Chương 57: Nỗi bi thương của thành phố
Sáng hôm sau ở bệnh viện ăn sáng xong, Lục Viễn lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Tạ Vũ bật di động đã tắt máy cả đêm, tin nhắn nhảy ra chi chít. Đa số là tin chúc mừng năm mới đám bạn gửi tới, cô lọc thẳng qua hết.
Lão Trương cũng gửi hai tin, giọng điệu không vui hỏi tại sao cô không nghe phân công của phó tổng biên tập đến hiện trường lấy tin, đoán chừng là Trần Kiếm tố cáo.
Cô liếc một cái, lười trả lời.
Còn có mấy tin Lý Hưng Ngộ gửi, thấy tin tức giẫm đạp, hỏi thăm tình hình của cô.
Cô suy nghĩ một chút, trả lời ngắn gọn một câu tôi không sao.
Vừa gửi đi, chuông điện thoại liền reo lên, là số của Lý Hưng Ngộ.
Tạ Vũ nhận máy.
Lý Hưng Ngộ ở đầu bên kia lo lắng hỏi: “Em không sao thật chứ? Sáng nay tôi thức dậy thấy tin tức gọi điện thoại cho em nhưng cứ tắt máy.”
Tạ Vũ khẽ nói: “Không sao thật mà. Tối qua giẫm đạp quả thật ở hiện trường, cũng bị chen đẩy, nhưng may có bạn trai tôi, chúng tôi chỉ bị thương nhẹ thôi.”
Lý Hưng Ngộ như thể không nghe thấy hai chữ bạn trai vậy, lại hỏi: “Em ở bệnh viện ư?”
“Ừm, bạn trai tôi bị chấn động não nhẹ phải nằm viện theo dõi hai ngày.”
“Ở bệnh viện nào, tôi tới thăm em nhé.”
Tạ Vũ bất đắc dĩ nói: “Thật không cần đâu, người nằm viện là anh ấy không phải tôi.”
Lý Hưng Ngộ rốt cuộc không kiên trì nữa: “Được rồi, vậy liên lạc sau.”
Lục Viễn ở trên giường từ từ mở mắt: “Người hôm qua ư?”
Tạ Vũ gật đầu: “Anh thấy thế nào rồi?”
Lục Viễn không trả lời, chỉ nói tiếp: “Xem ra rất lo cho em.”
Tạ Vũ cười khẽ: “Anh ta tên Lý Hưng Ngộ. Anh có quen không?”
Lục Viễn thoáng sửng sốt, gật đầu: “Là người quen trước đây.”
“Hai anh thân không?”
Lục Viễn lắc đầu: “Anh ấy là bạn trai trước của Hứa Trân, gặp qua mấy lần.”
Tạ Vũ bất đắc dĩ bĩu môi, cảm thán nói: “Có phải thế giới rất nhỏ không?”
Lục Viễn gật đầu: “Đúng vậy.”
Tạ Vũ thở dài xua xua tay: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, em phải xem tin tức hôm nay thử.”
Lục Viễn hỏi: “Em không sao chứ?”
Tạ Vũ nói: “Ngủ một đêm, cảm xúc ổn định không ít rồi. Bất kể thế nào thì em vẫn là một phóng viên, cho dù không viết về chuyện này thì cũng phải quan tâm đã xảy ra chuyện gì.”
Lục Viễn vỗ vỗ tay cô: “Đừng cố ép mình.”
Tạ Vũ bật mạng di động, các trang web lớn đều là chuyện tối qua. Nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng, số người chết vượt qua ba mươi người.
Lục Viễn thấy cô nhíu mày sắc mặt nặng nề: “Thế nào?”
Tạ Vũ nói: “Hơn ba mươi người chết.”
Lục Viễn có phần không thể tin nổi trợn mắt.
Đêm giao thừa tối qua trở thành nỗi bi thương của thành phố.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, nhưng cả thành phố Thượng Hải không hề có không khí năm mới.
Lục Viễn xuất viện vào bảy ngày sau. Hai người mua một bó cúc trắng ở cổng bệnh viện, đón xe đi đến bến Thượng Hải.
Hôm nay là bảy ngày đầu sau sự cố giẫm đạp, lần lượt có người đến đây tưởng niệm, nhưng cả bến Thượng Hải dưới hòn ngọc phương Đông có vẻ hiu quạnh vắng lặng như thế.
Rất nhiều hoa cúc trắng đặt trên quảng trường Chen Yi, có người thân bạn bè của những người chết khóc không thành tiếng.
Tạ Vũ đi lên quảng trường, đặt bó hoa xuống, đầu ốc trống rỗng lại hỗn loạn. Cô nhớ đến tiếng kêu la xé ruột xé gan vào đêm bảy ngày trước, nhớ đến cô gái ở độ tuổi thanh xuân ngã bên cạnh cô, một nỗi bi thương vô lực ập về phía cô, nhưng lại mang theo chút sợ hãi may mắn.
Cho đến khi Lục Viễn ôm vai cô khẽ vỗ, cô mới hoàn hồn lại.
Cô nhắm mắt, thở dài, mở mắt ra nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
“Ừm.” Lục Viễn gật đầu.
Trên xe taxi, Tạ Vũ luôn im lặng.
Lục Viễn nhìn ra sắc mặt cô không đúng, nắm tay cô nói: “Thiên tai nhân họa, việc đời khó lường, không cần suy nghĩ nhiều quá.”
Tạ Vũ gật đầu, kìm giọng nói: “Lục Viễn, em thấy sợ lắm. Em chưa bao giờ gần cái chết như vậy.”
Lục Viễn vỗ vỗ tay cô: “Không sao nữa rồi!”
Một lát sau, Tạ Vũ lại nói: “Em khóc được không?”
Lục Viễn ngẩn ra, ôm cô vào lòng mình.
Hôm qua đến vừa rồi, Tạ Vũ không để lại một giọt nước mắt. Trên thực tế cô đã không nhớ rõ bản thân bao lâu rồi chưa từng khóc.
Từ một cô bé mới bước vào xã hội cho đến cô gái lì lợm, câu “Bắc Thượng Quảng không tin vào nước mắt” thật ra là khắc họa nội tâm của rất nhiều thanh niên.
Dù cho không ai sẵn lòng thừa nhận.
Giờ phút này, mọi phòng tuyến của Tạ Vũ sụp đổ hoàn toàn. Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, nước mắt trở thành cách duy nhất mà cô có thể phát tiết.
Cô dựa vào ngực Lục Viễn gào khóc, nước mắt thấm ướt phần áo trước ngực anh, dường như thấm vào trái tim anh.
Vì vậy, đôi mắt anh cũng ửng đỏ.
Lúc xuống xe, mắt Tạ Vũ khóc sưng hết. Lục Viễn xoa giúp cô, cười nói: “Anh không ngờ em còn là một người giàu tình cảm.”
Tạ Vũ bật cười, lại hơi nghiêm mặt, nhìn thẳng mắt anh, nói: “Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, chúng ta lại gặp nhau trễ như vậy. Anh hứa với em, sau này đều ở bên cạnh em, chúng ta kết hôn sinh con dưỡng cái.”
Lục Viễn nhìn mắt cô nói: “Được.”
Thật ra đời người nhiều biến cố như vậy, điều sợ nhất trong cuộc sống thường không phải là sự sôi động, mà là sự bình thường đã hình thành thì không thay đổi, nhưng khoảnh khắc này, Tạ Vũ vô cùng hi vọng từ nay cuộc đời chỉ còn sự an ổn và yên bình.
Hai người nắm tay nhau đang định xoay người đi vào tiểu khu, bên cạnh vang lên tiếng còi xe.
Tạ Vũ ngẩng đầu, thấy chiếc Lamborghini đậu trước người mình, Lý Hưng Ngộ từ trong xe bước xuống. Anh ta vốn chỉ chú ý Tạ Vũ, sau khi xuống xe mới nhìn Lục Viễn bên cạnh cô.
Lục Viễn đang đeo một cái ba lô lớn, còn có chút dáng vẻ bụi bặm, dường như không ăn khớp gì với thành phố này.
“Lục Viễn?” Anh ta ngập ngừng chốc lát mới hơi ngờ ngợ gọi cái tên này.
“Đàn anh.” Lục Viễn thản nhiên mở miệng.
Lý Hưng Ngộ nhìn anh, rồi nhìn về phía Tạ Vũ: “Bạn trai em là cậu ấy?”
Tạ Vũ gật đầu: “Phải.”
Lý Hưng Ngộ cười như tự giễu lắc đầu, hỏi Lục Viễn: “Nghe nói nhà cậu xảy ra chuyện, mấy năm nay cậu đi đâu phát triển?”
Lục Viễn nói đúng sự thật: “Hỗ trợ giáo dục bên Tương Tây.”
Lý Hưng Ngộ ngẩn ra, đột nhiên cười lớn, cười đến mức gần như có phần mất khống chế, cuối cùng dường như sắp cười ra nước mắt.
Tạ Vũ bình thản nhìn anh ta.
Lý Hưng Ngộ rốt cuộc từ từ bình ổn lại, sau đó nhìn Tạ Vũ nói: “Lời em nói trước đây không sai.” Anh ta phóng khoáng nhún nhún vai, “Tôi cũng chỉ vừa đi ngang qua thấy em, nên xuống xe chào hỏi một câu thôi. Chúc hai người hạnh phúc.”
Tạ Vũ nói: “Chúng tôi sẽ hạnh phúc.”
Lý Hưng Ngộ cười nhìn hai người, lắc đầu lên xe, chạy đi.
Lục Viễn và Lý Hưng Ngộ là bạn học chẳng mấy thân, anh cũng chỉ biết chút chút quan hệ của anh ta và Tạ Vũ. Anh mờ mịt nhìn Lý Hưng Ngộ rời khỏi, quay đầu hỏi Tạ Vũ: “Trước đó anh ấy nói gì vậy?”
Tạ Vũ lắc đầu: “Không có gì đâu.” Nhưng dừng một chút, lại cười nói, “Anh ấy nói anh rất tốt, em lựa chọn rất chính xác.”
Cô nghĩ, ban nãy Lý Hưng Ngộ chính là nghĩ như vậy.
Yêu một người đàn ông, không liên quan đến tiền bạc và vật chất, chỉ vì người đó mà thôi.
Lục Viễn cũng không hỏi đến cùng, chỉ nhìn cô cười cười.
Chương 58: Cuộc sống bình thường
Căn hộ độc thân Tạ Vũ thuê chỉ khoảng ba mươi mét vuông, một căn phòng mở rộng. Vào cửa là nhà bếp nhỏ kiểu mở, đi vào trong là một chiếc sofa nhỏ, sofa đi qua là một chiếc giường lớn.
Mấy ngày nay, về cơ bản cô ở bệnh viện chăm sóc Lục Viễn, nhà cửa bừa bộn, vẫn chưa kịp dọn dẹp. Sau khi vào cửa, cô hiếm khi hơi ngượng, lập tức lao tới trước sofa, luống cuống tay chân gom quần áo bẩn trên đó, chạy nhanh vào toilet, nhét vào máy giặt.
Chờ cô ra khỏi toilet, lại thấy Lục Viễn vẫn đứng ở cửa, cười nói: “Sao vậy? Ngại sao?”
Lục Viễn lắc đầu, cười với cô: “Tò mò chút thôi.”
Tạ Vũ đi lên trước, kéo anh vào, cười nói: “Không cần tò mò đâu, đây chính là một căn hộ thuê, còn đắt nữa. Chờ sau này anh làm việc, phải chia tiền thuê nhà chung với em đấy.”
Lục Viễn cười gật đầu.
Tạ Vũ đi đến trước tủ lạnh, mở ra hỏi: “Anh thu dọn hành lý của anh đi, em nấu cơm. Anh muốn ăn gì?”
Lục Viễn nói: “Em có gì?”
Tạ Vũ cười, từ trước tủ lạnh ngẩng đầu, cầm một khúc thịt hun khói và nửa gói mì, quơ quơ với Lục Viễn ngồi trên sofa, nói: “Em cũng chỉ hỏi đại thôi, anh tưởng chỗ em là nhà hàng à? Còn có thể gọi món sao? Cả thảy chỉ có nửa gói mì, hai chúng ta ăn tạm một chút, nghỉ ngơi lát rồi buổi tối ra ngoài ăn một bữa lớn, thế nào?”
“Được.” Lục Viễn cười gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn cô đi đến trước tủ bát, hỏi, “Có cần anh giúp một tay không?”
Tạ Vũ lắc đầu: “Nấu mì thôi mà, không cần đầu bếp như anh đâu.”
Hai bát mì nóng hôi hổi nhanh chóng xong. Lục Viễn đi tới, mỗi tay một bát bưng đến cái bàn nhỏ.
Tạ Vũ cầm hai đôi đũa đi theo sau anh, chờ anh để bát xong đưa một đôi đũa cho anh: “Anh xem thử mùi vị thế nào đi?”
Lục Viễn không khách sáo cầm đũa trộn bát mì trước mặt mình mấy cái, gắp một miếng đưa vào miệng, nhai, nuốt vào, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
“Không phải rất dở thật đấy chứ?” Tạ Vũ nhíu mày, thấy bộ dạng này của anh, trong lòng không chắc mấy.
Cô cầm đũa lên, chuẩn bị thử một miếng, Lục Viễn bên cạnh đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Ngon hơn anh tưởng tượng nhiều lắm.”
Chân mày đang nhíu của Tạ Vũ thả lỏng. Cô đưa mì đang gắp lên vào miệng, hơi có chút đắc ý nói: “Cái khác em không dám nói, nhưng em vẫn có chút kĩ thuật nấu mì mà. Nói cho cùng thì cũng đã tích lũy bao nhiêu năm ăn mì rồi.”
Mì thật ra không tính là ngon lắm, nhưng chỉ có hai nguyên liệu mì và thịt hun khói, có thể nấu được mùi vị này, bản thân Tạ Vũ cảm thấy rất hài lòng.
Lục Viễn cười lắc đầu: “Sau này thứ thực phẩm rác như mì ăn liền đừng xuất hiện trong nhà nữa.”
Một chữ nhà, anh nói vô cùng tự nhiên. Tạ Vũ hơi ngẩn ra, một cảm giác không nói rõ được cũng không tả được tràn tới, có nỗi sợ hãi trong thoáng chốc, nhưng sự ấm áp ùn ùn kéo đến ập tới rất nhanh.
Thật ra thời gian họ sống chung ngắn đến lạ lùng, nhưng lại không hiểu sao có sự ăn ý và vững chắc ở bên nhau nhiều năm.
Tạ Vũ thích cảm giác làm người ta yên tâm này.
Cô gật đầu: “Vậy anh phụ trách nấu cơm, em rửa chén.”
Lục Viễn: “Được.”
Hai người ăn mì xong, Lục Viễn tiếp tục thu dọn đồ trong ba lô. Tạ Vũ ngồi nghiêng trên sofa, nhìn anh lấy từng cái quần cái áo ra, sau khi hỏi ý kiến cô thì treo vào tủ quần áo trong phòng, rồi lấy mấy quyển sách ra nhét vào trong tủ sách của cô.
Căn nhà vốn toàn mùi phụ nữ độc thân từ từ tăng thêm một phần mùi vị.
Có lẽ là mấy ngày nay mãi ngủ không ngon, ban nãy lại ăn cơm, nên Tạ Vũ đang ngồi thì hơi mệt, bất giác nghiêng trên ghế sofa ngủ mất.
Lục Viễn thu dọn đồ đạc của mình xong, thấy cô đang ngủ, rón rén đi đến trước sofa, đứng cạnh cô lặng lẽ nhìn cô.
Tạ Vũ mơ một giấc mơ, trong mơ cô và Lục Viễn rơi vào giữa biển người chen lấn nhau ở bến Thượng Hải, sau đó bị tách ra.
Hai người cách nhau ngày càng xa, càng ngày càng xa.
“A!” Tạ Vũ khẽ la một tiếng, bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Mở mắt ra, thấy Lục Viễn bao phủ bầu trời mình. Cô còn hơi lim dim mơ mơ màng màng, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng ban nãy.
Cô giơ tay lên ôm cổ anh theo bản năng, dựa vào ngực anh hấp thu sự ấm áp của cơ thể anh: “Anh còn ở đây ư?”
“Anh đây.” Lục Viễn đưa tay vén mái tóc xõa rối của cô ra sau tai, khẽ hỏi: “Em gặp ác mộng ư?”
Tạ Vũ gật đầu.
Lục Viễn không lên tiếng, chỉ cúi đầu hôn bờ môi cô. Khẽ tách ra một chút, nhìn cô, rồi phủ lên hôn cô, từ đôi môi he hé của cô, trượt xuống bên mặt và cổ cô.
Tạ Vũ mềm nhũn nằm dưới người anh, tiếp nhận sự thân mật đã lâu này.
Anh cởi quần áo anh và cô, phơi bày bản thân nguyên thủy ra cho đối phương. Sofa rất hẹp, mà giường ngay bên cạnh, nhưng không ai muốn rời khỏi chỗ chật hẹp này.
“Mở ra chút nào.” Anh nói bên tai cô.
Cô mở ra một chút cho anh.
“Hãy ôm chặt anh thêm chút nữa.”
Cô liền ôm chặt anh hơn một chút.
Thật ra cả người Tạ Vũ vẫn hơi ngẩn ngơ, tựa như vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mộng, nhưng cơn ác mộng đó đã bị cảm giác an lòng vững vàng thay thế.
Khoảnh khắc ánh sao sáng rực, cô ôm người anh thật chặt, khẽ nói bên tai anh: “Lục Viễn, em yêu anh.”
Lục Viễn một tay chống sofa, thân thể vẫn chưa tách ra, anh hôn môi cô: “Anh cũng yêu em.”
Hai người nhìn nhau, im lặng một lúc, rồi đồng thời khẽ cười thành tiếng.
Lục Viễn từ trên người cô bò dậy, bồng cô lên giường. Hai người chui vào trong chăn dựa vào nhau.
Tạ Vũ nhìn anh, lấy ngón tay mô tả đường nét của anh như có như không: “Anh có dự định gì không?”
Lục Viễn tóm lấy tay cô, cười nói: “Tìm một công việc trước, thế nào thì cũng không thể ăn bám được.”
Tạ Vũ cười: “Không sao, yêu cầu sống của anh thấp như vậy, em nuôi nổi.” Nói xong, lại hỏi, “Chuẩn bị tìm việc gì?”
Lục Viễn nói: “Chắc là vẫn làm nghề cũ trước đây.”
Tạ Vũ lại ôm cổ anh, nói đùa: “Vậy em chờ anh nhận chức tổng giám đốc lên làm CEO lấy vợ bạch phú mỹ em đây, đi lên đỉnh cuộc sống.”
Lục Viễn cười: “Vậy có lẽ phải chờ hơi lâu.”
Đùa giỡn là đùa giỡn. Cuộc sống dù thế nào cũng phải khuất phục thực tế.
Nhưng cuộc sống vẫn luôn có chút ngạc nhiên bất ngờ.
Sau khi từ bệnh viện về mấy ngày, Tạ Vũ rốt cuộc phục chức trở lại tạp chí đi làm. Cô vốn còn tưởng phải đối mặt với việc phó tổng biên tập mới Trần Kiếm làm khó dễ, cân nhắc có cần tìm một công việc khác không.
Nhưng không ngờ đi làm chưa được hai ngày, giám đốc của họ dính líu đến tội nhận hối lộ bị dẫn đi điều tra, Trần Kiếm ngồi chức phó tổng biên tập còn chưa nóng mông bị liên lụy.
Tạp chí chỉnh đốn lại, giám đốc mới từ trên xuống, Tạ Vũ thăng chức làm phó tổng biên tập.
Tất cả mọi việc này điều chỉnh xong chỉ trong vòng một tuần. Ngay cả bản thân Tạ Vũ cũng có phần không phản ứng kịp.
Mà so với việc tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó của cô, Lục Viễn lại không thuận lợi. Anh rời nghề cũ quá lâu, thật ra đã không còn hiểu rõ nghề nghiệp hôm nay.
Huống chi gần cuối năm, tuy là mùa rộ đổi nghề, nhưng rất nhiều công ty quan sát nhiều hơn, chứ không phải tuyển dụng nhân viên mới.
Tạ Vũ thấy anh tuy không lo lắng, nhưng phỏng vấn mấy lần cũng khó tránh khỏi thất vọng.
Cô nói với anh: “Dù sao cũng sắp tết rồi, chi bằng chơi thật đã trước, chờ qua tết rồi tìm.”
Lục Viễn cười nói: “Em an ủi anh sao? Bao nhiêu năm không làm việc, tuổi tác lại không chiếm ưu thế, quả thật hơi khó tìm. Nhưng không sao, nếu không tìm được việc thật, thì anh mở một quán ăn nhỏ. Dù sao cũng ở Thượng Hải, kiếm tiền là quan trọng nhất.”
Tạ Vũ biết anh nói đùa, cũng nói theo anh: “Được đấy, vừa vặn em có thể làm bà chủ.”
May mà khi vừa về Lục Viễn tìm việc không thuận lợi không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người. Anh đã đến cái tuổi hễ có việc gì cũng có thể ung dung, cũng quý trọng cuộc sống trước mắt.
Họ vừa ở chung, nhưng lại như một đôi sống chung đã lâu, không thể tự nhiên hơn được nữa.
Tạ Vũ thăng chức, làm việc và nghỉ ngơi quy luật hơn rất nhiều, về cơ bản là đến giờ thì tan làm.
Về đến nhà, Lục Viễn đã nấu cơm gần xong, hai người có thể cùng ăn một bữa cơm tối.
Lục Viễn ở trên núi đã luyện thành tay nghề nấu nướng tuyệt vời, làm bữa cơm hai người căn bản là giết gà dùng dao mổ trâu, tùy tiện vung dao là bữa tiệc mỹ thực.
Tuần tiếp theo, Tạ Vũ cảm thấy rõ bụng mình tăng thêm một tầng thịt.
Đến ngày đầu tiên của tháng hai, vì có bạn hẹn, nên Lục Viễn hiếm khi về nhà trễ hơn cô. Khi anh về đã hơn mười giờ tối.
Tạ Vũ ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cười hỏi: “Anh uống rượu à? Thành thật khai báo có phải đi tán gái không?”
Lục Viễn cười: “Đừng nói oan cho anh, đã nói trước với em là bạn và người hợp tác trước kia mà.”
“Có bằng chứng gì?” Tạ Vũ cố ý nói.
Lục Viễn ngồi xuống bên cạnh cô: “Họ mời anh đến công ty họ làm, anh đồng ý rồi.”
Tạ Vũ hỏi: “Là công ty trước kia anh góp vốn chung?”
Lục Viễn gật đầu: “Phải mà cũng không phải. Công ty bây giờ đã khác hơn trước khi anh rời khỏi nhiều lắm.”
Tạ Vũ suy nghĩ, hỏi: “Liệu có áp lực tâm lý không?”
Lục Viễn cười: “Cái đó thì không. Hai người bạn đó của anh nhân phẩm khá tốt, tuy mấy năm nay ít liên lạc, nhưng quan hệ vẫn tốt lắm.”
Tạ Vũ gật đầu: “Anh nghĩ kĩ là được rồi, tuyệt đối đừng tạo áp lực cho mình.” Cô cười hì hì nói với anh, “Em hi vọng anh vui. Anh vui thì em sẽ vui.”
Lục Viễn nói: “Bây giờ anh rất vui.”