Người đang yêu cũng thật ngớ ngẩn, ra sức chuẩn bị cho đám cưới, chuẩn bị cái gì chứ thật là hao phí công sức mà lại còn rất phiền toái nữa. Rõ ràng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ nhưng sao lại thấy thiếu đi cái gì đó rất quan trọng.
Bi kịch cứ như vậy tới, Mộ Tây trước hôn lễ một ngày mới nhớ tới người đang hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài Ngô Mỹ Mỹ.
Do lệch núi giờ, trong khi Ngô Mỹ Mỹ đang tắm nắng ở bên kia đại dương, nghe tiếng Mộ Tây trong điện thoại: “Mỹ Mỹ, tao sắp kết hôn.”
Ngô Mỹ Mỹ nâng tay đánh mạnh vào chồng khăn tắm bên cạnh người, việc này hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô. Lúc trước cô nhiệt tình đem Hứa Diệc Hàng vào ở chung phòng trọ chính là có mục đích. Cô nam quả nữ sống cùng một nhà, lại thêm Mộ Tây yêu anh như vậy, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén: “Khi nào?” Cô nhấp một ngụm nước chanh.
“Ngày mai.” Giọng nói đầu dây bên kia có chút thấp.
Ngô Mỹ Mỹ kinh ngạc, nhưng quên đi, hãy rèn sắt khi còn nóng: “Tao thành toàn cho này với Hứa Diệc Hàng, nhớ để tao một phần công quả!”
Bên kia trầm mặc trong giây lát, sau đó…
Cô muốn kết hôn nhưng chú rể không phải là anh!
Ngô Mỹ Mỹ cảm thấy như đầu của mình có tiếng nổ lớn, không phải như vậy chứ! Cô vừa nói chồng cô là ai ấy nhỉ? Lục Nhược? Rất quen thuộc, rất quen thuộc, rất…
Sau đó Ngô Mỹ Mỹ nhìn chồng mình bên cạnh cầu cứu: “Làm sao bây giờ? A Tây bị ông chủ của mình ép kết hôn! Gia đình nó có phải gặp chuyện gì rồi không? Cưỡng ép kết hôn!”
Từ Dũng cùng vị hôn thê xinh đẹp của mình bay trở về nước. Ngô Mỹ Mỹ nhìn Mộ Tây đứng cùng một chỗ với chú rể, lại nhìn thấy Hứa Diệc Hàng lấy thân phân người thân bạn bè đến dự hôn lễ, với vẻ mặt chua sót cô đơn, cô thầm oán, cuộc sống này bị làm sao vậy trời?
Ngô Mỹ Mỹ lấy can đảm thực hiện việc ngu ngốc nhất đời mình, ngăn cản Mộ Tây lên xe hoa, giọng trách mắng: “A Tây, mày bị ép buộc có phải không?” Chắc chắn là như vậy, Mộ gia chắc xảy ra chuyện rồi, sau đó ông chủ ép cô cưới hắn, lấy điều kiện để giúp đỡ Mộ gia.
Lập tức mặt chú rể trầm xuống, anh ôm cô dâu trong lòng hôn một nụ hôn thật đắm say ngây ngất. Mọi người xung quang hoan hô dậy trời, hai người leo lên xe đi tới lễ đường, Ngô Mỹ Mỹ đứng ở bên đường nhìn Mộ Tây khoa tay múa chân cái gì đó.
Cô nghẹn ngào, A Tây tao biết, mặc dù hôn nhân của mày ban đầu không tốt đẹp nhưng mày vẫn cố gắng làm ra vẻ hạnh phúc. Mày rất kiên cường dũng cảm mà.
Nhưng chuyện này cũng không làm cho Ngô Mỹ Mỹ xóa đi ám ảnh trong lòng, dù là mấy năm sau gặp gặp Mộ Tây cùng ‘ông chủ xấu xa’ đi trên đường, lại có thêm một đứa nhỏ gọi cô: “Dì Mỹ Mỹ!”, cô còn có thể sinh cho hắn một đứa con, thật là cảm động.
Khách mới không ngớt, không chỉ là có bạn bè, còn có người thân hai bên gia đình. Mộ Tây cùng Lục Nhược đi kính rượu một ngày, cô chỉ là nhấp môi tượng trưng nhưng với những người thân thiết vẫn là không trốn được. Tỷ như hai bên gia đình, tỷ như hai đại ca của Lục Nhược: Nam Tịch Tuyệt và Cố Lãng. Làm thế nào cũng phải thấy đáy chén mới được.
Thật vât vả cuối cùng mới về đến Lục trạch, Lục gia họ hàng có rất nhiều người muốn gặp mặt. Có vài vị tai to mặt lớn cũng muốn đến chung vui, Lục Nhược làm tiểu bối, đương nhiên phải bồi rượu. Cũng có không ít người muốn trêu chọc tân lang tân nương, lúc ấy Lục Nhược uống đã nhiều, ánh mắt có chút hồng, đem Mộ Tây lên lầu, cười mắng: “Con mẹ nó, các chú muốn làm hỏng đêm tân hôn của anh. Trước hết phải đi qua ải của anh!”
Trên người anh toàn mùi rượu, Mộ Tây thực không yên tâm kéo kéo tay anh: “Anh uống ít thôi!”
Lục Nhược cười hì hì, nói nhỏ: “Yên tâm, sẽ không chậm trễ chính sự.”
“Oa~~” Trong phòng một đám tiểu tử không an phận ồn ào.
Lục Nhược đẩy cửa phòng bước vào, thấy tân nương của anh ngồi trước gương chải tóc. Rối. Cô cau mày, ngón tay mảnh khảnh muốn gỡ tóc lại làm một đám tóc rối hơn.
Anh tựa đầu vào cửa, xem cô cười ngây ngốc.
“Sao lại muộn vậy?” Mộ Tây quay đầu nhìn anh có chút đỏ mặt.
“Ừ.” Lục Nhược cước bộ phù phiếm, thất tha thất thểu đi tới. Mộ Tây tiến lại dìu anh lại ngửi thấy mùi rượu trên người anh càng nồng hơn, không khỏi nhíu mày khỏ khỏ vào ngực anh: “Lại bị bọn tiểu tử kia chuốc rượu phải không?”
Lục Nhược cười không trả lời, đem tay giúp cô gỡ tóc. Anh vén tóc cô đặt ở một bên vai, híp mắt cười. Mộ Tây châm rãi nâng tay, nắm chặt thắt lưng anh, ghé mặt cô vào ngực anh. Cô cứ như vậy gả cho người ta, tuy rằng ngoài dự liệu nhưng rốt cuộc lại lấy được người mình thật tình thích. Cô từng tưởng tượng nhiều điều nhưng cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ như vậy chính thức đi vào địa ngục hôn nhân.
“Lục Nhược, em và anh kết hôn, không chỉ vì mọi người trong nhà vui lòng, cũng không phải vì trốn tránh Hứa Diệc Hàng, lại càng không phải chỉ là chấp nhận. Mà là thật sự thích anh, hoặc là… yêu anh.” Giọng Mộ Tây ngày càng nhỏ, đến cuối cùng lại thấy chính mình thật ngốc, đêm tân hôn lại tỏ tình với chồng mình, chưa gặp qua ai như cô?
Lục Nhược thật nhanh ôm cô vào lồng ngực, rất tốt, từ hôm nay trở đi, người con gái này là của anh. Ai tới đòi cũng không trả! Anh thở ra hơi rượu, bế cô lên, hướng phòng tắm lầm bầm nói: “Bảo bối, chúng ta đi tắm. Ngủ.”
… … …
Đều nói đêm xuân khổ đoản nhưng Mộ Tây lại cảm thấy đêm dài cứ vậy trôi đi. Bất quá cô còn chưa chợp mắt được, cái tên đàn ông phía sau đã ăn uống no đủ, rượu cũng đã uống nhiều liền trở mình, ôm cô còn không ngừng dụi dui, ra vẻ ủy khuất: “Vợ à, lại đi.”
Cô cả người mềm nhũn, ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, chỉ miễn cưỡng lắc đầu cự tuyệt. Anh liền vẫn tiếp tục cọ cọ vào tấm thân trần của cô. Mộ Tây bị anh làm phiền không chịu được, đành chỉ tay: “Laptop của em hỏng, anh không ngủ được thì qua xem cho em đi.” Nói xong thì cô bịt kín đầu tiếp tục ngủ, phải rèn anh trước sau này mới sống yên được. Cô là phận con dâu mới, chịu sao được anh ép buộc như vậy.
Lục Nhược nhìn chằm chằm người bên cạnh rúc trong chăn thành một đống phát bực một lát, rồi cũng ngoan ngoãn cầm laptop của cô lại đây.