Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 37: Chương 37




Chương 37: Dương Liên Đình

Edit: Dương Tử Nguyệt

Nghi Lâm không nghĩ mọi chuyện lại thuận lợi như thế, ói một ngụm máu đã thu thập được Đông Phương tiểu tặc, cảm thấy bối rối vô cùng. Hôm sau cô lập tức thúc giục Đông Phương Triệt đi phái người tới phái Hằng Sơn, Đông Phương Triệt không kéo dài, ngay hôm đó đã chọn ra năm mươi giáo chúng, đầu lĩnh của họ là người đàn ông trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt hơi tròn. Lúc Đông Phương Triệt truyền âm nói với cô, người này là Hương chủ Dương Liên Đình của Bạch Hổ Đường, làm việc biết chừng mực, là một nhân tài thì Nghi Lâm có cảm giác sét đánh cô, rất muốn khóc.

Nguyên tác ơi nguyên tác! Vận mệnh ơi vận mệnh! Duyên phận ơi là duyên phận! Cho dù Đông Phương Triệt không tự thiến thì vẫn luôn ưu ái em trai họ Liên của hắn sao? Trời ạ, để tên chết tiệt này bảo vệ sư môn đáng yêu dễ mến của cô sao? Không được, tuyệt đối không được! Ngàn vạn lần không được!

“Lâm Nhi?” Đông Phương Triệt thấy tiểu nha đầu nhìn Dương Liên Đình ngây ngốc, khó chịu, truyền âm nói “Người này sao vậy?”

Nghi lâm nháy mắt mấy cái, muốn khóc, ai oán nhìn hắn nói “Sư phụ —“ Đông phương Triệt không hiểu, cái gì cũng theo ý của cô, sao còn làm bộ dạng này? Thấy đám thuộc hạ bên dưới, cảm thấy không thích hợp nói chuyện, vì vậy nói với Dương Liên Đình “Ngươi mang theo người lùi xuống trước, nhớ kỹ, không được nói chuyện này ra ngoài” Giọng nói của hứn sắc bén cùng uy nghiêm. Dương Liên Đình là người biết xem sắc mặt người khác, vừa vuốt lông ngựa vừa thức thời hô to “Giáo chủ anh minh thần võ, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu vạn tái, thống nhất giang hồ, thuộc hạ không dám nhiều chuyện, cũng sẽ để ý thuộc hạ của mình”

Cái ‘anh minh thần võ, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thiên thu vạn tái, thống nhất giang hồ’ là cái quái gì thế? Đây là khẩu hiệu được giáo chúng tạo ra trong thời gian này, bình thường Nghi Lâm không để ý những thứ này, cho tới lần này trở về mới phát hiện trên dưới giáo chúng đều gào cái này, giống như không nói những câu này là người không bình thường ấy.

Đợi Dương Liên Đình mang theo thuộc hạ rời khỏi, Nghi Lâm cau mày nói “Cái khẩu hiện gì thế này? Tục muốn chết!”

Mặt Đông Phương Triệt có chút đen, thản nhiên nói “Khẩu hiệu này không ổn?”

Nghi Lâm lấy mạng che mặt xuống, cầm ống tay làm nũng nói “Sư phụ là giáo chủ của Thần giáo, không phải mở tiêu cục, cần khẩu hiện làm gì? Huống chi, chỉ có những môn phái nhỏ mới thích mở miệng khoe khoang, kẻ mạnh ai cần phải hô lên? Chỉ có thực lực mới khiến những người khác sợ hãi, nếu bọn họ phục người thật thì có khẩu hiệu hay không đâu có sao? Nếu không phục người, hô mấy câu này cũng chả sao, mà có khi còn cười nhạo trong lòng” Trên dưới thần giáo chắc chỉ có mình cô mới nói chuyện như vậy với hắn, cho dù Đồng Bách Hùng cũng chả dám nói. Sắc mặt Đông Phương Triệt khó chịu nói “Ý muội là ta không có thực lực?” Nghi Lâm biết tên này ngồi trên ghế giáo chủ nhiều năm, trong lòng cũng có hư vinh, cô không muốn Nhật Nguyệt thần giáo trở thành nơi có chướng khí mù mịt, điều này sẽ gây bất lợi cho cô, vì vậy cười hì hì nói “Sư phụ nói gì thế? Võ công của người là đệ nhất thiên hạ, ai không biết điều này? Vì uy danh của người lan xa nên mới chú ý hình tượng, rõ ràng là giáo chủ rất mạnh, mà thuộc hạ cứ như kẻ diễn tuồng, người không thấy rất buồn cười sao?”

Đông Phương Triệt híp mắt nhìn cô, lãnh đạm nói “Những lời khó nghe vậy mà muội cũng dám nói? Ta có nên đưa muội vào Hình đường không?” Khuôn mặt Nghi Lâm thay đổi, vô cùng thất vọng “Con biết người sẽ không phạt con” Phạt tôi thì tôi không trị kinh mạch cho anh, đương nhiên, nửa câu sau cô chỉ nói trong lòng. Đông Phương Triệt thích cô tùy hứng như vậy nhất, bất đắc dĩ cầm tay cô thở dài nói “Muội được sủng mà kiêu” Nghi Lâm làm mặt quỷ, hừ hừ nói “Tóm lại con không thích khẩu hiệu này, ngốc muốn chết, sư phụ — bảo bọn họ đừng hô nữa được không? Nghe mà muốn ói ra!” Cô ngồi xổm xuống, tay đặt ở trên đầu gối hắn, giống như con thú nhỏ đang giận dỗi, làm người khác yêu thích vô cùng.

Thật ra, Đông phương Triệt không thích câu khẩu hiệu này cho lắm, nghe cũng thấy giả tạo, có điều làm giáo chủ nhiều năm như vậy, cảm giác được mọi người ca tục rất mới. Lúc bắt đầu, Dương liên Đình thích nói câu này với hắn nhất, hắn cũng có lúc khen ngợi vài câu, không nghĩ tới trong nửa năm gần đầy, câu này đã trở thành khẩu hiệu của giáo chúng, bây giờ nghe Nghi Lâm bất mãn càu nhàu như vậy, vốn không biết làm gì lại thấy câu này đúng là ngốc thật, mèo khen mèo dài đuôi, chả khác gì đám ngu xuẩn ngoài đường!

Nghĩ một lát rồi nói “Nếu muội không thích thì sau này không để bọn họ kêu nữa” Nghi Lâm rất kinh ngạc, sau đó vui vẻ nói “Sư phụ thật tốt!” Đông Phương Triệt nhéo mũi cô, cười mắt” Nếu muội không mắng ta ở trong lòng thì ta đã cảm ơn trời đất rồi” Nghi Lâm giả vờ vô tội nói “Nếu con chửi thì sẽ nói thẳng với người” Nói lời này chắc là muốn đánh rồi ha! Đông Phương Triệt không để ý nó, cười nói “Còn vô pháp vô thiên như thế, sẽ có lúc muội phải hối hận”

Nghi Lâm thầm khinh thường hắn, hừ — một tiếng, thầm nghĩ: Nếu không phải chị đây vì tốt cho cậu thì cần phải xen vào chuyện người khác sao? Tuy rằng Đông Phương Triệt không tự thiến, bây giờ còn chưa làm Nhật Nguyệt thần giáo đầy chướng khí, càng không trọng dụng tiểu nhân, con đường cũ theo nguyên tác sẽ không có khả năng đi tiếp, nhưng khó chắc hắn sẽ không bị như Nhậm Ngã Hành, muốn thống nhất võ lâm.

Đó là điều cô lo lắng nhất. Đông Phương Triệt vốn không có tâm tư xưng bá võ lâm, bây giờ cả ngày nghe mấy câu khẩu hiện này, nghe chặp cũng động kinh theo, vậy thì tệ quá.

Phòng hoạn phải phòng lúc chuyện chưa xảy ra.

Chuyện nhỏ đã giải quyết, nên nói chuyện chính.

Đông Phương Triệt nói “Dương Liên Đình kia không tồi, để hắn đi bảo vệ phái Hằng Sơn, muội còn lo lắng cái gì?”

Không chỉ lo lắng đâu mà còn sốt ruột nữa!

Nghi Lâm lắc đầu “Bước đi Dương Liên Đình này có chút phù phiếm, trên mặt đầy vẻ của kẻ nghiện rượu còn lộ vẻ miệt mài quá độ, người như vậy đều là tiểu nhân thích đi nịnh nọt, có chút thông minh, sư phụ đừng coi con là đứa ngốc, cho hắn đi bảo vệ các sư tỷ xinh đẹp của con còn không phải đưa thịt mỡ vào miệng chó sao?”

Đông Phương Triệt vỗ đầu cô, sẵng giọng “Muội là nữ tử, sao chuyện gì cũng có thể nói ra miệng? Miệt mài quá độ cái gì, muội sao có thể nói như thế?”

Nghi Lâm bĩu môi nói “Tóm lại là người đồng ý với con, không thể tìm người kiểu vậy để cho qua chuyện”

Đông Phương Triệt nói “Muội biết cái gì, mặc dù Dương Liên Đình này không giỏi giang, nhưng làm người thận trọng, có chủ kiến ở chuyện lớn, biết phân nặng nhẹ, tuy hắn là tiểu nhân nhưng hắn là kiểu tiểu nhân biết đi lên, chỉ có người như vậy mới có thể lợi dụng tốt, có được ích lợi thì hắn sẽ chú tâm làm, bởi vì hắn biết chỉ có ta mới cho được thứ hắn muốn”

Nghi Lâm bất động, thản nhiên phản bác “Con không tin tưởng hắn, giao chuyện này cho Đồng Mộ Niên đi, võ công hắn không tồi, lại có quan hệ tốt với con, còn là cháu của Đồng bá bá, chuyện của con, hắn sẽ tận lực” Mặt Đông Phương Triệt lạnh dần, trầm giọng nói “Muội tin tưởng hắn thế sao?” Nghi Lâm làm như không biết chuyện gì, hồn nhiên nói “So với Dương Liên Đình, con tin tưởng hắn hơn, nhưng nếu so với sư phụ thì không cần nói nữa” Nói xong còn chậc lưỡi, rung đùi đắc ý. Sắc mặt Đông Phương Triệt tốt hơn, nhéo mặt nhỏ của cô, cười nhạo “Muội nói cũng dễ nghe, mau điều trị kinh mạch cho ta mới là chuyện quan trọng” Nghi Lâm than thở “Chỉ khi an bài tốt chuyện của phái Hằng Sơn, con mới chuyên tâm được” Cô đã nói rất rõ, Đông Phương Triệt không so đo với cô, chỉ nói “Tùy muội vậy!”

Trong Nhật Nguyệt thần giáo, ai cũng biết việc Nghi Lâm ở phái Hằng Sơn trước khi theo Đông Phương giáo chủ. Dù sao tên của cô cũng giống y như tên của đệ tử nhỏ nhất trên phái Hằng Sơn. Mấy năm trước, các đệ tử phái Hằng Sơn đi tìm tiểu đệ tử này là chuyện rất nổi, chỉ cần nghe ngóng một chút là biết. Đối với chuyện này, tất cả giáo chúng đều làm bộ hồ đồ, dù sao cô cũng là đệ tử đích truyền của Đông Phương giáo chủ, phần lớn giáo chúng đều được cô trị bệnh cho, thiếu nhân tình của người khác đó, dù sao mọi người hiểu rõ trong lòng là được rồi.

Mặc dù Nhật Nguyệt thần giáo được coi là ma giáo, nhưng đối với lời thề, nhân tình gì đó đều coi trọng vô cùng, dưới tình hình chung, có thể nội đấu, nhưng nếu có kẻ thù bên ngoài thì cùng nhau đối ngoại, so với chính đạo, còn có quy luật hơn nhiều.

Đây là quy tắc, khắc sâu vào lòng của giáo chúng.

Nghi Lâm đã bái Đông Phương giáo chủ làm sư phụ, tức là người của Nhật Nguyệt thần giáo, đã là người một nhà, bọn họ sẽ không đem chuyện cô đi ra từ phái Hằng Sơn ra ngoài, đây cũng là lý do năm đó Đông Phương Triệt và Đồng Bách Hùng không bắt Nghi Lâm đổi tên.

Nhật Nguyệt thần giáo có thể đấu giữa giáo chúng với nhau, đấu giữa các đường với nhau, đấu giữa các phân đàn với nhau, nhưng tuyệt đối không phải là loại người ăn cây táo rào cây sung, giúp đỡ người ngoài ăn hiếp người trong giáo.

Đối với chuyện này, Nghi Lâm vẫn rất ngạc nhiên, so với chính đạo có nhiều chỗ ma giáo mạnh hơn rất nhiều. Dĩ nhiên, đệ tử ma giáo được khen chỉ là giáo chúng trong Nhật Nguyệt thần giáo, không tính những bang phái, đảo, động phụ thuộc gì đó, những người kia… không như vậy.

Việc bảo vệ đệ tử phái Hằng Sơn không phải chuyện gì lớn, cuối cùng cũng giao cho Đồng Mộ Niên vì cô có quan hệ không tồi với hắn, Nghi Lâm đã dặn dò hắn chú ý nhiều chuyện, Đồng Mộ Niên nhớ rõ trong lòng. Hắn thiếu cô một mạng, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ phái Hằng Sơn.

Về phần Dương Liên Đình kia, nghe bảo Đông Phương giáo chủ đã đưa nhiệm vụ khác, tạm thời rời khỏi tổng đàn đi Nam Cương.

Nam Cương sao? Nghi Lâm mẫn cảm thấy Đông Phương tiểu tặc có động tác mới rồi.

Chương 38: Mật thất

Edit: Dương Tử Nguyệt

Tháng tám là tháng nóng nhất ở Hắc Mộc Nhai, Nghi Lâm sợ nóng nên rất ít rời khỏi phòng trong những ngày này. Năm rồi cô cũng như vậy mà qua, năm nay cũng thế.

Trong phòng đều chất một đống băng lớn để hạ nhiệt độ, đem chén thuốc cuối đổ vào trong bồn tắm, Nghi Lâm thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi nói với Đông Phương Triệt “Thuốc tắm rất quan trọng, nhất định phải tắm mười hai canh giờ mới được” Đông Phương Triệt cười chọc “Hôm nay mới biết Lâm Nhi cũng có lúc nhiều chuyện, chuyện này nói với ta mãi” Nghi Lâm thấy hắn ngại mình nhiều chuyện, tức giận nói “Con sợ người không để ý thời gian, còn có, trong mười hai canh giờ này không được luyện công, chuyện này rất quan trọng, nếu dùng nội lực thì chén thuốc này phải bỏ đi, phối thuốc rất hiền toái” Đông Phương Triệt nói “Chỉ cần muội không hại ta thì ta có thể qua được” Nghi Lâm hừ hừ hai tiếng, không quan tâm hắn, cả ngày chỉ biết nghi người khác.

Đông Phương Triệt bắt đầu cởi đồ, Nghi Lâm làm mặt quỷ với hắn, sau đó đi ra khỏi bình phòng. Trong mười hai canh giờ này, cô không thể rời khỏi phòng, tắm thuốc này nhìn đơn giản nhưng cũng có chút phức tạp, trong thuốc không chỉ có thuốc bổ, còn có độc dược, trên lý luận có thể tương khắc nhau, chỉ sợ có chuyện xảy ra, bây giờ cô còn phải nhờ Đông Phương tiểu tặc bảo vệ phái Hằng Sơn, hắn không thể có chuyện gì. Dĩ nhiên, cho dù bảo cô đi ra ngoài cô cũng không muốn, bên ngoài rất nóng, đâu có thoải mái như trong phòng.

“Lâm Nhi” Bốn canh giờ trôi qua, âm thanh lười biếng của Đông Phương Triệt truyền ra. Nghi Lâm thả ly Bồ Đào ướp lạnh trong tay xuống, cho rằng hắn xảy ra chuyện, vội vàng hỏi có chuyện gì, Đông Phương Triệt nói “Không thú vị, muội vào đây nói chuyện với ta đi” Nghi Lâm đen mặt, mất hứng “Nam nữ có khác, người đang tắm, con vào sao được?” Đông Phương Triệt thản nhiên nói “Bồn tắm này tối như mực, muội có thể thấy cái gì?” Nghi Lâm không vui nói “Sư phụ, cho dù con là nữ tử giang hồ, nhưng không thể không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa, muốn nói thì người cứ nói, con ở đây mà!” Cô nói hết lời, Đông Phương Triệt im lặng, Nghi Lâm bĩu môi, sau đó trong bình phong vang lên tiếng hừ của Đông Phương Triệt, nó có chút thống khổ, sau đó không có tiếng động.

Nghi Lâm lo lắng, nhỏ giọng kêu: “Sư phụ?” Thấy không ai đáp lại, gọi thêm lần nữa, lần này tăng âm lượng nhưng vẫn không được đáp lại, Nghi Lâm lo lắng, không lẽ bị độc dược phản phệ? Cô không dám trì hoãn, nhanh chóng đứng lên đi vào trong, lúc thấy cảnh tượng bên trong, Nghi Lâm a một tiếng, Đông Phương Triệt giống như không phát hiện, hai cánh tay đặt lên bệ bồn tắm, đầu chìm vào trong nước nóng.

Không lẽ bị chết đuối? Sắc mặt Nghi Lâm trắng bệch, nhanh chóng đỡ hắn dậy, lúc chạm vào cánh tay hắn, người trước mắt lóe lên, cả người bị người kéo vào trong bồn tắm. Thuốc trong bồn tắm chảy vào miệng, rất đắng, ghê tởm muốn chết, bên tai còn vang tiếng cười lớn của Đông Phương Triệt, Nghi Lâm tức giận, tên này bị bệnh rồi sao? Cô lau thuốc trên mặt, căm giận quát “Người bị bệnh à?” Đông Phương Triệt vịn vai cô nói “Ai bảo muội không ngoan, nếu nghe lời vào đây nói chuyện với ta thì sao bị trúng bẫy như vậy?”

Hắn còn trả đũa! Nghi Lâm tức giận mở to mắt, tay vừa đánh ngực hắn vừa mắng “Người là đồ vô sĩ đáng ghét! Con khó khăn lắm mới phối thuốc được cho người, vậy mà người còn đối xử với con như vậy! Người vô sỉ! Vô sỉ! Con nói nam nữ khác biệt không đúng sao? Người con kéo con vào đây nữa!” Nói xong liền nghẹn ngào khóc lên, kiếp trước cô gái này được nuông chiều từ bé, tuy rằng có vẻ rất mạnh mẽ nhưng không kiên cường 100%, nếu so với mấy người mạnh mẽ thì chả là gì, chỉ mạnh hơn các em gái là đóa hoa trong lồng kính thôi. Sau khi xuyên qua, gặp vài chuyện cũng thành thục hơn, nhưng lúc chịu ủy khuất vẫn thích khóc, đó là thói quen nhiều năm, không thể sửa được, lại nói… Cô không biết nhiều chuyện trên xã hội.

Đông Phương Triệt thích cô vừa khóc vừa náo như vậy, không có chút tội ác vì chọc cô gái nhà người ta tức giận, ngược lại còn chọc cô “Không phải chuyện gì lớn, sao lại thích khóc như thế?” Nghi Lâm tức giận đánh hắn mấy cái, hung hăng liếc nhìn hắn, đỡ bồn tắm đi ra. Đông Phương Triệt ôm cô từ phía sau, ái muội nói “Ở đây với ta không tốt sao?” “Thối lắm!” Cô gào với hắn một tiếng, dùng nội lực nhảy ra ngoài bồn tắm, không dừng lại mà đi ra ngoài, để Đông Phương Triệt ngâm trong bồn tắm với vẻ mặt tối đen không rõ.

Trở lại phòng ngủ, cởi quần áo ướt xuống, dùng nội lực hong khô đầu tóc, sau đó thay đồi sạch. Nghi Lâm mệt mỏi ngồi chổm hổm trên đá cẩm thạch, trong lòng bối rối. Đối mặt với sự thân thiết bất thình lình khiến cô không biết làm sao, chuyện này vượt quá sự tưởng tượng của cô, Đông Phương Triệt có ý gì? Đùa giỡn cô hay có ý khác? Không lẽ hắn thích cô thật? Xui vậy sao?

Cô ngồi chổm hổm một hồi lâu, đợi tới lúc lấy tinh thần đứng đứng lại thì chân tê dại, đáng ghét mà! Nếu Đông Phương tiểu tặc dám đối xử với cô như vậy lần nữa, tới lúc đó tùy hoàn cảnh mà xử lý, dù sao cũng không thể nhường thằng nhãi này mãi, cô không sợ.

Nghĩ tới thân thể của mình dính rất nhiều thuốc nước, chén thuốc trong bồn tắm cũng ít hơn, phải nhanh đổ thêm một ít mới được. Nghi Lâm nhíu mày, tên Đông Phương Triệt này là người thích tư lợi, sao lại phạm phải sai lầm này? Dùng võ công mà hắn để ý nhất để đùa giỡn. Đợi chân bớt tê, Nghi Lâm mở cửa đi ra ngoài, bảo anh em nhà họ Đinh đi hầm chế 32 loại thuốc lúc nãy cô làm đưa tới, không phải cô mềm lòng hay gì đó, có điều kinh mạch của Đông Phương Triệt phải điều trị cho tốt, nếu không ai cũng không có đồ ngon mà ăn.

Pha chế thuốc lần nữa, Nghi Lâm đi vào sau bình phong, không thèm nhìn hắn, chỉ lạnh mặt đổ thuốc vào trong bồn tắm, sau đó xoay người bước đi, không dừng lại một giây.

Lần này Đông Phương Triệt rất an phận, chỉ thản nhiên nhìn cô, thấy cô còn tức giận thì cười cười, trong lòng suy nghĩ, tiểu nha đầu này vẫn để ý hắn.

Không biết hắn đang tự kỷ cái gì…

Mười hai canh giờ sau, Đông Phương Triệt đứng dậy, đi ra khỏi bồn tắm, mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Nghi Lâm đang ngồi uống chè đậu xanh ướp lạnh, thấy hắn đi ra thì chỉ chén thuốc trên bàn, thản nhiên nói “Uống cái này” Đông Phương Triệt nhíu mày cười, bình thản uống sạch chén thuốc, lúc uống thì nhíu mày lại, giống như nó không phải là thuốc giải mà độc dược vậy. Nghi Lâm im lặng liếc nhìn hắn, trong lòng vui vẻ, đắng chết ngươi!

Mười hai canh giờ này Đông Phương Triệt chả có gì vào bụng, chỉ uống chén thuốc đắng, đợi lát nữa thi châm sẽ không tốt, dù không cam lòng nhưng Nghi Lâm vẫn cho hắn ăn cơm uống nước trước, nghỉ ngơi một lát mới bắt đầu giai đoạn hai.

Giữa phòng ngủ, anh em họ Đinh chuyển khối băng lớn vào, căn phòng mát mẻ lên. Đông Phương Triệt cởi áo, ngồi xếp bằng trên giường, Nghi Lâm rút ngân châm, chuẩn bị thi châm, lần thi châm này không giống trước kia, trước kia chỉ cần dùng thủ pháp châm đặc thù đâm vào mấy huyệt vị quan trọng là được, không cần phải dùng ngoại lực để đâm, nhưng lần này không giống vậy, không chỉ châm đúng mười chín huyệt vị, còn phải dùng nội lực của cô để làm.

Rất phiền toái.

Trước khi thi châm, Đông Phương Triệt dừng động tác, Nghi Lâm không rõ, nhìn hắn làm cái gì trong góc giường, một lát sau, giữa vách tường và giường có một khoảng không, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn kéo vào trong, không biết hắn chạm vào chỗ nào, vách tường tự động đóng lại, không nhìn thấy khe hở.

Trong tay Đông Phương Triệt là viên dạ minh châu mà Đồng Bách Hùng tặng cho Nghi Lâm, ánh sáng của nó miễn cưỡng khiến người ta thấy xung quanh mình. Đây là một con đường hẹp quanh co, không biết dài chừng nào, trong phạm vi ánh sáng của dạ minh châu làm cô không thấy đường cuối. Đông Phương Triệt cầm tay phải cô đi vào, đi khoảng hơn mười thước thì có một đoạn cầu thang, Đông Phương Triệt bảo cô nhìn dưới chân, Nghi Lâm đi theo sau hắn, tò mò hỏi “Đây là… mật đạo?” Đông Phương Triệt nói “Nơi này ấy hả? Ngoài tar a thì Lâm Nhi chính là người sống thứ hai tới đây”

Giọng điệu của hắn thoải mái, nhưng lời nói lại khiến người khác run sợ, Đông Phương Triệt cầm tay cô, cười trấn an “Muội đừng sợ, ta sẽ không giết muội, nhưng muội phải ngoan ngoãn nghe lời, không được nói chuyện này cho ai khác, kể cả trưởng bối phái Hằng Sơn” Nghi Lâm thản nhiên nói “Con không có cơ hội, cũng không rảnh như thế”

Hai người đi xuống ba mươi bậc thang, sau đó đi tiếp về phía trước, đây là đường thẳng. Thông đạo này rất tinh xảo, vách tường và đất đều là đá cẩm thạch, nếu ở hiện đại thì không cso gì kinh ngạc, nhưng đây là cổ đại, với phí dụng này thì rất xa hoa.

Cứ đi qua đi lại vậy một hồi, Nghi Lâm có chút choáng váng. Cuối cùng lúc cô sắp không kiên nhẫn thì Đông Phương Triệt ngừng lại, tay hắn đặt lên viên ngọc, xoay một vòng, vách tường đá cẩm thạch trước mắt mở ra, Đông Phương Triệt cầm tay Nghi Lâm đi vào.

Đó là phòng khá lớn, trang trí đơn giản cũng rất xa hoa, giường ngọc, còn có hai cái ghế dựa cũng làm từ ngọc, trừ những thứ này ra là những cây cột lưu ly đặt bốn viên dạ minh châu lớn như quả trứng gà, nó còn lớn hơn viên Đồng Bách Hùng cho cô, chiếu sáng căn phòng.

“Nơi này…”

“Trước kia ta rất thích ngồi ở đây luyện công, từ lúc ở cùng phòng với muội, ta không vào đây nữa” Hắn cố tìm từ nói.

Nghi Lâm khó chịu, nhíu mày “Chẳng trách lúc trước người luôn không ở nơi này”

Đông Phương Triệt cười nói “Đứa ngốc, nơi này có ba cửa vào, cái trong phòng muội là chỗ dễ tìm nhất, nhưng muội năm trên giường tám năm vẫn không phát hiện manh mối gì, tiểu nha đầu, muội rất ngốc!”

Nghi Lâm bực mình, bĩu môi không nói. Đông Phương Triệt cầm tay cô đi tới trước giường, ngồi xếp bằng nói “Nơi này rất an toàn, trước kia muội thi châm cho ta, không ra lực gì cho nên dù ta luyện tâ, cũng có thể che chở cho hai chúng ta, hôm nay muội và ta đều phải dùng nội lực, nếu ở ngoài thì không chắc chắn” Lời nói này của hắn nửa thật nửa giả, trước kia đều thi châm ở bên ngoài, ban đầu là không tin cô, không muốn cô biết mật đạo này, dĩ nhiên, cũng suy nghĩ cho an toàn của mình, nếu ở trong mật thất, cô thừa dịp mình không thể làm gì, ở ngoài còn có thể giúp một hai; sau hai người dần quen nhau, cảm thấy không cần phải nói cho cô, dù sao cũng không dùng trong một khoảng thời gian, nếu không phải hôm nay rất phiền toái thì hắn không tính đưa cô vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.