Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Chương 22: Chương 22




Tháng 7 thời tiết khô nóng khó chịu, chỉ có sáng sớm không khí còn có chút mát mẻ. Ở phía Tây thành phố S có một nghĩa trang rất lớn, xung quanh có rất nhiều cây cổ thụ tỏa bóng mát. Dưới chân cây cối um tum tốt tươi so với nơi khác không phải vì không khí trong lành mát mẻ hơn mà trở nên tốt tươi chẳng qua là nhờ đất ở đây tốt hơn ở những nơi khác.

Dưới đất âm u còn vương vãi không ít những giấy tiền đốt còn sót lại. Ở một góc khuất, có một ngôi mộ đứng một mình biệt lập, giữa tấm bia có khảm hình một cô gái. Hứa Diệc Hàng ngồi cạnh bia mộ lặng lẽ vuốt ve những hoa văn tinh tế trên bia.

Dưới chân chợt lạnh lẽo, hoa văn trên tấm bia đó chính là nó rồi, phía trước mộ có một bó hoa đã khô quắt. Anh cầm bó hoa lên thấy phía ngoài cánh hoa đã héo tàn nhưng nụ hoa bên trong vẫn còn tươi.

“Hứa Diệc Hàng, ngày kia là giỗ của Khang nãi, em mua hoa đến, anh đưa cho chú!” Ngày đó, anh nằm dài trên bàn thấy bó hoa cô đặt ở trên bàn, nhìn nụ cười của cô khi đó, hai má cô khẽ ửng hồng.

“Cám ơn, không cần đâu!” Khi đó anh còn chưa biết rõ cô, thân thiết quá như vậy anh thấy không quen. Nhưng cô lại rất kiên trì, cuối giờ trực nhật sau khi anh đi đổ rác về lại thấy bó hoa đó đặt trên bàn học của anh. Anh đem hoa trở về nhà, đưa cho mẹ. Mẹ nhìn bó hoa đầu tiên là kinh ngạc sau đó bật khóc.

Anh dần lớn lên biết được quan hệ của cha mẹ không quang minh chính đại, mẹ khi nhìn anh trong mắt luôn có điều gì e dè cẩn thận. Nhưng bất luận là như thế nào bà là mẹ anh, anh nhất định yêu thương bà.

“Cẩn thận!” Xa xa có truyền lại cùng tiếng chó kêu, nghe qua âm thanh rất lớn, rất vang dội. Có tiếng chạy bộ phía sau truyền đến kèm theo một tiếng quát rất lớn.

“Trư Thất đừng chạy loạn!” Từ một bên đường mòn, Mộ Tây chạy đến thở hồng hộc túm lấy con chó: “Đến đây ngay không thì bảo, còn chạy loạn liền bán mày đi!”

Tiểu Thất bỗng thoáng giật mình, hơi thở của người sống làm nó hơi khẩn trương đứng lên trừng đôi mắt cảnh giác người đối diện.

“A Tây.”

Mộ Tây bất an, khẽ cười. Từ buổi tiệc lần trước cô đi theo Lục Nhược không nói một lời nào. Lại cùng Lục Nhược đi hưởng tuần trăng mật, vẫn chưa có cơ hội gặp lại anh. Vào ngày hôn lễ, anh đứng giữa đám tân khách tương đối dễ nhận ra nhưng cô biết mình cùng anh không có kết cục tốt đẹp, lại không biết nói gì nên cũng không dám bắt chuyện. Anh hướng cô nâng chén chúc mừng nhưng cô đưa lưng về phía anh, úp sấp trong lòng Lục Nhược. Nói cho cùng cô vẫn chưa quên được anh.

“Anh đến thăm mẹ anh!” Hứa Diệc Hàng nhìn vào bia mộ, “Cám ơn em nhiều năm qua vẫn chiếu cố bà!” Mộ Tây thầm mắng mình vô dụng, phải bình tĩnh, sao anh ấy lại nhìn mình cười dịu dàng như vậy, cái gì trôi qua hãy để nó trôi qua. Nhưng là…. thật khó, nhìn thấy anh trong cô lại giấy lên một lòng thương cảm.

Mộ Tây đưa hoa cho Hứa Diệc Hàng: “Anh ngồi nói chuyện với dì, em còn có việc, đi trước…Trư Thất đi thôi”

Hứa Diệc Hàng nhìn bó hoa, lại nhìn cô bỏ đi nhanh chóng, bóng dáng dần dần mất hút. Vừa rồi khi nhận bó hoa anh rất nhanh tay đón lấy nhưng lại phát hiện cô rất nhanh rút tay về. Hiện tại ngay cả chút ấm áp từ ngón tay của cô anh cũng không còn có thể cảm nhận nữa rồi.

Lần đầu cùng Mộ Tây nói chuyện, anh có chút hơi tức giận. Lên lớp mười một, Mộ Tây lại ngồi ngay trước anh, tóc cô rất dài thường buộc thanh đuôi gà sau đầu, cô có khi vô tình thả tóc lên trên hộp bút của anh. Nhiều lần anh phải chọc chọc lưng cô, kết quả khi cô quay đầu lại lúc nào cũng nở một nụ cười thật tươi với anh, khuôn mặt trắng nõn khẽ đỏ bừng. Anh cũng có chút xấu hổ, hết sức bày ra một bộ mặt bất mãn nhìn cô. Sau này cô lại cắt ngắn hẳn tóc, ngẫu nhiên cũng đem tóc buộc lên nhưng chỉ còn ngắn cũn.

Khi đi học, bọn họ thường lấy thành tích làm tiêu chuẩn xếp bàn học, mỗi lần như vậy đều là do thứ tự người cao hơn được quyền chọn bạn ngồi bên cạnh. Từ năm mười một anh phát hiện, vô luận anh ngồi ở đâu, trước mặt anh đều là chỗ ngồi của cô cùng nguời bạn thân Ngô Mỹ Mỹ.

Nữ sinh thích anh không thiếu thêm cô cũng chẳng thành vấn đề gì. Sau đó Hứa Diệc Hàng phát hiện hai người ngay cả đường về nhà cũng giống nhau, khi đi xe về thường ngẫu nhiên gặp mặt, tựa như thật bất ngờ.

Tình cảm hai người có chuyển biến tốt là do một con chó bị lạc. Anh không ngờ nữ sinh nhìn thấy anh liền đỏ mặt kinh khủng như vậy, theo thường lệ trên đường về nhà cùng bạn bè, khi đi qua nếu gặp nữ sinh nào xinh đẹp thì đều trêu chọc gọi một tiếng em gái. Anh đi qua thấy chuyện rất bình thường nên thường không để ý.

“Nhìn bên kia đi!” Mang theo điều muốn dụ dỗ anh, người bên cạnh gọi anh, anh mới chú ý đến một nữ sinh đang ngồi bên cạnh một luống hoa, chỉ thấy Mộ Tây đang chúm chím miệng gội một con chó nhỏ trông thật là bẩn không thể tả.

Mộ Tây gọi nhưng con chó kia dường như không thèm để ý nên thất vọng muốn bỏ đi. Ai ngờ vừa đi khỏi nó lại cất tiếng sủa hướng cô chạy lại.

Anh không đành lòng nhìn cô bị đuổi theo chạy chật vật, đem xe phóng tới phanh lại trước mặt cô cùng con chó kia.

Ngày đó anh chở cô về nhà, khi bất ngờ phanh xe, cô ôm chặt lấy eo anh. Về nhà khi phát hiện trên eo chiếc áo trắng có vết mồ hôi. Trong lòng anh bỗng thấy chán ghét ngày hôm sau liền cho xe đi sửa phanh…

Còn có…

Còn có cái gì? Hứa Diệc Hàng tự giễu cười, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương rực rỡ ở trên cao. Bất quá cái anh có được cũng chỉ là những kỉ niệm cùng với cô mà thôi. Mặc kệ quá khứ đã qua thế nào, trước mắt cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Cô bây giờ cũng đã thuộc về một người đàn ông khác.

“Hứa Diệc Hàng, ơi Hứa Diệc Hàng, mày có hay không một tấm chân tình?”

Hắn trong lòng đáp lại: “Đàn ông ai mà chẳng có!” Nhưng hiện tại, thứ anh không cần xưa kia lại là thứ anh thật muốn có.

***

Mộ Tây mở cửa ban công, người đàn ông vừa quay trở về nhà kia đang nằm ngã vật trên sô pha, caravat bị vứt lung tung trên sàn nhà, vạt áo mở rộng.

Cô xoay người ngửi ngửi mùi trên co thể anh, thật là hôi. Mấy ngày nay anh thật sự rất vất vả, hút không biết bao nhiêu là thuốc lá nữa.

“Tuổi trẻ nhưng mỗi tội mắc tật nghiện thuốc lá!” Mộ Tây bất mãn đá đá chân anh, suy nghĩ một hồi lại đặt lại chân anh lên sô pha. “Vì sao không trở về nhà, mệt chết đi! Không có ai thương anh đâu!”

Mộ Tây thở dài đi xung quanh tìm điều khiển vặn nhỏ điều hòa, lại nghe thấy người trên sô pha hắt xì một cái đành đi vào trong lấy ra một tấm chăn mỏng.

Riêng mảng thởi trang của Lăng Hiên luôn dưới tay Lục Nhược xử lí, gần đây Nam Tịch Tuyệt muốn lấy lòng bố vợ tương lai đem một khối vứt lại cho Cố Lãng, Cố Lãng chống đỡ hồi lâu đã muốn nổi khùng. Gần đây anh bận rộn đến tân khuya mới về nhà, Tần Tiểu Mạn nghi ngờ anh bên ngoài có nhân tình, hẳn nếu không khôi phục nhịp điệu đi làm bình thường, Tiểu Mạn sẽ đem con về nhà mẹ đẻ. Anh nghe nói Lục Nhược đã trở lại, Cố Lãng lập tức vứt công việc lại cho anh.

Công tác ở bên ngoài suốt nửa tháng nay mọi việc đã tạm thời ổn thỏa, nhưng khổ cho Mộ Tây từ sau khi về nước liền bị vứt bỏ nơi xó nhà một mình ngủ trên giường không có người ôm thật là không quen lắm.

Đắp chăn lên người anh, Mộ Tây ngồi bên cạnh ngắm anh, hình như có chút gầy thì phải. Cô lại cúi xuống kiểm tra, tốt không có mùi phấn son gì cả. Không đợi đến khi cô ngồi dậy đã bị anh ôm kéo xuống đổi vị trí, anh ở trên cô ở dưới.

Mộ Tây toàn thân nổi da gà, tên này đang ngủ như lợn chết bỗng nhiên trở mình, tay chân bắt đầu động thủ với quần áo của cô. Cô mặc quần đùi, anh chán ghét không thèm động vào ống quần của cô mà trực tiếp đem tay sờ soạng trên phần da thịt hở ra trên đùi cô. Tay kia theo vạt áo của cô tham lam tiến vào trong, dừng lại trên ngực cô, vuốt ve hai luồng no đủ.

Mộ Tây phẫn nộ, đây là gặp ai cũng giở trò hay sao?

“Đợi chút, em là ai? ” Mộ Tây kề miệng trước mặt anh hỏi.

“Ha ha, Tiểu Mật!” Lục Nhược hài lòng chạm vào khóa quần của cô, ngón tay hơi dùng sức, khóa kia liền mở. Anh lưu loát đem kéo cả quần lót của cô rơi xuống tân mắt cá chân.

“Cút ngay! Sắc lang!” Nhìn ánh mắt anh, Mộ Tây biết anh đã sớm tỉnh.

Lục Nhược đắc ý trở ra, đem thân hình hơi cúi xuống nhìn cô: “Anh không làm gì nữa!” Mộ Tây ương ngạnh vặn vẹo vài cái sau vừa xấu hổ vừa giận dữ phát hiện, Lục Nhược trên người cô trong họng kìm lại mấy tiếng gầm gừ.

Lục Nhược bỏ thứ đồ cuối cùng trên người cô bỏ: “Tiểu Nhị Tây sao lại không làm gì vậy?”

Mộ Tây cắn trên vai anh một cái, giọng tựa như nức nở: “Anh xấu lắm đi, ra ngoài!” Sao anh có thể như vậy, ngay cả thời gian giảm sóc cũng không cho cô.

Mặc cho Mộ Tây hết kêu lại khóc, vẫn bị Lục Nhược đè xuồng ăn xong hết cả. Ăn no xong, anh một tay xoa xoa mông cô, đùa giỡn nói: “Phía trên thiếu thịt chẳng lẽ lại rơi hết về phía sau rồi sao?”

Mộ Tây cả giận nói: “Không biết xấu hổ!”

Lục Nhược vô tội chớp chớp mắt: “Bảo bối anh chỉ đang kiểm tra thân thể em thôi mà!” Nói xong lại hôn lên đôi má hồng hồng của cô: “Anh rất nhớ em, em biết không?”

“Tiểu Mật là gì của anh?” Mộ Tây không nương tay cào khắp lại lưng anh, người nào đó rất khỏe lại ấn mạnh vài cái, Lục Nhược không ngờ cô lại có ngón đòn lợi hại như vậy.

“Dám ở trong nhà anh đi lại ồn ào như vậy? Ngoài em còn có ai?” Lục Nhược rất là đắc ý: “Anh chỉ mới về nhà, đang định nằm nghỉ mộ lát ai biết em như vậy gấp gáp. Anh chỉ tận lực mà làm thôi..”

Lục Nhược bất ngờ bị phu nhân bịt miệng lại. Mộ Tây xấu hổ hôn anh một hồi lâu sau mới rút lưỡi ra khỏi miệng anh, rúc vào sau gáy anh cọ cọ nói: “Em cũng nhớ anh!” Những lời này nên nói ngay từ lúc đầu mới đúng.

Lục Nhược rất hưởng thụ, lúc này anh còn không hiểu phải kéo dài tuần trăng mật của hai vợ chồng, đợi đến sau này cô sẽ nói: “Đều là hai vợ chồng già mà còn…”

“Ngày kia là sinh nhật anh anh muốn cái gì?”

Lục Nhược mắt cười gian trá, xoay người đem cô áp xuống: “Muốn em!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.