Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 66: Chương 66




Chương 66: Ra đi

Edit: Dương Tử Nguyệt

Chạng vạng, tuyết bắt đầu rơi ở Vân trấn, đợt tuyết này không lớn nhưng rất nhiều, đây là trận tuyết đầu năm nên vẫn khiến ọi người ồn ào náo nhiệt, Nghi Lâm ôm lò sưởi đứng ngửa đầu nơi hành lang nhìn trời, cằm và cổ tạo ra một độ cong xinh đẹp, dĩ nhiên, nếu xem nhẹ cái hầu kết không nên xuất hiện nơi cổ thì rất tốt.

Đông Phương Triệt đi ra từ trong phòng, đứng sóng vai với cô, nơi này là sân phòng độc lập duy nhất trong hách điếm, chỉ có hắn và cô, ngày thường, nếu không có chuyện thì Đinh Nhất sẽ không đến đây làm bóng đèn, một lát sau, Đông Phương Triệt trầm giọng nói “Lâm Nhi đang nghĩ gì?”

Còn có chuyện gì khiến cô sốt ruột nữa? Nhưng bầu không khí bây giờ rất tốt, cô không muốn nói chuyện phái Hằng Sơn, nếu không Đông Phương Triệt sẽ tức giận, hắn không thích phái Hằng Sơn, nguyên nhân chính là vì cô luôn để ý đến phái Hằng Sơn. Nghi Lâm nghĩ một lát, nghiêng đầu nói ”Ta đang nghĩ, nếu sang năm mới mà chúng ta không về kịp thì sao giờ? Nhiều người đợi đón giáo thừa với giáo chủ huynh đó, đây là cơ hội một năm một lần” Âm thanh của cô mềm mại, nói chuyện lại mang theo chút chế nhạo khó kiềm chế, mâu thuẫn kết hợp, nghe vào tai rất vui vẻ, tâm trạng Đông Phương Triệt tốt hơn, nhẹ nhàng nhéo mũi cô nói “Vậy muội nói nên làm gì đây?”

Muốn cô làm nũng sao?

Nghi Lâm âm thầm quệt miệng, trả lời “Chuyện này rất đơn giản, đến lúc đó huynh về là được, còn ta ở đây một mình cô đơn thôi” Nói xong bắt đầu tự kỷ, nhìn rất đáng thương.

Khóe miệng Đông Phương Triệt co rút, không biết nên nói gì, tâm trạng có xu thế trượt xuống, hắn coi như hiểu được, nha đầu này chính là con sói điển hình, cho dù đối xử tốt với cô cũng không bằng một đám ni cô của phái Hằng Sơn!

Được rồi, giáo chủ đại nhân đang ghen.

Nghi Lâm thấy Đông Phương Triệt mất hứng, cười trộm trong lòng, nhưng sợ chọc người này tức thật, như vậy mất nhiều hơn được, vì vậy lập tức bổ cứu, đầu tiên là cầm tay hắn, sau đó lấy lòng “Chuyện lần này của phái Hằng Sơn là do ta mà ra, Đông Phương, sau này huynh ở cạnh ta làm bạn, với ta mà nói, huynh mới là quan trọng nhất, xong chuyện lần này, ta sẽ không quan tâm đến chuyện phái Hằng Sơ nữa, nên huynh đừng giận nữa nhé!” Chuyện gì cũng phải cho đối phương biết lập trường của mình là tốt nhất.

Đông Phương Triệt hừ hừ, không nói mình sẽ không giận, chỉ hỏi “Ta thật sự rất quan trọng với muội sao? Còn quan trọng hơn phái Hằng Sơn?”

Nghi Lâm nghĩ một lát, không xác định nói “Nếu không… ta thề độc nhé?”

Mắt phượng của Đông Phương Triệt nhíu lại “Muội dám?”

Nghi Lâm không nói lời vô nghĩa, nhấc tay thề độc, có điều cô chỉ mới bắt đầu đã bị Đông Phương Triệt dùng tay che miệng lại, bên tai là tiếng răn dạy đầy ảo não của hắn “Hồ nháo!”

Cô tội nghiệp tránh tay hắn lên án “Ta chỉ muốn làm huynh vui vẻ”

Đông Phương Triệt không biết nói cái gì, có điều trong lòng có chút mùi vị không phải, không có cảm thụ cụ thế, chua ngọt đắng bùi giống như có lại giống như không, đột nhiên, những vấn đề ai quan trọng hơn ai bỗng dưng không còn quan trọng, Đông Phương Triệt nghĩ, đã biết thì cần gì phải tức giận nữa? Đời này, nha đầu trong lòng hắn không có con đường thứ hai.

Lo sợ cái gì?

Sáng sớm hôm sau, Mộc Trí đến khách điếm, trang chủ Hạ Tử Thanh của Hành Vân sơn trang cũng ở đó, theo lời giải thích của Mộc Trí là người này đến muộn hơn Nghi Lâm một ngày, rất khéo.

Nghi Lâm bị Đông Phương Triệt cưỡng ép kéo từ trong ổ chăn ấm áp ra, đêm qua lao động tay chân quá mức, vừa ngủ không lâu đã bị ép rời giường, tâm trạng rất tệ, cô gái này có tính gắt ngủ, nhất vào vào mùa đông, lúc này càng khỏi nói, nhìn cái gì cũng không thích, cho nên lúc thấy đoàn người Mộc Trí cung không cho bọn họ sắc mặt hòa nhã, chỉ thản nhiên chào đón, sau đó leo lên xe ngựa ngủ bù, Đông Phương Triệt đi theo sát phía sau, hắn không tính nói chuyện với đám người tự xưng là nhân sĩ chính đạo.

Đinh Nhất là người khéo đưa đẩy, thấy chủ nhân mình không chú ý người ta mà bỏ đi, vội vàng giải thích “Hạ trang chủ và Mộc tiên sinh thứ lỗi, tâm trạng vào mỗi sáng sớm của thiếu chủ nhà chúng ta không tốt, nhất là mùa đồng, nếu chỗ nào thất lễ thì xin bao dung hơn” Dù sao Nghi Lâm cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, có chút tính cách trẻ con cũng là chuyện thường, huống chi hắn lại nói thật.

Đám người Hạ Tử Thanh nghe xong lời giải thích của Đinh Nhất thì tốt hơn, nhất là Hạ Tử Thanh, trái tim thủy tinh vừa nát lại bắt đầu được tu sửa, cười nói “Không có chuyện gì, là chúng ta đến sớm, làm phiền Hàn thiếu hiệp”

Mộc Trí cũng hợp thời nói với Đinh Nhất mấy câu, nhìn thời gian không còn sớm, lên ngựa bắt đầu đi, trong đoàn người, ngoài Nghi Lâm và Đông Phương Triệt dùng xe ngựa ra thì những người khác đều cưỡng ngựa, kể cả bốn thị tỳ của Nghi Lâm, so với hai người trong xe ngựa thì có khí thế hơn.

Lần này Hành Vân sơn trang phái không ít người vây khốn phái Hằng Sơn, căn cứ theo ước định của Nghi Lâm và Mộc Trí, hôm nay rút về một nửa nhân số, à một nửa này đi theo đội ngũ về kinh. Nằm vào trong xe ngựa, bạn nhỏ Nghi Lâm bắt đầu có chút khó chịu, thỉnh thoảng than thở mấy tiếng, Đông Phương Triệt không để ý cô, thản nhiên dựa vào vách xe “Huynh nói xem, rốt cuộc là phái Hằng Sơn và Hành Vân sơn trang có chuyện gì bên trong?” Rốt cục cô cũng mở miệng hỏi.

Lúc trước cô không thèm để ý chuyện này, nhưng bây giờ lại rãnh một chút, đầu óc bắt đầu rối rắm. Cô không nghĩ ra vì sao phái Hằng Sơn bị người vây khốn mà vẫn im lặng? Tại sao Hành Vân sơn trang vây khốn người khác lại không có chút hành động? Hôm đó cô có hỏi Mộc Trí, nhưng miệng của người ta rất nghiêm, không nói ra một tiếng gió, cô vốn không tính rối rắm chuyện này, dù sao bản chất của việc xuất hiện này của cô, không chỉ vì phái Hằng Sơn gặp nạn mà nguyên nhân của chuyện này là cô, cho dù phái Hằng Sơn có liên hợp với Hành Vân sơn trang hay không cô cũng phải ra mặt giải quyết.

Nhưng nếu không thèm để ý… trong lại lại càng chú ý, bây giờ ngồi trong xe ngựa, nhịn không được bắt đầu nghĩ chuyện này.

Đông Phương Triệt vỗ đầu cô, thản nhiên nói “Muốn biết sao?”

“Ừm, rất muốn” Cô khó khăn nói, rước mắt xuất hiện một tờ giấy nhỏ, bên trên viết không ít chữ, là kiểu chữ khải rất xinh đẹp. Nghi Lâm cẩn thận nhìn tờ giấy, nhìn xong thì tâm trạng càng rối rắm.

Thật ra trên giấy không viết gì nhiều, chỉ viết nội dung hiệp nghị mà ba vị sư thái của phái Hằng Sơn và Hành Vân sơn trang đã bàn với nhau, giữa những hàng chữ có những từ như đại nghĩa, thương sinh gì đó khiến người khác rất khó chịu.

Trên lý trí, cô có thể hiểu chuyện này, dù sao phái Hằng Sơn là chính phái trên giang hồ, lại là ni cô xuất gia, Hành Vơn sơn trang lại là thương sinh mánh lới trên thiên hạ, với phẩm tính của ba vị sư thái phái Hằng Sơn thì chắc chắn sẽ đồng ý, có điều….

Trong lòng không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.