Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 49: Chương 49




Chương 49: Giang hồ và triều đình

Edit: Dương Tử Nguyệt

Lúc trở lại Liên viện, Đông Phương Triệt cầm hòm thuốc trên tay cô, bất mãn nói “Sao lâu vậy?” Nghi Lâm thản nhiên nói “Thi châm và rút châm đều sẽ lâu như thế” Đông Phương Triệt bĩu môi, trong lòng của hắn rất khó chịu, Hạ Tử Thanh là đàn ông, thi châm tức là sẽ cởi quần áo, nghĩ tới việc Nghi Lâm thấy người đàn ông khác ở trần, hắn khó chịu vô cùng. Trước kia đi xem Đồng Mộ Niên, hắn nhịn, dù sao Đồng Bách Hùng cũng là đại ca kết nghĩa của hắn, nhưng Hạ Tử Thanh thì không phải. Đương nhiên, không thể nói trước mặt nha đầu, nếu không sẽ cãi nhau, đợi sau này trở về rồi tìm cách dạy dỗ Hành Vân sơn trang một chút.

Từ đó chúng ta có thể hiểu ý tứ của câu ‘Hồng nhan họa thủy’.

Đầu lưỡi của Đông Phương Triệt tốt hơn nhiều, nhưng chỉ có thể ăn cháo vào điểm tâm mềm, Nghi Lâm tuyệt đối không đồng tình hắn, ngược lại còn vui vẻ khi hắn gặp họa, nếu không cho hắn chịu chút ủy khuất thì sẽ tìm chuyện mà phá cho coi.

Lúc hai người đang ngủ trưa trong phòng, Đinh Nhất đến gõ cửa, Nghi Lâm ngủ rất say, Đông Phương Triệt thấy tướng ngủ của cô rất đáng yêu, giống như con mèo nhỏ đang nằm trong lòng hắn, hôn lên mặt cô một cái mới chịu đi xuống giường, mở cửa phòng ngủ. Đinh Nhất ở bên ngoài bẩm bái “Giáo chủ, Mộc Trí tới nói trong trang có người trúng độc, nhờ tiểu thư giúp đỡ” Đuôi lông mày Đông Phương Triệt nhếch lên, hỏi “Có biết ai trúng độc không?” Đinh Nhất trả lời “Là Diệp Phong, thị vệ bên người của Hạ Tử Thanh, tạm thời không rõ nguyên nhân trúng độc, nhưng đã cho Đinh Nhị đi hỏi thăm” Đông Phương Triệt nghĩ một lát, thản nhiên nói “Nói với Mộc Trí, đợi lát tiểu thư sẽ đi ra, bảo hắn đợi”

Lúc về phòng thì thấy Nghi Lâm đã tỉnh, cô xoa mắt hỏi có chuyện gì, Đông Phương Triệt rất thích hành động đáng yêu này của cô, dịu dàng nói “Thị vệ bên người Hạ Tử Thanh trúng độc, Mộc Trí tới mời muội giải độc” Nghi Lâm nháy mắt mấy cái, nhớ tới thị vệ bên người Hạ Tử Thanh là người đàn ông lạnh lùng tên Diệp Phong, tò mò hỏi “Người Nam Cương đuổi tới đây rồi?” Đông Phương Triệt vén tóc cô ra sau, vui vẻ nói “Không rõ, muội muốn cứu?” Nghi Lâm tức giận lườm hắn “Ta là thầy thuốc, ngươi nói thử xem?” Đông Phương Triệt cười một tiếng, bất đắc dĩ nói “Muội thiện lương như vậy khiến người khác vừa yêu vừa hận” Nghi Lâm làm mặt quỷ với hắn, khinh thường nói “Nếu ta không lương thiện, sao ngươi có thể ngủ trên giường ta chín năm? Chỉ sợ lúc đó ngay cả một giây cũng không dám nằm!” Đông Phương Triệt không phản bác vì biết cô nói đúng sự thật.

Trong phòng khách Trúc Viên, Nghi Lâm nhíu mày cẩn thận hỏi, căn phòng im ắng, không ai lên tiếng phá vỡ, chuyện sống còn phải thật cẩn thận. Một lúc sau, cô gái nhỏ mới thở dài nói “Độc này có chút phiền phức, ta sẽ cố hết sức, còn sống hay không phải tùy vào hắn” Ý tứ là chuyện này không nắm chắc, Mộc Trí rùng mình một cái, vội hỏi “Diệp Phong trúng độc gì?” Nghi Lâm nói “Ngươi nghe bí dược ‘Trọng Cách’ của Nam Cương chưa?” Hạ Tử Thanh ở cạnh xen mồm vào “Đó là Trọng Cách ‘Ở cạnh thì sống, cách xa đừng hòng sống’ sao?” Mắt Nghi Lâm sáng lên, vui vẻ nói “Hạ trang chủ biết nhiều thật, đúng là ‘Trọng Cách’ đó, độc này không khó giải, nhưng thuốc dẫn quan trọng lại mất tích hơn hai mươi năm trước, bởi vậy ta không dám chắc”

Hạ Tử Thanh không dám đối diện với cô, kích động chuyển tầm mắt, không cho tim đập nhanh, mạnh mẽ trấn định nói “Lúc trước tại hạ có nghe trưởng bối trong nhà nói qua, nghe đồn độc này rất bá đạo, người trúng độc phải chịu nỗi đau từ xương cốt ra ngoài mỗi ngày, nếu không giải được trong mười ngày thì phải chết”

Nghi Lâm gật đầu nói “Đúng thế, nơi trúng độc của Diệp thị vệ là…?” Mộc Trí trả lời “Mấy ngày trước Diệp thị vệ đi điều tra mấy người ở Nam Cương mà chúng tôi gặp, đi khoảng hai ngày, lúc về thì thế này” Nghi Lâm biết hắn không nói hết, nhưng không hỏi rõ, chỉ nói “Tôi viết đơn thuốc trước, làm phiền Mộc tiên sinh đem những dược liệu này đưa đến Liên viện. Lúc nãy ta đã dùng thuốc áp chế độc trên người Diệp thị vệ, ít nhất hôm nay không cần phải lo ạng của hắn”

Lúc trở lại Liên viện, Nghi Lâm nói chuyện này cho Đông Phương Triệt, Đông Phương Triệt tự mình giặt khăn lau mặt, lau tay cho cô rồi mới nói “Hành Vân sơn trang này có vấn đề, ngày mai chúng ta rời đây thôi” Nghi lâm hiếu kỳ hỏi “Có vấn đề gì? Ngươi biết tin gì?” Lông mày Đông Phương Triệt nhếch lên, cười nói “Không cần biết tin tức, nếu không có vấn đề thì đám người Nam Cương kia sẽ để ý Hành Vân sơn trang sao?” Lời này của hắn có chút đạo lý, Nghi Lâm từ một suy ra ba nói “Nếu như vậy, Nhật Nguyệt thần giáo cũng có vấn đề sao?” Dù sao Hướng Vấn Thiên, Đồng Mộ Niên cũng từng trúng độc của Nam Cương.

Đông Phương Triệt xoa đầu cô, cười nói “Đầu óc của muội không chậm, nhưng Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta và Hành Vân sơn trang không giống nhau, một bên là ân oán giang hồ, một bên là tranh đấu của triều đình”

Đối với triều đình hiện tại, Nghi Lâm không biết cái gì, chỉ dựa vào tiểu thuyết và phim mà đoán “Không lẽ sắp chiến tranh?”

Đông Phương Triệt không trả lời, chỉ cười hỏi lại “Tại sao ta phải nói uội?” Nghi Lâm tức giận, tên đáng ghét này, nhử người ta tới chỗ hay rồi ngắt lại, thiếu đạo đức. Nhưng cô không cần phải biết chuyện này, dù sao giang hồ hay triều đình đều chả liên quan tới sợi lông gì của cô, vì vậy nhún vai nói “Không nói thì thôi, dù sao ta cũng không quan tâm” Đông Phương Triệt vốn dùng chuyện này để chiếm đồ ngon, ai dè nha đầu này lại không quan tâm, bất đắc dĩ nói “Muội không tò mò sao?” Nghi Lâm gật đầu nói “Đương nhiên có” Đông Phương Triệt hỏi “Vậy sao không hỏi?” Nghi Lâm cười tủm tỉm trả lời “Bởi vì nó không liên quan gì lớn tới ta, nếu ngươi nói thì ta nghe, còn không thì chả có ảnh hưởng gì với ta, ta không tính vào giang hồ, cũng chẳng muốn vào triều làm quan, những điều này ta không quan tâm nhiều”

Lời này là thật, Đông Phương Triệt đột nhiên ý thức được, nha đầu đã lớn, không dễ bị dụ, điều này làm hắn thất vọng, mà cũng không hiểu hắn thất vọng cái quái gì.

Lúc này hắn không đùa cô mà nói thật “Ta có tin tức chuẩn xác, lão hoàng đế gặp nạn, bây giờ còn chưa lập thái tử, mấy đứa con bắt đầu không thành thật, Hành Vân sơn trang lệ thuộc Thất vương Chu Tư Vân, hắn là con trai ruột của hoàng hậu, cũng có danh vọng trong triều đình, còn được lão hoàng đế sủng ái, hắn là người có khả năng làm hoàng đế tiếp theo nhất. Có điều mấy người anh trai của hắn không muốn vậy, luôn tìm cách kéo người em trai này xuống dưới, tuy bên ngoài Hành Vân sơn trang là một sơn trang trong giang hồ, nhưng chuyện bên trong rất phức tạp, nếu có thể diệt trừ được Hành Vân sơn trang có nghĩa là chặt đứt một cánh tay của thất vương”

Nghi Lâm nghe xong có chỗ hiểu có chỗ không, nghi ngờ hỏi “Vậy nó có liên quan gì tới Nam Cương?”

Đông Phương Triệt nói “Muội cũng biết ba mươi năm trước, Nam Cương vốn không thuộc về Đại Minh, phải không?” Thấy cô lắc đầu, Đông Phương Triệt nhéo mũi cô, cười mắt “Sao kiến thức hạn hẹp như vậy?” Nghi Lâm lạnh lùng trừng hắn “Ngươi có dạy ta sao?” Đông Phương Triệt nhớ tới nha đầu này đi theo mình từ năm chín tuổi, nhưng hắn lại không dạy cô cái gì, chỉ dạy một bộ kiếm pháp, trên mặt có chút ngượng ngùng, nói tiếp “Nam Nguyên có một nước nhỏ là Nam Khương, muội biết bí dược Nam Cương đều từ hoàng thất nước này mà ra, ba mươi năm trước, Nam Khương bị Đại Minh chiếm đoạt, vẽ vào bản đồ của Đại Minh. Hầu hết hoàng tộc của Nam Khương đều bị giết, Lâm Nhi, nếu muội là người của Nam Khương, muội có tình nguyện làm vong nô [1] không?”

[1] Nô lệ do mất nước.

Nghi Lâm suy nghĩ một lát, nói “Ý của ngươi là có hoàng tử thông đồng với người Nam Khương?”

Đông Phương Triệt nói “Trong Nam Cương có một tà giáo, tên là Bạch Liên giáo, phần lớn giáo chúng là người Nam Khương. Giáo chủ Bạch Liên giáo là người đàn bà góa chồng nhưng mang dòng máu hoàng thất Nam Khương, nghe nói là con út của Nam Hoàng. Người này luôn muốn phục quốc, nên bây giờ thừa dịp đục nước béo cò lúc các hoàng tử tranh đầu ngôi vị”

Nghi Lâm cảm thấy chuyện này không khác phim trên tivi, tình tiết cẩu huyết nhưng lại thoải mái và khúc chiết, chán nản nói “Ngươi cũng hiểu rõ thật”

Đông Phương Triệt cười nói “Mặc dù ta không thích triều đình, nhưng không có nghĩa không quan tâm, mặc dù giang hồ và triều đình không phạm nhau, nhưng cũng không tách nhau, hoàng đế do ai làm đều liên quan đến giang hồ, điều này có chút phức tạp, nếu muội có hứng thú, ta sẽ bảo chú Trung giải thích uội”

Nghi Lâm xua tay, lắc đầu nói “Ta không có hứng thú với chuyện này, nhưng chỉ sợ mai không đi được, Diệp Phong kia trúng độc khá phức tạp, ít nhất cũng phải ba ngày sau mới đi được”

Đông Phương Triệt kinh ngạc nói “Không lẽ muội có thể giải ‘Trọng Cách’ trong ba ngày?”

Nghi Lâm lắc đầu bảo không phải “Độc này ta không nắm chắc lắm, nhưng ba ngày là cực hạn, trong ba ngày không giải được thì Diệp Phong kia chỉ có thể đợi chết”

Đông Phương Triệt nghe cô nói không nắm chắc ‘Trọng Cách’, nhíu mày nói “Vậy nơi này rất nguy hiểm, nếu muội và ta trúng độc, không phải rất xui xẻo sao?”

Nghi Lâm lườm hắn, mở hòm thuốc của mình, lấy bình lưu ly trong suốt dưới đáy bình, đổ ra hai viên thuốc xanh đậm, đứa hắn một viên nói “Đây là bảo bối trong hòm của ta, ăn viên này, ít nhất không bị bất kỳ độc nào xâm nhập trong một năm” Nói xong ăn một viên trước, sau đó mở cửa phòng, gọi anh em họ Đinh vào, đưa mỗi người một viên, anh em họ Đinh không nghĩ tới tiểu thư lại đưa thuốc tốt ình, cảm động quỳ dập đầu khiến Nghi Lâm mất tự nhiên.

Đợi anh em họ Đinh đi ra ngoài, Đông Phương Triệt nhìn cô cười như không nói “Bảo bối của nha đầu muội cũng không ít, không biết còn có đồ tốt gì mà ta không biết?”

Nghi Lâm bĩu môi nói “Về sau ngươi nịnh ta nhiều vào, lúc đó ngươi sẽ có lợi”

Đông Phương Triệt thấy đôi môi phấn nộn nhỏ nhắn của cô, nhịn không được hôn lên một cái, sau đó xoay người đi vào phòng ngủ trước khi cô bùng nổ, để Nghi Lâm buồn bực và tức giận ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.