xử đấy.” Tay Tạ Vũ đau dữ dội, nhưng cô căn bản không có thời gian bịt vết thương đang chảy máu. Tiêu Đình Đình lại quơ dao xông nhào tới. Lần này cô nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt con dao đó.
Hai người phụ nữ nhanh chóng vật nhau giành vũ khí duy nhất. Lúc đầu còn đứng, rồi ngã lăn xuống đất rất nhanh.
Tạ Vũ không phải là một cô gái yếu, nhưng đối mặt cô là một kẻ điên.
“Tao phải giết mày!” Tiêu Đình Đình liên tục nhắc lại câu này.
Cánh tay bị thương của Tạ Vũ đau như kim châm muối xát, còn phải dùng hết sức không để Tiêu Đình Đình cướp mất dao. Vì cô biết, một khi con dao này rơi vào tay Tiêu Đình Đình, thì hôm nay mình khẳng định lành ít dữ nhiều.
Cô ta thật sự muốn giết cô.
Chiếc điện thoại rơi xuống đất của cô cách đó không xa, giọng Lục Viễn vẫn còn đó.
“Tạ Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tạ Vũ, em mau trả lời anh đi!”
Nhưng Tạ Vũ không có cách nào trả lời anh, điều duy nhất cô có thể làm là kêu cứu. Nhưng đường phố vắng tanh, ngoài Lục Viễn cách xa ngàn dặm thì không còn người nào khác.
Hai người phụ nữ giằng co không biết bao lâu, một chiếc xe đột nhiên dừng lại ven đường.
Tạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Đình Đình đè trên người mình đột nhiên bị hất ra, bàn tay đang nắm chặt con dao kia cũng buông ra theo.
Tạ Vũ vội vàng lấy lại con dao, rồi rảnh tay đè cánh tay vẫn đang chảy máu của mình, lúc này mới phát hiện đau đến độ gần như tê dại. Người đàn ông dưới bóng đêm nhanh chóng chặn đứng Tiêu Đình Đình còn định nhào lên.
“Tạ Vũ, mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi!” Lý Hưng Ngộ trói quặt hai tay Tiêu Đình Đình, dùng chân đạp xuống đất.
Tạ Vũ luống cuống tay chân tìm điện thoại dưới đất: “Lục Viễn, em không sao, lát nữa sẽ nói với anh.”
Cô cúp điện thoại, khi chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát, đột nhiên lại dừng tay.
Cô nhìn về phía Tiêu Đình Đình cả người nhếch nhác bị đè dưới đất, đi lên trước từng bước.
“Hồ Hành Kiến lợi dụng cô giúp ông ta làm bao nhiêu chuyện thất đức như vậy, cô cảm thấy ông ta thật sự yêu cô sao?”
“Anh ấy nói làm những chuyện đó đều là tính toán cho tương lai của bọn tao.”
“Cô xem ông ta là chồng cô thật ư? Nhưng vợ người ta họ Triệu không phải họ Tiêu.”
“Anh ấy nói sẽ ly hôn rồi cưới tao, nếu không phải tại mày thì bọn tao sẽ sống rất hạnh phúc.”
“Chuyện đến nước này mà cô còn tin mấy lời ông ta lừa gạt cô sao? Khi ông ta ở Tương Tây, tôi tận mắt thấy ông ta chơi gái. Ông ta và vợ ông ta còn là vợ chồng gương mẫu, một nhà ba người dự định khi con tốt nghiệp đại học sẽ di dân ra nước ngoài, cho tới bây giờ chưa từng đề cập đến việc ly hôn với vợ ông ta. Ông ta làm những chuyện này chẳng hề liên quan đến cô, ông ta là lợi dụng cô. Mà cô xem thử cô nhận được cái gì? Mấy cái túi hiệu? Còn có tội danh đổ lên người cô. Không, có lẽ không phải đồng phạm, tôi nghe nói bây giờ Hồ Hành Kiến đổ rất nhiều tội danh lên đầu cô, còn nói là cô lừa anh ta lợi dụng ông ta.”
“Mày nói bậy, mày lừa tao!”
Lý Hưng Ngộ nói: “Tạ Vũ nói không sai. Tối nay bên cảnh sát đã công bố những tin này, sáng mai cô có thể thấy.”
Tiêu Đình Đình nằm rạp dưới đất khóc không thành tiếng: “Mày lừa tao! Không thể nào! Anh ấy nói thật lòng với tao, anh ấy nói sẽ lấy tao.”
Có lẽ cô gái này đã biết, chẳng qua là muốn tiếp tục lừa mình dối người mà thôi. Cho dù rơi vào lao tù, nhưng tình yêu đẹp đẽ ít nhất không tan biến, đối với cô ta mà nói, việc này cũng coi như là sự an ủi còn sót lại. Cô ta không thể tự mình lừa mình được nữa, đây mới là khoảnh khắc bi thảm nhất.
Tạ Vũ nói: “Chuyện cô nên làm bây giờ không phải là tìm tôi trả thù. Mấy người dính líu vào vụ án hơn mười triệu, nếu xử thật thì sẽ không nhẹ lắm đâu. Chuyện quan trọng bây giờ của cô là tìm luật sư giảm trách nhiệm cho mình đến mức nhẹ nhất, tuyệt đối đừng ngu mà ôm vào mình. Những chuyện không liên quan đến cô có lẽ không rõ ràng như vậy, nhất định phải kiên quyết phủ nhận. Cô nhất định đừng thừa nhận những chuyện Hồ Hành Kiến đổ cho cô. Đã làm sai thì phải bị trừng phạt, nhưng cô có thể chọn cách nhẹ nhất. Nếu may mắn, thì cô ngồi tù một, hai năm là ra được. Cô còn trẻ không cần thiết phải vì một tên cặn bã mà đi vào ngõ cụt, khả năng trở mình còn rất nhiều, chưa đến giây cuối cùng thì đừng vứt bỏ bản thân.”
Tiêu Đình Đình ngẩng đầu, khuôn mặt dưới đèn đường đầm đìa nước mắt: “Tôi vốn đã phạm tội, bây giờ còn cầm dao hành hung, đời này tôi không còn cơ hội trở mình nữa rồi.”
Tạ Vũ nói: “Tôi không báo cảnh sát, chỉ cần cô có thể nghĩ thông suốt, chuyện tối nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
Tiêu Đình Đình nghẹn ngào hỏi: “Tại sao cô giúp tôi?”
Tạ Vũ nói: “Con người đều có lúc lầm đường lạc lối. Chuyện này ở mức độ rất lớn, cô là bị Hồ Hành Kiến lừa gạt. Cô chẳng qua trẻ người non dạ, cộng thêm hám của một chút thôi. Nhưng nói đi phải nói lại, ở Thượng Hải này, có mấy người phụ nữ không hám của chứ? Tôi không ác độc như vậy, dồn một cô gái vốn không xấu xa hoàn toàn vào chỗ chết đâu.”
Lý Hưng Ngộ nhíu mày: “Thật sự không báo cảnh sát sao?”
Tạ Vũ lắc đầu: “Anh buông cô ấy ra đi.”
Lý Hưng Ngộ thử buông tay ra, Tiêu Đình Đình quả nhiên không nổi điên nữa. Cô ta bụm mặt từ từ ngồi dậy, ngừng chốc lát rồi đứng lên, không nhìn Tạ Vũ nữa, mà cúi đầu quay người đi từng bước rời khỏi.
“Em không sợ cô ta đến gây phiền phức cho em nữa sao?” Lúc này Lý Hưng Ngộ mới thấy cánh tay Tạ Vũ đang bịt lại, “Em bị thương rồi, tôi đưa em đi bệnh viện.”
Tạ Vũ gật đầu, rồi nói: “Tôi tin cô ấy sẽ không làm vậy.”
Lý Hưng Ngộ: “Trái tim em đúng là lớn thật.”
Hai người lên xe, Tạ Vũ ngồi trên ghế phụ liếc anh ta một cái: “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Lý Hưng Ngộ cười: “Mấy ngày nay em đúng là người nổi tiếng, tôi cũng là lo liệu em có thể chuốc lấy phiền phức lớn gì không, sáng sớm đã muốn tới tìm em. Nhưng công việc bề bộn chẳng có thời gian rảnh, tối nay đúng lúc làm xong việc thì lái xe sang, không ngờ gặp phải chuyện này, cũng coi như may mắn.”
Tạ Vũ cười cười: “Tối nay cảm ơn anh, tôi coi như nợ anh một mạng.”
Lý Hưng Ngộ nói: “Nhưng em cũng sẽ không lấy thân báo đáp.”
Tạ Vũ cười ngượng: “Bất kể thế nào, tôi thật sự rất cảm kích. Ngoài chuyện lấy thân báo đáp ra, anh chọn cách để tôi tỏ ý một chút đi.”
Lý Hưng Ngộ nhướng mày nói: “Hay là ngày mai mời tôi ăn cơm, cũng coi như là ngày cuối cùng của năm nay. Hiếm khi năm nay tôi cô đơn một mình, đón giao thừa cùng tôi thế nào?”
Tạ Vũ gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Nhát dao Tiêu Đình Đình đâm vào cánh tay Tạ Vũ không nghiêm trọng lắm, nhưng cũng khâu mười mấy mũi. Từ bệnh viện giày vò ra đã gần mười hai giờ.
Lý Hưng Ngộ luôn ở bên cô, cuối cùng còn lái xe hộ tống cô đến cổng chung cư.
Tạ Vũ rất biết ơn người đàn ông từ trên trời rơi xuống này.
Nhưng cũng chỉ là biết ơn mà thôi.
Cô đi vào nhà ngồi trên sofa nghỉ một lúc rồi mới móc di động ra. Lục Viễn không gọi điện thoại, nhưng gửi rất nhiều tin nhắn, về cơ bản đều là hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Tạ Vũ cong khóe môi, gọi cho anh.
Di động vừa nối được, đầu bên kia nhận máy ngay, trong tiếng rẹt rẹt tín hiệu không tốt quen thuộc, giọng nói vô cùng nóng ruột của Lục Viễn truyền ra: “Tạ Vũ, em thế nào rồi?”
Tạ Vũ nói: “Em không sao.”
Lục Viễn nói: “Ban nãy trong điện thoại anh nghe thấy em kêu cứu, đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Vũ nói đúng sự thật: “Tiêu Đình Đình đột nhiên tấn công em.”
Giọng Lục Viễn dường như hơi đổi tông: “Vậy em có bị thương không?”
Tạ Vũ cười: “Bị thương nhẹ thôi. Anh nghe giọng em là biết không có chuyện gì rồi. Ban nãy điện thoại không ngắt, anh chắc chắn giật nảy mình rồi.”
Lục Viễn trầm mặc một lúc, nói: “Ừm.”
Đâu chỉ là giật nảy mình, sự lo lắng và sợ hãi vô lực đó, cô sẽ không hiểu.
Tạ Vũ nói: “Em không sao đâu, anh đừng lo. Coi như còn may, đúng lúc có một người bạn đi ngang qua đã cứu em.” Cô dừng một chút, đột nhiên lại như thuận miệng nói, “Nhưng mà, em thật sự hi vọng người đi ngang qua là anh.”
Lục Viễn lại trầm mặc một lúc, mới khẽ nói: “Anh xin lỗi.”
Tạ Vũ: “Xin lỗi gì cơ?”
Lục Viễn nói: “Anh không ở bên cạnh em.”
Tạ Vũ ngẩn ra, viền mắt hơi nóng lên, nhưng lại vờ như lơ đễnh cười nói: “Em không sao thật mà. Cho dù anh ở Thượng Hải thì cũng không chắc chắn lúc nào cũng ở bên cạnh em được. Chuyện gì nên đến sẽ đến thôi, nhưng Tiêu Đình Đình chắc sẽ không tới gây phiền phức cho em nữa đâu, anh đừng lo.”
Chương 54: Đô thị
Hôm sau là ngày cuối cùng của tháng mười hai, cũng là điểm kết thúc của năm nay.
Ngủ một đêm, cánh tay Tạ Vũ đã không còn đau đến thế, chỉ là hành động vẫn bất tiện. May mà cô cũng không cần ra ngoài, trước đó vốn còn suy nghĩ tết có cần đi thăm Lục Viễn không, nhưng ra thế này nên cũng đành thôi.
Cũng may trên lịch chỉ còn hơn một tháng, cô có thể chờ đến khi anh đến.
Tối qua đã đồng ý với Lý Hưng Ngộ mời anh ta ăn cơm, dù sao cũng là cảm ơn người ta, không tiện chọn chỗ tệ quá, nên chọn một nhà hàng Tây ở Hyatt.
Hai người vừa ngồi vào chỗ, di động của Tạ Vũ liền reo lên.
Là Lục Viễn.
Cô cười cười, nhận máy ngay trước mặt Lý Hưng Ngộ, thuận miệng nói: “Anh nghỉ rồi à?”
Lục Viễn ừm một tiếng, hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Tạ Vũ liếc nhìn Lý Hưng Ngộ đang lật thực đơn ở đối diện, nói: “Mời người bạn tối qua giúp em ăn cơm.”
“Ăn ở đâu?”
Tuy hai người thường xuyên gọi điện, nhưng anh rất ít khi hỏi cô đi đâu, hôm nay hỏi kĩ như vậy ngược lại khiến Tạ Vũ hơi ngạc nhiên. Cô cười nói: “Hyatt.”
Lục Viễn ờ một tiếng: “Vậy hai người ăn vui vẻ. Anh không nói nhiều với em nữa, tránh để em lạnh nhạt với bạn.”
Tạ Vũ cúp điện thoại, nhìn màn hình di động hơi ngẩn người.
Lý Hưng Ngộ ngước mắt nhìn sang, như cười như không hỏi: “Bạn trai ư?”
Tạ Vũ gật đầu.
Lý Hưng Ngộ nói: “Chính là người lần trước em nói?”
Tạ Vũ lại gật đầu.
Lý Hưng Ngộ cười cười: “Lâu như vậy mà tôi không thấy được bạn trai trong truyền thuyết của em. Vốn tưởng lần trước em nói như thế chẳng qua là tìm một cái cớ chia tay tôi, thì ra không ngờ là thật.”
Tạ Vũ cũng cười: “Tôi không cần thiết phải lừa anh, anh ấy chỉ là tạm thời không ở Thượng Hải thôi.”
Lý Hưng Ngộ nhếch khóe môi, sắc mặt khó phân biệt cười cười.
Hai người ăn một bữa cơm đều có suy nghĩ riêng.
Sự tự tin và ngạo mạn sau khi tích lũy tài sản mang đến khiến Lý Hưng Ngộ cảm thấy phụ nữ chỉ là món đồ dễ có được. Anh ta thích Tạ Vũ đương nhiên là thật, chỉ có điều trước lúc này, ở mức độ rất lớn, cái gọi là thích quả thật là vì vẫn chưa đoạt được.
Nhưng cái thích hôm nay lại lặng lẽ thay đổi, đặc biệt là khi anh ta thấy cô đã đánh sập một quỹ từ thiện tham ô bằng sức cá nhân, khiến một danh nhân học giả được công chúng tâng bốc lên trời ngã xuống. Anh ta mới cảm thấy người phụ nữ này thật sự khác biệt như thế, không giống những người phụ nữ mà anh ta từng gặp qua.
Đó là sự dũng cảm đơn độc mà anh ta đã sớm đánh mất.
Cho nên đến cuối cùng anh ta vẫn có chút không cam tâm.
Mà trong suy nghĩ riêng của Tạ Vũ lại không hề có Lý Hưng Ngộ. Sau những ngày rảnh rỗi này, cô bắt đầu suy tính cho tương lai. Đặc biệt là ngày như hôm nay, một năm kết thúc, tượng trưng cho việc tuổi hai mươi bảy của cô cũng gần kết thúc.
Khi còn nhỏ, cô cho rằng tuổi hai mươi tám rất xa xôi. Cô cảm thấy phụ nữ đến cái tuổi này tất nhiên có sự nghiệp thành công, có hết nhà cửa xe cộ tiền bạc, tình yêu cũng nên đến mùa thu hoạch.
Nhưng rất hiển nhiên, đó chẳng qua là sự khờ khạo của tuổi trẻ.
Tuy giờ đây sự nghiệp của cô khá ổn, nhưng cách quá xa giấc mơ ban đầu, đừng nói chi là mấy món đồ vật chất nhà cửa, xe cộ này, không có cả một cái. Như vậy trông giống một kẻ vô tích sự hơn.
Điều an ủi đáng giá duy nhất là, cô gặp được Lục Viễn, bổ sung vào cuộc sống và linh hồn cằn cỗi của cô.
Anh là món quà ông trời tặng cho cô của tuổi hai mươi tám.
Nhận lời đón giao thừa với Lý Hưng Ngộ, ăn cơm xong, anh ta đề nghị đi nghe buổi hòa nhạc giao thừa. Tuy Tạ Vũ muốn đến bến Thượng Hải xem trình diễn ánh sáng hơn, nhưng biết anh ta không thích chỗ chen chúc đó, nên cũng vui vẻ đồng ý.
Hai người từ Hyatt ra, Tạ Vũ đứng ven đường chờ Lý Hưng Ngộ lái xe tới.
Vào đêm đông hơn bảy giờ, đèn neon đã bắt đầu nhấp nháy. Cô mặc một chiếc áo khoác dài đen, quấn khăn choàng xanh, là cô gái đô thị điển hình nhất, đứng trên con phố sầm uất của Thượng Hải, dường như hòa làm một thể với thành phố này.
Hôm nay là đêm giao thừa, đường xá đông nghịt, dòng người như dệt cửi, giống như sắp bắt đầu cuộc vui say sưa cuối năm.
Chiếc Lamborghini của Lý Hưng Ngộ từ từ dừng lại trước mặt cô. Anh ta lịch thiệp xuống xe mở cửa giúp cô, để cô chui vào ghế phụ.
Xe chậm rãi chạy vào dòng xe buổi tối, không ai chú ý đến người đàn ông xông pha gió bụi chạy vội tới cách đó không xa.
Lục Viễn đeo một cái túi hành lý lớn, tay cầm chiếc di động kiểu cũ của anh. Anh vừa định bấm điện thoại gọi cho Tạ Vũ, lại thấy cô đứng ven đường. Anh vốn định lặng lẽ đi lên trước, cho cô một sự ngạc nhiên bất ngờ, nhưng còn chưa bước thì anh thấy cô ngồi vào một chiếc Lamborghini.
Người đàn ông trên xe có diện mạo tinh anh điển hình nhất trong thành phố.
Lục Viễn cảm thấy người đàn ông này trông khá quen.
Thế giới này rất lớn, trên núi sáu, bảy năm đã là một bầu trời khác. Nhưng thế giới này lại nhỏ như vậy, quanh đi quẩn lại đều là những người từng xuất hiện trong đời, giống như một vòng luẩn quẩn tuần hoàn.
Khi anh đang do dự, chiếc xe đó đã biến mất trong dòng xe trong màn đêm.
Cơn gió lạnh cuối tháng mười hai thổi qua, Lục Viễn rùng mình.
Anh khép áo lại, bỏ di động vào túi áo.
Thành phố này vẫn là dáng vẻ anh từng quen thuộc, chật chội sầm uất, bừng bừng sức sống, nhưng lại hờ hững lạnh lẽo, anh từng hòa nhập vào đó. Nhưng hôm nay dường như vô cùng xa lạ, xa lạ đến độ anh chợt không phân biệt rõ phương hướng.
Anh đưa mắt nhìn bốn phía, có chút mờ mịt không biết nên đi về đâu.
Có đôi tình nhân trẻ ăn mặc đẹp đẽ đi qua bên cạnh anh.
Cô gái khoác tay chàng trai nói: “Chúng ta mau đi chọn vị trí tốt đi. Tối nay người xem trình diễn ánh sáng giao thừa ở bến Thượng Hải chắc chắn là nhiều lắm.”
Chàng trai vỗ vỗ cô gái đầy cưng chiều: “Em thì đứng chỗ nào cũng vô dụng thôi, dù sao thì cũng bị người ta che. Người đến lúc cần dùng hận lùn mà!”
Cô gái gắt giọng: “Em lùn đấy thì sao? Anh có giỏi thì đi tìm một cô cao đi!”
Chàng trai cười ha ha: “Không lùn không lùn, anh để em ngồi trên vai anh là được chứ gì.”
“Cái này còn tạm được.”
Chàng trai cô gái đùa giỡn nhau với nhau rời khỏi, biến mất trong màn đêm.
Lục Viễn nghĩ nghĩ, chỗ này cách bến Thượng Hải không xa, nên cũng đi về hướng bến Thượng Hải.