“Nhị Tây, mở cửa cho anh vào đi!” Lục Nhược cố ý đè thấp âm thanh theo khe cửa truyền vào: “Anh còn chưa đi dép. Nhị Tây!”
Không có tiếng đáp lại, Lục Nhược không ngừng kể khổ: “Rốt cuộc em muốn anh như thế nào, em từ nay về sau định trông cậy vào ai đây? Nhị Tây, mở cửa cho anh!” Anh vẫn kiên trì gõ cửa.
Hai cánh cửa đồng thời mở ra.
Hạng Vị Ương bị đánh thức khó chịu mở cửa: “Mộ Nhị, một buổi tối không ngủ được thì đừng có làm ồn?! Cô cho là ai cũng có đặc quyền như cô vậy sao? Cô…”
Đôi mắt anh đang kèm nhèm bỗng sáng như đèn, anh trừng mắt nhìn Lục Nhược quần áo không chỉnh tề đứng trước cửa nhà Mộ Tây: “Aha, quả nhiên không chịu nổi tĩnh mịch. Bất quá tôi cảnh cáo cô, nghiêm cấm tình yêu văn phòng, giao dịch thân thể thuần túy cũng không được!”
Hạng Vị Ương khoanh hai tay trước ngực cao ngạo thuyết giáo với Lục Nhược: “Quản lý của chúng tôi là người có tuổi đã kết hôn lại có con trai rồi, anh muốn tìm thì cũng nên tìm một cô gái thôi.” Anh hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Tây: “Thật sự không phải là một đối tượng đầy hứa hẹn, cô phải có trách nhiệm của người mẹ chứ. Muốn thì cũng nên tìm nơi khác, thật đáng thương cho Tiểu Đào blabla…”
Mộ Tây không nhịn được nữa: “Anh câm miệng!” Lục Nhược tức giận mặt mày vừa tím vừa xanh, thoạt nhìn như muốn xông lên đánh người. Mộ Tây kinh ngạc, đẩy tên ngốc Hạng Vị Ương vào nhà hắn, thuận tiện đá luôn thư của Tiểu Hoàng ở trên đất vào trong: “Đừng có ra nữa!” “Phanh” một tiếng, Mộ Tây đóng mạnh cửa từ bên ngoài.
Tốt, thế giới lại im lặng.
“Em ở cùng một tên hàng xóm như vậy?” Giọng Lục Nhược là lạ.
Mộ Tây thở dài: “Tiểu Đào tỉnh, đang gọi anh đó.”
Lục Nhược nhìn cô cúi đầu vào phòng tắm, mới vừa rồi Hạng Vị Ương cầm trong tay một bản thảo nìn tiêu đề rõ ràng là: “Người hàng xóm tốt bụng” Tốt lắm! Không mặc quần áo chỉnh tề nhưng vẫn ra mở cửa cho đàn ông, cố tình quyến rũ đàn ông đây mà! Anh tự động tưởng tượng ra cảnh tay của cô đặt trên người đàn ông kia.
Tiểu Đào Quân còn đang ngủ mơ màng nhìn thấy bố vẫn đang ngủ cùng mình trong chăn liền ngủ tiếp. Mộ Tây đi tới giường đắp lại chăn cho Tiểu Đào Quân: “Con ôm bố ngủ đi.” Cô nhìn Lục Nhược còn muốn nói cái gì, liền vội nói: “Em mệt rồi.”
Đèn tắt, Mộ Tây ở trên sô pha ngủ không được, bóng đen khiến đồ vật trong phòng nhìn không rõ, chỗ nào cũng là nhưng cái bóng đen to lớn. Nhìn lại chiếc nhẫn cưới bắt được chút ít ánh sáng hiếm hoi lại phản xạ ra những chùm sáng nhỏ.
Mộ Tây theo bản năng xoay lại mặt nhẫn hướng vào lòng bàn tay, vẫn là như vậy thích hợp. Một bàn tay to nhanh chóng nắm tay cô: “Đã đeo rồi thì đeo cho tử tế.”
Mộ Tây hoảng sợ, Lục Nhược nắm tay cô, ngồi bên cạnh đem tay hướng xuống hạ thân của cô. Mộ Tây khẩn trương căng cứng cơ thể.
Tay chân Lục Nhược tuân thủ quy củ, chỉ kéo chăn trên người cô đến tận cổ, cài lại cẩn thận: “Anh sẽ không ép buộc em nữa, em thả lỏng một chút đi!”
Mộ Tây còn chưa kịp vui mừng một chút, tay anh đặt trên ngực trái cô cách chăn miết nhẹ một cái, trong bóng tối ý cười ranh mãnh chậm rãi nói: “Chật căng, em sợ anh như vậy sao?”
Ngày hôm sau khi tỉnh lại Lục Đào thất vọng thấy bố mẹ không ngủ cùng một chỗ nên khi cầm cốc đứng đánh răng biểu tình vô cùng ủ rũ.
Bởi vì không có chuẩn bị quần áo cùng bàn chải đánh răng, Mộ Tây chưa được sự đồng ý của Hạng Vị Ương đã chạy vào phòng làm anh sợ thét chói tai, cô hỏi anh có bản chải đánh răng cùng khăn mặt mới không.
Bộ mặt Lục Nhượ tối tăm lúc Mộ Tây trở về, nhưng vẫn nhận bàn chải đánh răng đi vào nhà vệ sinh.
Tiểu Đào đang ngồi ở ghế sô pha tinh thấn uể oải không một chút phấn chấn: “Bố mẹ còn đang giận nhau sao? Có phải Đào Đào thật sự phải lớn lên mà không có cha hay không vậy?”
“Không phải đâu, bố thề đấy!” Lục Nhược đang chải răng hàm hồ nói: “Bố sẽ đem chi nhánh công ty về bên cạnh, về sau liền ở bên cạnh đi làm.”
Tiểu Đào chạy lại ôm ống quần Lục Nhược thật chặt, “Sau này cùng nhau ngủ”. Nhìn thấy ánh mắt hơi nghi hoặc của bố, cậu khoa tay múa chân bổ sung: “Không phải ngủ cùng Đào Đào, là bố cùng mẹ ngủ. Đại Mập nói, bố mẹ nó khi cãi nhau ngủ một đêm thì tốt rồi!”
Tinh thấn anh càng phấn trấn, nhìn vẻ mặt hồn nhiên của con. Con, con đứng kích thích bố như vậy, con tưởng bố không muốn sao?
Hôm qua Mộ Tây ngủ không được tốt lắm, lúc đi làng sinh thái trên đường luôn buồn ngủ. Lục Đào ở phía sau xe kêu gào không ngừng. Lục Nhược trong lúc chuyên tâm lái xe thường trộm ngắm người nào đang ngủ gật.
*
Làng sinh thái ở phía Tây thành phố M gần lưng chừng núi, là một vị trí thiên nhiên rất đẹp. Mộ Tây thích nơi này trông rất yên bình, Tiểu Đào lại thích những kiến trúc giả cổ ở đây nên cuối tuần thường đến đây nghỉ.
Trước kia, Mộ Tây cùng Tiểu Đào Quân thuê một gian phòng là đủ rồi, nay lại thêm một người, Mộ Tây kiên trì muốn phân phòng ngủ. Cuối cùng Tiểu Đào Quân hạ ánh mắt buồn rầu, đổi phòng đặt trước thành phong cho ba người. Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, hai người cùng Tiểu Đào đi phố cổ giả.
Trên phố tất cả đều phỏng lại kiến trúc Trung Quốc cổ đại, ngay cả người bán hàng cũng là áo xanh dài vải bố xam. Tiểu Đào đuổi theo một vị ông chú bán kẹo hồ lô đã lâu. Kẹo hồ lô của người này không giống như kẹo hồ lô vẫn bán bên ngoài là để trong tủ kính mà bán, kẹo hồ lô được cắm vào một cây gậy lớn, trên đầu được bọc bằng rơm, xung quanh cắm những cây kẹo hồ lô vào. (đại loại giống trên ti vi hay chiếu phim cổ trang trung quốc í.)
Thời tiết nóng nực, Lục Nhược mua một chiếc quạt, cầm trong tay nhẹ nhàng phe phẩy. Mộ Tây đang ăn nốt chỗ kẹo hồ lô còn lại mà Tiểu Đào mua, ngon.
“Anh ăn thử.” Thừa dịp Mộ Tây không để ý quay đầu xem Tiểu Đào, Lục Nhược lấy luôn xâu kẹo hồ lô trong tay cô, cắn một miếng rồi liếm môi. Mộ Tây bất chợt nổi da gà.
“Bố, mau lại đây!” Tiểu Đào Quân vui vẻ chạy đến chỗ bố chỉ vào một cửa tiệm lớn.
“Không phải lại muốn nữa chứ, trong nhà đồ chơi cũng nhiều rồi, không phải gặp gì là con cũng muốn mua nữa chứ?” Mộ Tây cảnh cáo trước.
Tiểu Đào nhìn cô thè lưỡi: “Bố, bố làm còn đẹp hơn ông ta làm!”
Lục Nhược tiến vào trong quán liền ngồi xuống, cầm lấy vài sản phẩm đã hoàn thành, nhìn ngắm kĩ càng. Mặt ông chủ hiện lên nét bình tĩnh vuốt chòm râu, đây là nghề gia truyền, làm sao có thể bị một thanh niên nhìn ra chứ!
Mười phút sau lão nhân gia đỏ mặt vẫy tay đuổi Lục Nhược đi: “Chúng tôi là người buôn bán nhỏ phiền anh đi đến nơi khác mà khoe khoang đi!” Nguyên nhân không nằm ngoài cái con búp bê hình Mộ Tây kia trông thật là sống động!
Hơn nữa Tiểu Đào Quân vốn rụt rè sợ hãi nay lại hiên ngang kêu mọi người lại xem. Lão nhân gia bị mất mặt đương nhiên không cần tiền mà đem đuổi anh đi.
Tiểu Đào đối với anh lại vô hạn sùng bái-ing, dọc đường đi luôn bám sát lấy anh như sợ không ai nhìn ra hai người là cha con. Mộ Tây yên lặng đứng một bên nhìn con búp bê hình dáng giống mình.
Là trang phục thời nhà Đường, cô đột nhiên phát hiện nhũ câu của con búp bênày rất sâu.
*
Tiểu Đào nói muốn ăn cá nướng tự mình nướng, Lục Nhược liền mang con vào quán cá nướng. Trả tiền nhưng muốn tự mình câu cá ở ao sau, cửa hàng chỉ chuẩn bị sẵn dụng cụ nướng cùng với muối, tương, gia vị. Tình cảnh này làm Mộ Tây nhớ đến tuần trăng mật ở Địa Trung Hải.
Tiểu Đào đi chơi đã mệt, ngồi bên canh Lục Nhược chăm chăm xem câu cá. Mộ Tây nhìn cái người trầm ổn ngồi bên cạnh ao, liên tiếp câu được cá, trong lòng không khỏi cảm khái. Anh quả nhiên thay đổi, cô làm sao không biết.
Cá nước ngọt hương vị sao bằng cá biển. Bất quá, sau khi Lục Nhược nướng xong thì cũng không chê vào đâu được.
Đồ ăn do bố làm Tiểu Đào ăn một miếng lại một miếng, Lục Nhược cẩn thận đem tách cá ra lại chấm nước tương rồi mới đút cho cậu bé.
Mộ Tây kinh ngạc nhìn vào mặt anh, thái dương có một vết sẹo dài mảnh, là vết sẹo để lại do vụ tai nạn đó. Lúc trước tuy rằng nói là ra ở riêng nhưng cô ở lại bệnh viện ở cũ còn anh ở lại dưỡng thương nên vẫn thường xuyên gặp nhau. Sau khi Lục Nhược cắt chỉ ở trán xong liền ra sức che dấu vết sẹo kia trước mặt Mộ Tây, tuy là không nhìn thấy nhưng lại càng khiến cô đau lòng hơn.
Đã từng ở trong lòng anh nay không còn ở bên cạnh nhưng vẫn lưu lại dấu vết không thể xóa mờ. Vết thương trong lòng còn có thể che dấu nhưng vết thương kia lấy gì che lại đây? Cô càng nhìn càng cảm thấy thật bất lực.
“Đau?” Lục Nhược đút cho cô một miếng thịt bò lại bị cô cắn phải vào tay. Đầu ngón tay bị lưỡi cô đảo qua có chút phản ứng không nhịn được nghiêng đầu muốn hôn cô nhưng vẫn rơi vào khoảng không.
“Để em đi lấy thêm gừng.” Mộ Tây vội vàng rời đi.
Tiểu Đào ăn hết cá nướng lại thỏa mãn chậc lưỡi với bố.
Jumbo said: Thằng nhỏ gian gớm!
*
Buổi tối ba người đi tắm nước nóng. Tiểu Đào vui sướng được đi với bố, Mộ Tây tắm bên nữ lại thấy thật nhàm chán. Không có Tiểu Đào ở bên cạnh huyên náo, cô đi tắm cũng cảm thấy không được vui vẻ. Cách một vách tường chỉ có thể nghe thấy âm thanh vui vẻ của Tiểu Đào.
Tắm một lúc cô cảm thấy hơi buồn ngủ, giọng của Tiểu Đào không biết từ lúc nào biến mất lại chỉ nghe thấy tiếng ho khan với một vài tiếng kêu dâm mĩ.
Mộ Tây lập tức tỉnh lại, mờ mịt nhìn một vòng chỉ thấy mình mình ở đây, âm thanh kia…
“Các người làm cái gì vậy? Không thấy ở nơi này còn có trẻ con sao?” Lục Nhược một tay che mắt Tiểu Đào lại, một tay chặn lỗ tai con, quát đôi uyên ương không biết lựa chỗ mà yêu nhau kia.
Cô gái bị chàng trai từ sau lưng tiến vào, xem chừng đã chẳng còn vài phần tỉnh táo. Đầu vai mượt mà theo từng động tác lên xuống ẩn hiện trên mặt nước. “Thật xin lỗi người anh em!” Chàng trai mặt đầy xin lỗi nói nhưng lại không có dừng lại động tác.
“Tiểu Đào, Lục Nhược hai người có ở bên trong không?” Mặc quần áo vội vàng Mộ Tây ở bên ngoài đang gõ cửa. Cô có chút hối hận, nói cái gì linh tinh dù sao cũng đã từng ở cùng anh dưới một mái nhà có cái gì chưa bị anh nhìn thấy. Hồ tắm công cộng này đại đa số là người trưởng thành, một chút ít cảnh hương diễm động lòng cũng không phải là hiếm.
“Không có việc gì!” Lục Nhược thu phao trong hồ lại sau giao Tiểu Đào cho Mộ Tây, đi ra sau khóa cửa phòng tắm lại. Thích như vậy thì ở một đêm bên trong chắc không sao đâu!
“Cái đó, Lục Nhược.” Mộ Tây cảm thấy mình có trách nhiệm phải nhắc nhở anh một chút “Anh còn chưa có mặc quần áo!”
Lục Nhược: …
Quần áo tắm ở làng du lịch này cũng không có gì đặc biệt vẫn là áo choàng tắm gồm hai loại: nam áo dài có buộc dây, nữ có kiểu sườn xám nhưng lại rộng thùng thình xẻ tà cao đến chân. Bọc khăn tắm xong đi ra, Lục Nhược nhìn thấy Mộ Tây ôm Tiểu Đào đi qua đi lại, chỉ thấy ánh mắt mình hơi hoảng hốt.
Tiểu Đào mệt mỏi, dỗ vài tiếng liền ngủ thật sự rất sâu, Mộ Tây xoay người, cẩn thận đem con đặt lên trên giường.
Ánh mắt Lục Nhược sâu thẳm, cô vừa như vậy bước dài, cúi người làn váy xẻ thẳng bên hông khẽ lay động, thấy được chiếc quần lót màu hồng nhạt bên trong…
Ba người trên một chiếc giường, Tiểu Đào nằm ở giữa, Lục Nhược cùng Mộ Tây mỗi người ngủ một bên.
Trong lúc Lục Nhược đi toilet, “Ào ào” tiếng nước dội lại làm Mộ Tây không ngủ đươc. Lục Nhược lại một lần nữa trở dậy, Mộ Tây rốt cuộc chịu không nổi, hạ giọng nói: “Anh, anh không thể yên tĩnh một lát sao? Trời đánh tránh lúc “ngủ””
Không nghĩ tời Lục Nhược lập tức tiến về phía cô, không đợi cô nằm xuống lại ấn cô xuống giường. Hơi thở mạnh mẽ dồn dập mang theo tình ý không che lấp. Cô nghe được âm thanh thô ráp của anh: “Nhị Tây, làm đi!”