Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 2: Chương 2




Chương 2: Rắn là loài sinh vật nguy hiểm

Edit: Yun Haku

Vì để đi núi mà không bị rắn cắn, Nghi Lâm tìm một cái cớ mượn Nghi Mẫn hai bao hùng hoàng với ngải thảo bên trong [1], bản thân cô cũng có hai cái, tổng cộng có bốn cái, để bên ngoài dùng phòng rắn vẫn còn dư dả. Ngoài ra, cô còn muốn mượn kiếm của Nghi Mẫn đem đi phòng thân, nhưng thân kiếm quá nặng, hai tay cầm cũng thấy mệt, cuối cùng đành buông tha, lấy nhánh cây trong vườn làm vũ khí.

[1] nghe bạn tớ nói là thuốc giải độc =))) Hông biết à, ai đọc kiếm hiệp chắc biết J)

Huyền Không tự ở núi Thúy Bình, nằm gần Bích Ba Am của Định Tĩnh sư bá, ở giữa là một cái khe sâu. Nghi Lâm cẩn thận đi lên núi, tuy rằng đường núi đủ rộng nhưng cái vực sâu tối om kia vẫn khiến người ta sợ hãi. Bây giờ là tháng tư, đúng lúc loài bò sát như rắn hoạt động, cho dù trên người mang theo mấy bao ngừa rắn nhưng cô vẫn lo lắng.

Đường núi ngày càng gập ghềnh, Nghi Lâm càng đi càng mất sức, đi khoảng hơn nửa giờ [2] đã mệt thở hồng hộc, hai chân đau nhức, thân thể của cô vốn yếu, đi núi lâu như vậy, kể cả đứa nhỏ bảy tuổi khỏe mạnh cũng chịu không nối. Nhìn Huyền Không tự ở tren núi, Nghi Lâm bi ai ý thức, tuy rằng cô tự nhận mình đi rất lâu nhưng vẫn cách cái đích rất xa.

[2] 1 canh giờ = 2 tiếng đồng hồ, nửa canh giờ = 1 tiếng đồng hồ.

Đi tới góc rẽ của vách núi, chợt có một cơn gió thổi qua, làm mắt cô mờ đi, dùng tay áo cọ khóe mắt, đợi thị lực khôi phục bình thường, trong một lát, Nghi Lâm thật sự muốn khóc…

Đó là một con rắn màu tối, xám nhạt và đốm đen xen kẽ, đầu bẹt hình tam giác ngược, mũi hơi hếch, với kiến thức có hạn của Nghi Lâm, con rắn này tuyệt đối là rắn độc. Con rắn uốn lượn trên vách núi đá, cách nơi cô đứng khoảng bảy, tám thước, nếu người thường không chú ý thì sẽ không phát hiện nó đang bò, con rắn này rất giỏi ngụy trang, nhưng không biết nói hên hay xui, độ cao con rắn này bò tương đương với độ cao thị lực của cô, không cao không thấp, vừa đẹp.

Nêu bây giờ mà bỏ chạy, nguy hiển sẽ được giải trừ, nhưng mà đời trước Nghi Lâm sợ rắn nhất, bây giờ hai chân mềm rồi, căn bản không thể bước được.

Mắt thấy con rắn độc đang dần tới gần mình, bản năng sinh tồn chiến thắng sự sợ hãi trong lòng, Nghi Lâm tính xoay người bỏ chạy, chưa kịp bước thân thể đã đứng lại, sau đó một âm thanh già nua vang lên “Cô bé, thiếu chút nữa đã phá hỏng chuyện lớn của ta rồi” Giọng nói mang theo chút oán giận.

Chuyện lớn? Nghi Lâm tức giận, trừng lớn nhìn con rắn đang tới gần mình, há mồm muốn kêu lên, nhưng thân thể không thể động đậy, miệng cũng không phát ra tiếng, đây hẳn là điểm huyệt trong truyền thuyết, nhưng sao cô không chút cảm giác gì đã bị điểm huyệt rồi?

Đương nhiên, bây giờ cô không có tâm tư rối rắm chuyện này, con rắn kia đã rất gần cô, chỉ mấy chục centimet thôi, sau đó nó dừng lại, bám dính lên vách đá rồi xoay lên, ngửa đầu nhìn Nghi Lâm thè lưỡi dài của nó, nó giống như chuẩn bị tấn công, Nghi Lâm cảm giác thế giới sụp đổ rồi.

Con rắn chuyển động! Cái đuôi nhanh chóng đập vào vách núi, phát ra âm thanh tê tê tê tê kỳ quái, sau đó duỗi thẳng thân thể, hai bên sườn bụng xuất hiện hai cái cánh trong suốt mỏng manh!? Nghi Lâm trợn tròn mắt, đây là rắn bay hả? Cô biết rắn bay bình thường, tuy nó gọi là rắn bay nhưng không có cánh chân chính, chỉ dựa vào xương sườn mà lay động giống như bay. Nhưng con rắn này không giống nó, nó có cánh thật!!!

Nghi Lâm trừng to mắt, trong lòng sợ hãi vô cùng. Cô khó khăn nuốt nước miếng, nếu có thể, cô hi vọng mình ngất xỉu ngay lập tức, cái gì cũng không biết, chết cũng tốt luôn. Nhưng vấn đề là cô rất sợ nhưng mà não vẫn hoạt động, thành ra cô rất tỉnh!

Ngay lúc Nghi Lâm nghĩ tới mình sẽ chết thì kỳ tích xuất hiện! Một cái bóng trắng xuất hiện trước mắt, con rắn đang tính ‘thịt’ cô lại bị một ông lão tóc bạc dáng người cao gầy bắt lấy. Chuyện này xảy ra trong nháy mắt nên khiến cô không thể phản ứng trong khoảng thời gian ngắn.

“Cô bé bị dọa rồi?” Ông già nhìn con rắn bay đang giãy dụa trong tay vừa lòng, con rắn này rất giảo hoạt, số lượng lại rất ít, độc tính rất mạnh, nhưng nếu vận dụng tốt thì sẽ trở thành một loại dược liệu tốt, chỉ có trên núi của phái Hằng Sơn mới có loại rắn này. Ông lão vì tìm con rắn bay này mà đã bỏ ba tháng để xem phạm vi hoạt động, mắt thấy con rắn bay sắp đi vào nơi ông lão có thể rat ay thì một cô bé xuất hiện, tâm tư của lão lúc đó đều tập trung trên con rắn, cô bé đi tới gần rất nhẹ nhàng lại chậm chạp nên ông lão không phát hiện, sau khi phát hiện cũng không để cho cô bé chuyển động, trong vòng năm mét mà có tiếng vang thì con rắn này sẽ bị dọa chạy, tốc độ của nó rất nhanh, nếu nó chạy thì cực kỳ khó bắt. Bởi vậy ông lão mặc kệ mấy chuyện khác, điểm huyệt của cô bé.

Ông lão nghiêng đầu nhìn về đứa nhỏ suýt nữa phá chuyện lớn của mình, vừa nhìn đã kinh ngạc. Bộ dạng của đứa bé này không tồi, vung tay giải huyệt đạo, dùng tay vỗ đầu nhỏ của Nghi Lâm, xoay người rời khỏi, chỉ là lúc vừa đi vài bước thì nghĩ tới cái gì đó, quay người lại đánh giá Nghi Lâm cẩn thận, lúc lắc đầu lúc gật đầu, thỉnh thoảng còn thở dài than thở. Biểu cảm rất phong phú khiến khuôn mặt khô quắt của lão trở nên dữ tợn.

Nghi Lâm vừa mới trải qua một lần sống chết, cuối cùng cũng thu được hồn phách trở về, ngón tay giật giật, cơ thể đã hoạt động được rồi, vì vậy cô gái rất xúc động, tính há mồm mắng ông lão trước mắt, nếu không phải ông ta điểm huyệt cô thì cô đâu có sợ như lúc nãy? Chân của cô lúc này còn run đây này!!!

Nhưng chưa kịp há mồm ông lão đã hỏi trước “Cô bé là người của phái Hằng Sơn?”

Nghi Lâm trừng mắt liếc nhìn ông lão, thấy ông lão đã già, nuốt những lời thô tục xuống họng, hừ một tiếng, quay đầu muốn đi. Nhưng lúc này mới phát hiện, bản thân lại bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.

Ông lão lười biếng nhìn cô “Không nghe lời, ta cho rắn tới cắn ngươi” Nói xong không chút xấu hổ lung lay con rắn độc đang giãy dụa trong tay, hoàn toàn không có tính tự giác bắt nạt trẻ em là chuyện đáng xấu hổ!

Đe dọa xong, ông lão lập tức giải huyệt đạo cho Nghi Lâm, cô bé này vừa thấy rắn độc đã khuất phục, kìm nén run rẩy, cắn răng nói phải. Ông lão lại hỏi “Ngươi là đệ tử của ai?” Nghi Lâm trả lời “Sư phụ của tiểu bối là Đinh Dật sư thái”. Ông lão gật đầu “Năm nay bao nhiêu?” Nghi Lâm không kiên nhẫn, nhíu mày, tiếc rắn con rắn độc đang giãy dụa trong tay ông lão rất uy nghi, đành chán nản trả lời “Bảy tuổi”. Ông lão gật đầu nói “Ta thiếu một đồ đệ, ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái với ta đi” Nghi Lâm há mồm, ông lão này là người điên sao?

“Cô bé muốn bị rắn cắn sao?” Ông lão không chút xấu hổ uy hiếp tiếp, Nghi Lâm nhăn mày lại, cô phải chọn lựa giữa việc bị rắn cắn và dập đầu ba cái, chán nản quỳ xuống dập đầu ba cái, ông lão này là một người không có cốt khí, hoàn toàn không để mắt tới quy củ giang hồ, lễ nghi đạo đức càng đừng nói tới, nếu Định Dật sư thái ở đất nhất định sẽ tức tới mức hộc máu. Ông lão cười ha ha ba tiếng “Đồ nhi ngoan”. Nghi Lâm cúi đầu không lên tiếng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt [3], chứ đừng nói là con gái. Cô là con gái, biết co biết giãn, tuy nhiên trong lòng đã đem ông lão ném tới góc dành cho người bị bệnh thần kinh rồi.

[3] Nghĩa là người biết nhìn xa trông rộng, biết mình đang ở đâu, cần làm gì cho để mình đạt được kết quả tốt nhất.

Ông lão kéo Nghi Lâm tới trước người, hỏi tên và chổ ở cụ thể, Nghi Lâm muốn nói dối hắn nhưng đáng tiếc, ông lão bảo, nếu nói dối sẽ để ười bảy, mười tám con rắn đi bắt cô, giọng điệu rất giống kiểu hù dọa trẻ em. Nhưng Nghi Lâm rất sợ, sợ ông lão điên này nói được làm được, như vậy sẽ rất đáng sợ, cân nhắc lợi hại xong liền ngoan ngoãn nói thật. Cô nghĩ võ công của sư phụ nhà mình không tồi, ở Bạch Vân Am lại có hơn hai trăm đệ tử, ông lão này chắc không quá kiêu ngạo.

Ông lão cũng không giải thích tại sao muốn thu Nghi Lâm làm đồ đệ, biết được điều mình muốn biết, thân thể bay lên trời, đạp vách núi rồi lộn vòng mấy vòng đã biến mất, thân hình rất là phiêu dật, Nghi Lâm biết ông lão này là một cao thủ danh phù kỳ thực [4], mà những người như vậy lại vô cùng khó gặp. Nhưng mà nhớ lại chuyện lúc nãy, lại nhìn Huyền Không tự ở trên đỉnh… Nghi Lâm thở dài một tiếng, thôi, trở về thôi.

[4] Nghĩa là danh tiếng và thực tế đều tương xứng với nhau.

Vốn rất chờ mong nhưng đột nhiên lại chẳng còn gì, cho dù tới Huyền Không tự, xác định người kia là mẹ ruột của khối thân thể này thì thế nào? Muốn nhận thức sao? Trong nguyên tác, bà lão câm điếc tình nguyện im lặng ở cạnh bảo vệ con gái mười năm cũng không tính nhận thức, cô đi qua làm nũng, dùng một chút thủ đoạn nhỏ có thể khiến người ta nhận cô sao?

Cô cảm giác mình đang nằm mơ.

Huồng hồ cho dù nhận thức bà lão câm điếc thì thế nào? Để cho bà ấy mang mình khỏi phái Hằng Sơn? Lý do gì? Nói là đi cha ruột của mình – Bất Giới hòa thượng sao? Trong nguyên tác nói, bà lão câm điếc vì ra ngoài giặt quần áo về thì thấy một người phụ nữ xa lạ nhìn chồng mình với vẻ mặt xấu hổ và tức giận, lúc nàng ta rời đi còn nói Bất Giới hòa thượng khi nhục nàng ta, tuy rằng điều này không oan uổng nhưng vẫn chưa đến mức đó, miệng của Bất Giới hòa thượng đúng là rất tiện, nhưng mẹ Nghi Lâm chỉ vì thế mà rời nhà mà đi, bỏ lại cả đứa con gái vừa mới trăng tròn, nói thật, cho dù Bất Giới hòa thượng thật sự đùa giỡn người phụ nữ khác, lúc bà ta đi cũng nên mang theo con gái đi mới phải, bởi vậy có thể thấy được tính cách của người này rất kỳ quái, tính cách mẫn cảm, lại rất tàn nhẫn và quyết tuyệt, cho dù im lặng ở cạnh Nghi Lâm chờ đợi mười mấy năm cũng không thừa nhận nhau.

Tuy rằng bà ta là mẹ của khối thân thể này, nhưng trong lòng Nghi Lâm, cha mẹ ruột chỉ có ba mẹ Hàn mà thôi.

Lúc trở lại Bạch Vân Am thì vẫn chưa tới trưa, Nghi Lâm đẩy cửa đi vào, ngã lên giường ngủ, cô quyết định không đi tới tiếp cận người ở Huyền Không tự nữa, dù sao cô không xem bà ta là mẹ ruột vậy thì lợi dụng bà ta làm gì?

Nghi Lâm hoàn toàn không để chuyện lúc ở trên đường vào lòng, hai ngày sau đã ném nó vào một chỗ nào đó mà có lục cũng chả nhớ. Nhưng đêm thứ ba, lúc cô đang ngủ say thì bị người khác dùng sức kéo dậy, Nghi Lâm mơ màng mở mắt, cứ nghĩ là Nghi Mẫn sư tỷ, nhưng nhìn kỹ lại thì, chúa ơi, là ông lão đó!

Nghi Lâm há mồm tính hô nhưng thủ pháp điểm huyệt của ông lão rất cao, không biết hắn động kiểu gì mà cô không thể nói ra tiếng, chỉ có thể dùng khẩu hình như đứa ngốc.

“Đồ nhi ngoan, đêm nay vi sư bắt đầu truyền dạy y bát [5] cho con, con phải học cho tốt, học không tốt, hừ hừ, cho nó cắn con” Nói xong đã giơ thứ trong tay ra, Nghi Lâm vừa nhìn thấy đã hít khí lạnh, là một con rắn trắng dài khoảng một mét! Chưa nói tới việc có độc hay không, chỉ nói độ lớn của nó cũng đủ làm cô sợ.

[5] Nghĩa là dạy những gì mà mình có, kể cả tâm huyết lâu năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.